Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 13: Hỗ trợ nâng chân




Hiện tại đã khác, cho dù đối mặt với võ giả bát giai tam trọng thì Diệp Huyền cũng tự nhân mình có năng lực tự bảo vệ.

Diệp Huyền tu luyện tới hiện tại đã qua bốn ngày.

Thời điểm hôm sau, Tiêu Vô Tẫn gia chủ đã tìm tới.

- Diệp thiếu, tình huống có biến.

Tiêu Vô Tẫn gia chủ vừa tới liền ngưng trọng nói một câu.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Tiêu gia chủ, như thế nào?

- Là như thế này.

Tiêu Vô Tẫn trầm giọng giải thích nói:

- Không biết tại sao tin tức nơi thần bí tiết lộ ra ngoài, hôm nay phủ Thiên Đô của chúng ta không chỉ có Úy Trì gia và Tiêu gia biết rõ, ba đại gia tộc còn lại cũng biết.

- Không chỉ như thế, rất nhiều gia tộc trong thành Lưu Tiên cũng biết và đi vào nơi thần bí thăm dò, cho nên nơi thần bí biến thành hỗn loạn, hiện tại trải qua thương thảo, trải qua ba ngày sau tất cả thế lực biết rõ tin tức sẽ liên thủ thăm dò.

- Liên thủ thăm dò?

Diệp Huyền khẽ chau mày.

- Đúng, trừ năm đại gia tọc phủ Thiên Đô chúng ta ra còn có ba thế lực thành Lưu Tiên, cùng với Lang Tà tông, Lăng Không động các thế lực...

Tiêu Vô Tẫn nói.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Ý của Tiêu gia chủ là?

- Ta chỉ sớm nói cho ngươi biết, đến lúc đó ước định giữa chúng ta không thay đổi.

Tiêu Vô Tẫn nghiêm túc nói với Diệp Huyền.

- Như vậy không có vấn đề.

Diệp Huyền còn tưởng rằng Tiêu Vô Tẫn chuẩn bị đổi ý.

Tiêu Vô Tẫn lúc này dẫn đường phía trước và nói:

- Nếu như vậy Diệp thiếu đi cùng ta.

Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn đã sớm chuẩn bị và đi vào phủ đệ Tiêu gia, đi theo Tiêu Vô Tẫn tiến vào truyền tống trận do Tiêu gia khống chế.

Mặc dù nói là liên hợp thăm dò nhưng các thế lực lớn đều tiến vào nơi thần bí theo cách của mình.

Lúc này Tiêu gia xuất động tám võ giả.

Trong đó có một gã lão giả áo xám, khí tức trên người sâu thẫm như vực sâu, hắn còn mạnh hơn Tiêu Vô Tẫn không ít, chính là võ giả bát giai tam trọng.

Trừ chuyện này ra còn có năm Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, Khâu Vô Song là bát giai nhị trọng đỉnh phong.

Tám người bọn họ do Tiêu Vô Tẫn đầu lĩnh, không gian chấn động sinh ra, lúc này bọn họ đã xuất hiện tại khu vực hoang vu không người.

Nhìn gió đen thổi qua từ xa, đồi núi mọc lên san sát như rừng, cảnh tượng hoang tàn và âm lãnh.

Tiêu Vô Tẫn xuất một la bàn định vị.

Đại lục Thiên Huyền vô cùng mênh mông, có nhiều nơi nguy hiểm nên hoang vu không người, rất dễ dàng mất phương hướng cho nên mới cần la bàn định vị.

Tiêu Vô Tẫn định vị một lát sau đó chỉ về hướng nam, nói:

- Nơi thần bí cách nơi này chừng vạn dặm, thời gian tập hợp là ba ngày sau, chúng ta nhanh một chút.

Tiêu Vô Tẫn nói xong liền nhìn Diệp Huyền.

Hơn vạn dặm với Vũ Hoàng bát giai mà nói cũng không phỉa ưự ly xa, hắn nói lời này hiển nhiên cân nhắc Diệp Huyền chỉ là một Vũ Vương.

- Hừ, thật sự là không rõ tại sao Bạch gia chủ đại nhân lại mang theo kí sinh tới nơi này, còn phân cho đối phương lợi ích lớn như thế, ba thành ah, những người khác còn sợ mình ăn không vô đấy.

Một tên trưởng lão Tiêu gia thấp giọng nói ra, ngữ khí hơi trào phúng.

Hắn nói nhỏ nhưng người nơi này là người nào? Âm thanh con kiến giao phối cũng có thể nghe thấy, huống chi một người thấp giọng nói chuyện.

Sắc mặt Tiêu Vô Tẫn trầm xuống, tức giận nói:

- Ai cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ, lại nói nhảm thì quay về gia tộc đi.

Sắc mặt lão giả ngượng ngùng, hắn không nói nữa.

Ve mặt Diệp Huyền bình tĩnh, cũng không đặt lời của đối phương trong lòng, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Xùy!

Sau lưng hắn xuất hiện Lăng Hư Chi Vũ, từng tia điện quang tỏa sáng và hắn hóa thành hào quang biến mất trên bầu trời.

Tiêu Vô Tẫn quay đầu nhìn chằm chằm vào trưởng lão vừa nói chuyện lúc nãy, hắn lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, Huyền Diệp đại sư là ta mời tới, trên đường các ngươi đều tôn trọng cho ta.

Tên trưởng lão không cam lòng nói:

- Gia chủ, chúng ta không phải không tôn trọng hắn, hắn muốn quá nhiều, ba thành đấy, chúng ta dựa vào cái gì phân cho Vũ Vương nhiều như vậy? Huống chi tình huống bây giờ không giống, tất cả thế lực liên hợp thăm dò, không cần có hắn cũng được.

- Không cần?

Tiêu Vô Tẫn xùy cười một tiếng, mỉa mai nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không biết Úy Trì gia thăm dò nơi thần bí chết bao nhiêu người sao? Nếu các ngươi không có Giải Độc Hoàn do Huyền Diệp đại sư luyện chế thì chết trong sương mù rồi. Ta không quản các ngươi có ý kiến gì với hắn, đã hợp tác thì đừng có âm dương quái khí, nếu không đừng trách ta không cho các ngươi mặt mũi

Trưởng lão bị Tiêu Vô Tẫn quát vào mặt nên ngượng ngùng không thôi, cho dù tỏng nội tâm bất mãn nhưng không dám lộ ra bên ngoài.

Tiêu Vô Tẫn nói xong liền hóa thành hào quang bay thẳng về phía Diệp Huyền.

Bá bá bá!

Vài tên trưởng lão theo sát phía sau.

Trong quá trình bay đi chỉ có lão giả áo xám truyền âm với Tiêu Vô Tẫn:

- Vô Tẫn, thực lực kẻ này lợi hại như ngươi nói sao?

Tiêu Vô Tẫn lập tức truyền âm nói:

- Đại trưởng lão, ngươi rất ít đi ra ngoài cho nên không biết. Diệp thiếu đúng là không tầm thường, người này có tài năng luyện dược nghịch thiên, lúc trước Tiêu Minh trưởng lão trúng sương mù độc, ta tìm khắp các Luyện Dược Sư thất phẩm trong phủ Thiên Đô nhưng không ai có biện pháp giải quyết, mà Diệp thiếu chỉ nhìn một cái đã nói rõ là độc gì, hơn nữa hắn chỉ hao phí thời gian một giờ luyện ra Giải Độc Hoàn, thủ pháp đó quá mức kinh thiên.

- Hơn nữa trong khi so đấu tại chính điện đánh bại hồn sư tháp Vinh Dương phó tháp chủ, tạo nghệ luyện hồn quá biến thái.

- Hơn nữa hắn tuổi còn trẻ đã có tu vi Vũ Vương thất giai, lai lịch không tầm thường.

- Đương nhiên ta càng coi trọng chính là kiến thức của hắn, đại trưởng lão ngươi không biết, Huyền Quang các của người này mở ra phục vụ đỉnh cấp trên lầu hai chuyên môn giải quyết nghi nan tạp chứng cho các cường giả, trên cơ bản có rất ít vấn đề hắn không thể giải quyết.

- Cho nên ta cảm thấy cho hắn ba thành lợi ích cũng không phải không cách nào tiếp nhận, có kiến thức và thủ đoạn của hắn, Tiêu gia chúng ta có thể tránh khỏi thương vong lớn trong nơi thần bí này.

Tiêu Vô Tẫn thân là gia chủ, ánh mắt tự nhiên vượt xa vài tên trưởng lão kia nhiều, hắn cũng có tâm cơ và khí độ rất lớn.

- Ah, lợi hại như thế?

Vẻ mặt đại trưởng lão áo xám sinh ra một tia hứng thú.

Tiêu Vô Tẫn dẫn dắt, vài tên trưởng lão cho rằng có thể nhanh chóng đuổi theo Diệp Huyền, ai biết qua một nén nhang bọn họ vẫn không nhìn thấy Diệp Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.