Mùa Đông Greenland

Chương 362




Lý Hổ tùy tiện ngồi xuống ghế, tùy tay duỗi ra, cầm lấy khối tùng bính nhét hết vào miệng. Quai hàm hắn phồng tròn tròn, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói.

– Lần này người bên kia tới…  He he, bố chính là giúp ngươi nói chuyện giá tốt!

Tạ Viễn khóe môi mang theo một mạt mỉm cười, ôn nhu nhìn chăm chú vào tiểu lão hổ sinh khí bừng bừng của hắn, đáy mắt đã có một tia âm trầm chợt lóe mà qua.

Hắn cầm lấy ấm bạc, điềm tĩnh rót nước trà vào tách trước mặt Lý Hổ.

– Từ từ nói, uống chút nước trước.

Hương vị ngọt ngào điểm tâm xốp trong khoang miệng, Lý Hổ thỏa mãn mị mị mắt, nâng chung trà lên đến nốc một hơi, thế này mới đem điểm tâm lập tức nuốt vào trong bụng.

– Ăn ngon… He he, ta nói cho ngươi, lần này…

Nói tới đây, hắn cảnh giác quay đầu nhìn nhìn tứ phía, bàn bên cạnh không có ai, Quản lý cũng đã đi xa, thế này mới yên tâm hạ giọng tiếp tục nói.

– Lần này bố đã nói với tổ chức rồi, ngươi chỉ cần qua, liền cho ngươi vị trí Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị cả nước.

Tạ Viễn cười cười.

– Vậy còn ngươi?

Lý Hổ vươn tay lại cầm lấy một cái tùng bính.

– Hê hê… bố theo giải quyết nhiệm vụ bí mật, tuổi đảng mà tính!

Hắn cắn miếng lớn điểm tâm, nói tiếp.

– Mua bán này thật có lời… Hê, lúc này tổ chức cho vị tướng lãnh kháng Nhật ái quốc Dân chủ ngươi mặt mũi… Ta nói Tạ Chủ tịch, ngươi nhanh chóng thu dọn, nhậm chức quan mới đi.

Tạ Viễn nhìn hắn, nhàn nhạt cười cười.

– Không vội… Đồ ta dặn ngươi mang, ngươi đều mang lại đây sao?

– Ờ, lão quản gia của ngươi, thu dọn 4 rương lớn gì đó, nặng chết nặng chết, không biết đựng cái gì… Kỳ thật, bố thấy ngươi là làm điều thừa, lén vận chút đồ tới Bắc Bình, cũng không phải phiền phức như vậy, không đáng nhiễu một vòng lớn thế, còn ngàn dặm xa xôi đưa đến Hongkong.

Tạ Viễn không trả lời, chỉ như không có việc gì chuyển hướng đề tài.

– Tiểu lão hổ đây là lần đầu tiên đến Hongkong, chốc nữa Tam gia dẫn ngươi đi chơi khắp nơi Nơi này đỉnh núi xem cảnh đêm thật không tồi, câu lạc bộ đêm cũng không giống với Thượng Hải Bắc Bình, còn có cược ngựa… Đây là cách chơi của người Anh, ngươi cũng thử một lần xem.

Lý Hổ ngay cả con mắt trái không xài được cũng chừng như nở rộ ra sáng rọi.

– Được! … Dù sao hai ngày này cũng không bận, đến đều đã đến, chơi một chút lại cùng nhau về Bắc Bình… À, đúng rồi, nghe nói Bắc Bình muốn sửa lại là Bắc Kinh. Hê, đến lúc đó, Nam Kinh chẳng phải là muốn sửa là Nam Bình?!

Tạ Viễn mỉm cười hướng hắn gật gật đầu, thoáng nghiêng người, lại thay Lý Hổ đưa nước trà.

– Ngươi thích ăn đồ ngọt, lại nếm thử miếng bánh ngọt Cheese này… Trở về nghỉ ngơi trước, tắm rửa một cái đổi thân quần áo, chúng ta liền đi Thái Bình đỉnh núi ăn cơm chiều, xong rồi đi câu lạc bộ đêm… Ngày mai lại đi cá cược ngựa.

Hắn dựa vào ngồi trở lại vị trí, đem tay chống bên đầu, trong ánh mắt là ý tứ hàm xúc không rõ sâu thẳm.

– Tiểu lão hổ muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, đều cứ việc nói…  Đợi chúng ta trở về Bắc Bình, thiên hạ của Cộng Sản đảng, sẽ không cho ngươi làm bậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.