Mua Dây Buộc Mình

Chương 5: Thương xót người ngọc, đối chội gây gắt




Ha ha…Lúc ấy cô chỉmới mười hai tuổi, làm sao hiểu được cái gì? Chỉ cần nhìn thấy tin nhắnlà do chị gửi cô liền vui vẻ nhảy nhót.

Trước đây cô thật sự rất hâm mộ chị. Cũng không biết bằng cách nào chị có thể lo toàn bộ chi phí cho cả nhà sinh hoạt…Thì ra là do tên sát nhân kia cung cấp, tiền nàylà tiền bán mạng của chị cô…

Nếu biết trước, cô sẽ không để chị ấy lầm đường như vậy! Tình yêu mù quáng…

Năm cô hai mươi, cô bỏ bằng đại học đi xin vào làm người giúp việc cho giađình của tên sát nhân kia. Bắt đầu thu thập từng tin tức một.

Bọn họ nói chị cô trước khi chết đã mang thai…

Bọn họ nói không phải không muốn an táng, chỉ là không nhặt được xương cốt của chị cô…

Bọn họ nói chị cô lúc ôm quả bom chạy đi đã mỉm cười…

Bọn họ nói rất nhiều, rất nhiều…nhưng cốt chỉ để che dấu tội ác của họ.

Nếu như lúc đó tên khốn kiếp kia không đổi ý, để cho hắn và cô gái kia chôn chung thì chị cô vẫn còn sống…vẫn có thể cười…

Cô tin, tin chị cô đã có ý định chết từ lâu, nếu không sẽ không chuẩn bịtin nhắn kia. Chẳng qua là để đến lúc cần thiết sẽ nói lời chào cuốicùng cùng nỗi lòng của mình cho đứa em gái là cô biết?

Đều là một lũ khốn nạn, tại sao khi đi chị cô vô tư, tự do luôn lạc quan thế nhưng bị bọn họ bức tử…Cô hận!

Chỉ là vẫn chưa kịp làm gì thì đã hại chết chính mình, nhưng lại may mắn xuyên qua thời không đến nơi này. Gặp được chị…

Xem ra trời không phụ lòng người.

“Trên đời này cái gì cũng có, chẳng qua là không có nếu như…”

Thiên Tuyết chảy nước mắt, lẩm bẩm. Cô khóc! Khóc thật rồi…

Đây thật sự là chị của cô sao? Hay chẳng qua là người giống người?

“Tiểu thư…cô…” Catherine hốt hoảng che miệng.

“Tôi mua! Ông muốn bao nhiêu??” Thiên Tuyết lau nước mắt, gằn từng tiếng.

“Thật xin lỗi, cô gái này không thể bán, đại ca chúng tôi đã nhìn trúng rồia…Ha ha…” Người đàn ông kia cuồng tiếu, rõ ràng trêu chọc.

Mấyngười đàn ông bên cạnh cũng có ý nghĩ này. Catherine…con bé này xinh đẹp như vậy thì làm sao mà không có người nhòm ngó. Chẳng qua nó được dáncái nhãn của Lãnh Thiếu nên mọi người mới sợ hãi vị nể không chạm vào cô ta. Ai cũng biết có thể Lãnh Thiếu ăn thịt cá ngán rồi thì nên muốn ănrau…Nếu được ngài để ý vậy thì sau này không cần lo gì nữa…

Thiên Tuyết nghe ông ta nói vậy liền xoay lưng bỏ đi.

Catherine nhìn một màn này lập tức nước mắt trào ra. Tại sao cô lại cho rằng côgái này có thể cứu cô? Chỉ là người qua đường mà thôi. Nếu mua khôngđược sẽ không cưỡng cầu…

“Chỉ như vậy thôi sao? Thật chán! Thế nào chúng ta mang Catherine về cho đại ca đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.