Mua Dây Buộc Mình

Chương 36: Người ác độc thầm tính kế




Lúc trở lại đại doanh, trời cũng đã vào đêm, sao trên bầu trời đêm như tranh vẽ, trăng khuyết hơi nghiêng. Toàn bộ Trấn Tây quân đều hoan hô vui mừng. Đây chính là trận đánh sảng khoái nhất của hai nước Chiến và Tinh trong nhiều năm qua, là lần đầu tiên đạt kết quả lớn đến thế.

Trước kia, Tinh quốc e ngại Chiến quốc hùng mạnh, hàng năm Chiến quốc đều nhiễu loạn ở biên cảnh, Tinh quốc mặc dù có đánh trả, nhưng chung quy cũng chưa bao giờ chiến tranh trực diện. Mấy năm nay hai nước đã chất chứa oán hận khá sâu, lần này một trận ở giản núi Cao Phong đã tiêu diệt gần bốn vạn quân, chủ tướng Vạn Niên Đạt chết thảm, phó tướng Đẳng Thập Tứ của Chiến quốc bị bắt sống, quy hàng tám ngàn người.

Hầu như quân lính Tinh quốc đều căm hận bọn chúng, nhất thời sĩ khí trong doanh dâng cao, khắp nơi đều nhóm lửa, uống rượu ăn thịt, tỏ vẻ ăn mừng. Những tướng lĩnh trong quân biết Chiến quốc không thể mở thêm đợt công kích nào nữa, nên cũng không ra lệnh ước thúc, trong chốc lát toàn bộ quân doanh đều cười đùa ầm ĩ, hương thịt nướng càng bay xa bốn phía.

Khánh Nhiễm bị các huynh đệ Bộ Binh doanh vây quanh, bọn họ nhiệt tình mời nàng uống rượu ăn thịt, nàng cũng cười nhận. Nhìn gương mặt hưng phấn của mọi người, nhất thời lại nghĩ đến những binh sĩ không thể trở về, dù làm thế nào Khánh Nhiễm cũng không thể hân hoan cười hát như bọn họ được.

Chiến trường tàn khốc quả thực vẫn không thích hợp với nữ tử, sinh mệnh con người quá ư thấp kém, ai cũng không cao quý hơn ai là bao. Bỏ mạng chỉ là chuyện bình thường, chiến trường là như vậy, chỉ có không ngừng chạy nhanh, không ngừng chém giết. Trước sự thật tàn khốc này, lòng người cũng trở nên cứng như thép.

Khánh Nhiễm không biết có phải cũng có một ngày, nàng cũng sẽ giống những binh lính đó, nhìn những quân sĩ cùng doanh ngã vào vũng máu, lại trở nên thờ ơ, trở nên tê liệt. Có lẽ sẽ như vậy, cho dù đau lòng thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ nhỏ vài giọt nước mắt, than khóc vài tiếng là có thể ngăn cản chiến tranh vô tình này sao? Có thể lấy lại sinh mệnh của tuổi trẻ sao?

Tại đây con người sẽ trở nên nhỏ bé, tựa như cát bụi phiêu đãng trong trời đất.

Khanh Nhiễm cười gượng, ngửa đầu nâng cánh tay, vò rượu trong tay trút xuống, dưới ánh lửa một dòng rượu trong vắt tỏa ra sóng nước chảy vào cuống họng.

“Hảo!”

“Hảo tửu lượng!”

. .

Từng thanh âm ủng hộ từ xung quanh truyền đến, Khánh Nhiễm ném xuống đất vò rượu đã sạch trơn, cười nhìn về phía những gương mặt sống động của mọi người. Những chiến sĩ này dễ thương như thế, dũng cảm không sợ hãi, chân thành tha thiết như lửa, sức sống mạnh mẽ sáng rọi.

Trong lòng Khánh Nhiễm dâng lên cảm giác hào hùng, thật cao hứng vì chính mình cũng có thể trở thành một người trong số họ. Nàng đột nhiên đứng dậy, rút trường kiếm trong tay ra, cười nói: “Đang lúc hăng hái như vậy, thỉnh mọi người hát cùng, để tưởng niệm các huynh đệ Bộ Binh Doanh và Trấn Tây quân đã tử trận!”

Nàng nói xong trường kiếm trong tay liền giương cao, phi thân bay đến bên cạnh ánh lửa, trong mắt dần hiện lên tình cảm ấm áp, nhìn những binh lính đang dùng sức vỗ tay hét to ở bốn phía, trường kiếm trong tay bỗng vung lên, bóng áo xanh xé ngang cả bầu trời.

“Trượng phu, xử thế hề, lập công danh.”

“Lập công danh hề, úy bình sinh.”

“Úy bình sinh hề, ngô tương túy.”

“Ngô tương túy hề, phát cuồng ngâm!”

*Trượng phu, đối nhân xử thế, lập công danh.

Lập công danh, yên lòng một đời.

Yên lòng một đời, ta sẽ uống.

Khi uống say rồi, điên cuồng ngâm nga!*

Bóng trăng treo giữa trời, ánh lửa lập lòe, gió lạnh quất vào mặt, theo mỗi tiếng ca vang dội của Khánh Nhiễm, thân thể thon dài của nàng mạnh mẽ như bay, trường kiếm trong tay vũ động như Du long *rồng dưới nước*, bay lượn như ngọn gió.

Nhóm binh lính đứng phía xa nhìn thấy tình cảnh bên này cũng tiến lại, trong lúc nhất thời vạn người trong cốc đều yên lặng, chỉ có tiếng ca như dệt, vang vọng cả màn trời. Tiếng ca trào dâng, tràn ngập chí khí, kiếm quang rạng rỡ, kiếm khí tung hoành.

Trong nháy mắt không khí tại đây tựa hồ ngưng kết, trăm ngàn ánh mắt đưa theo tư thế múa kiếm của Khánh Nhiễm, cả trái tim và tinh thần đều rung động, phảng phất như nhìn thấy máu đỏ nhuộm sa trường, phảng phất như thấy mình kiến công lập nghiệp, hát khúc khải hoàn trở về.

Hào khí trong lòng mỗi người dâng lên, huyết mạch sôi sục, điệu khúc bài hát này đơn giản, lại chỉ có vài câu từ, mọi người yên lặng nghe xong mấy lần, không khỏi gõ vỏ đao, hòa theo tiết tấu, cùng lớn tiếng hát vang.

“Trượng phu, xử thế hề, lập công danh.”

“Lập công danh hề, úy bình sinh.”

. .

Khánh Nhiễm nghe mọi người hòa theo, kiếm thế càng thêm mãnh liệt, nhất thời cát cuốn lên đầy trời, mũi kiếm khẳng khái hào hùng.

Không có người chú ý tới, giờ phút này Yến Hề Ngân và Tô Lượng đang yên lặng đứng phía sau mọi người nhìn một màn này.

Ánh mắt Yến Hề Ngân sáng ngời nhìn Khánh Nhiễm đang múa kiếm bên trong nhóm người, chỉ cảm thấy tư thế hiên ngang lại thong dong kia đã khiến ánh trăng trong quân mất cả ánh sáng. Nam tử tên Dịch Thanh này, tài giỏi tuấn tú, gào thét nơi sa trường, kiên cường dũng cảm, dám ở trên chiến trường cướp mất Phi Lưu của hắn, dám ở trước mặt hắn thể hiện sự giận dữ, hắn tán thưởng, nhưng chưa từng chú ý nhiều hơn.

Nhưng mà giờ phút này, thiếu niên khôi ngô lại đến như một trận gió, thổi vào trái tim của hắn. Lòng hắn rõ ràng khắc in lại gương mặt đó, tư thái đó. Mạnh mẽ đánh sâu vào lòng hắn.

Yến Hề Ngân sững sờ nhìn gương mặt phấn chấn kia, chỉ cảm thấy chân mày nam tử xinh đẹp nhẹ nhàng, như bức tranh họa núi xanh. Ánh mắt hắn trong vắt sáng ngời, tựa như áng mây bay lượn trong gió. Trong lúc vũ động dáng người lại uyển chuyển, tay áo bay lượn như tiên nhân.

Tiếng ca dâng trào, phong thái thu hút, trong lòng dâng lên mạnh mẽ, nam tử như vậy, xứng đáng là nam nhi trượng phu. Nhưng hắn vì sao, vì sao lại cảm thấy người đó như một đóa hoa ngọc lan mạnh mẽ tự do, xinh đẹp cao quý, như một đóa sen trắng ngậm trong sương thu, trang nhã xuất trần?

Dáng người rõ ràng cứng cỏi nổi bật, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy bên trong ẩn hiện vẻ quyến rũ?

Khánh Nhiễm đã thu kiếm mà cười, phút chốc ánh mắt Yến Hề Ngân bối rối, hắn rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, trong cơ thể dường như có thứ gì muốn phá kén xông ra, trái tim luôn bình tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng, lại như có gió xuân chợt thổi đến, thổi bay gợn sóng cả trăm dặm.

“Hát rất hay! Hát rất hay!”

Chỉ yên lặng chốc lát, tiếng vỗ tay ở giữa sân bùng lên như lửa.

Tô Lượng cũng vỗ tay hét lớn, Yến Hề Ngân bỗng nhiên xoay người, thần sắc đại biến, khôi phục lại gương mặt cứng đờ, bước chân vội vã đi thật nhanh.

Tô Lượng sửng sốt, cũng vội vàng bước nhanh vượt qua: “Vương gia, ngài đi đâu vậy?”

Hắn đuổi theo vài bước, mắt thấy gương mặt Yến Hề Ngân không bình thường, nên đành im lặng, cũng không dám đuổi theo. Bước chân chỉ vừa ngừng một lát, thân ảnh cao lớn của Yến Hề Ngân đã biến mất khỏi doanh trướng.

Tô Lượng suy nghĩ nửa ngày, nay vừa đánh thắng trận, cũng không có quân tình. Những việc sau này đều đã phân phó xuống, ngay cả bước tiếp theo cũng vừa an bài thỏa đáng cho bộ hạ của Vương gia. Khi nãy không phải Vương gia vẫn còn rất tốt sao, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Yến Hề Ngân đi nhanh trở lại chủ trướng, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy rộn, trước mắt không ngừng hiện lên dáng người ung dung thư thái kia. Hắn bước đến án rót một chén nước, uống mấy ngụm liền, chỉ cảm thấy trời đất trầm lắng bắt đầu chuyển động, mặt trăng mặt trời luân phiên thay đổi, mà trái tim của hắn cũng lên lên xuống xuống, tựa như có gì đó muốn nổ tung.

Hắn lắc đầu rồi lại cúi đầu, muốn đem gương mặt sống động kia xóa khỏi tâm trí, nhưng gương mặt đầy sức sống đó lại cố chấp không chịu rời khỏi, hơn nữa càng hiện rõ hơn.

Hắn chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, buồn bực đi đi lại lại bên trong trướng, rồi đứng lại, bay lướt qua, bắt lấy thanh trường kiếm treo trên kệ đồng, sải bước hất rèm trướng, liền xông ra ngoài.

Xoay người lên ngựa, Phi Lưu tê minh một tiếng, nhanh chóng mang theo hắn, như một ngọn gió xoáy chạy như bay khỏi quân doanh, hắn thúc ngựa chạy điên cuồng, không ngừng vung roi, thân hình nâng lên khỏi yên ngựa, gió đêm từ bên tai xẹt qua, trong đầu lại ầm ầm vang dội.

Ý thức dần trở lại rõ ràng, suy nghĩ trong lòng hắn nói: Tuyệt đối không, bản thân tuyệt đối sẽ không động tâm với nam nhân!

Ở Thước Ca thành rõ ràng hắn đã gặp qua khuôn mặt này, chính là ánh mắt rét lạnh như băng cùng hắn đối diện không chút yếu thế ở tửu lâu. Khuôn mặt này hắn nhớ rất rõ, đó là Dịch Thanh!

Lúc trước nhìn thấy Dịch Thanh trên chiến trường hắn đã hoài nghi, hoài nghi “hắn” kì thật là “nàng”. Trong tiềm thức nhất định mình đã đem Dịch Thanh nhận định thành nữ tử, mới có thể như vậy…

Phải! Chính mình làm sao có thể là người đoạn tụ!

Nếu Dịch Thanh đã khiến mình mất khống chế như vậy, vậy phải xác nhận! Đúng vậy! Xác nhận!

Ánh mắt Yến Hề Ngân dần nóng rực, ẩn chứa sự kiên định, hắn chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát, trong vui sướng lại mang theo lo lắng.

Hắn là người có ý chí kiên định, cũng là người luôn giữ được sự thanh tỉnh, cho tới bây giờ đều hiểu được chính mình muốn cái gì, đến bây giờ đều xác định rõ mục tiêu, không sợ hướng đến phía trước. Hơn hai mươi năm qua, rất ít việc làm hắn mê muội, nhất là mấy năm nay, lãnh binh bên ngoài, một quyết định sai lầm sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của hơn vạn người, vì thế hắn phải luôn bình tĩnh kiềm chế mình.

Nhưng mà lần này, hắn lại sinh ra cảm giác mờ mịt và hoảng hốt chưa từng có, trong lòng lại tựa như có một con ngựa bị kinh sợ xô loạn bốn phía. Thế này không được, hắn phải biết rõ ràng.

Năm nay hắn đã hai mươi bốn tuổi, không phải là tiểu tử ngây thơ không biết thế sự, tất nhiên hắn biết tâm loạn là gì. Chỉ là hắn vạn lần không ngờ, lần đầu tiên động lòng, lại vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng thế này, lần đầu tiên tâm loạn, ngay cả giới tính của đối phương cũng không hiểu rõ.

Hắn biết hiện tại bản thân đang đối mặt với hai sự thật, một cái là tàn khốc, có lẽ sẽ khiến hắn không thể chấp nhận. Nhưng một cái lại ngọt ngào, sẽ làm hắn vui sướng đến hát vang. Mấy năm nay chinh chiến bên ngoài, không phải hoàng huynh không có ý muốn tứ hôn cho hắn, ngược lại đã bức hôn nhiều lần. Mà những lúc đó hắn đều khước từ, nhất là hàng năm bản thân đều ở bên ngoài, không muốn chậm trễ tuổi xuân tươi đẹp của nhân gia cô nương.

Mà một lí do khác khiến hắn vẫn ngại ngùng nói với hoàng huynh đó là, hắn…đang chờ mong tình yêu, hắn không muốn lấy một nữ tử xa lạ làm vợ. Thê tử của hắn, phải có đủ năng lực để cùng hắn đứng chung một chỗ, hắn không cần những tiểu thư yểu điệu như hoa ở kinh thành, nữ nhân của hắn cần phải kiên cường.

Bởi vì hắn là người luôn bước trên lưỡi đao, nữ nhân của hắn phải chịu được gió sương, không thể yếu đuối mà phải kiên cường bền bĩ, như vậy mới có thể khiến tâm hắn chấn động, khiến hắn cam tâm tình nguyện dâng hiến trái tim nóng bỏng của mình, như vậy mới có thể cùng hắn nâng đỡ lẫn nhau, an ủi hắn những lúc chinh chiến gian khổ.

Mà những điều này “nàng” đều có! Nếu trong lòng hoài nghi, hắn nhất định phải xác nhận, tuy trong lòng có lo sợ, nhưng sự kiên định nhiều năm không cho phép hắn lùi bước.

Yến Hề Ngân đột nhiên xoay người, phóng người lên ngựa, ánh mắt sáng rực, kiên định nhìn về phía trước, một tiếng quát lớn, Phi Lưu như một cơn sóng xông thẳng vào màn đêm, chạy nhanh về hướng quân doanh.

Mà giờ phút này Khánh Nhiễm đang cùng các huynh đệ Bộ Binh doanh bàn luận thương pháp, không biết rằng bản thân sắp gặp phải một thử thách như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.