Mùa Cưới

Chương 21




Bé con được bốn tháng, bụng Ngô Đồng đã lộ ra, tứ chi cô vẫn mảnh mai như trước. Qua thời kì nôn nghén kham khổ, cô lại không béo lên được. Đi cùng bảo mẫu ra siêu thị mua mấy đồ lặt vặt, mấy đứa trẻ hàng xóm ghé vào cửa sổ, tò mò quan sát cô đi qua.

Cô ở đây rất thích. Chỉ chịu không nổi Tư Kì, thỉnh thoảng cô ấy cũng đến trò chuyện linh tinh, đa số thời gian chính là khuyên: “Chơi chán thì về đi, đừng tra tấn anh ta nữa.”

Tra tấn –

Trái tim Ngô Đồng nhói lên.

Tư Kì nhìn biểu cảm của bạn, cô nghĩ Ngô Đồng đang nuối tiếc, ít nhất cũng phải hỏi tình hình người đó gần đây thế nào chứ, Ngô Đồng lại không làm vậy, trong cái thản nhiên có nét ưu thương. Nhưng vẫn chưa từng đề cập đến anh.

Dạo gần đây, Tư Kì không nói câu kia nữa, mà sửa lại là: “Trở về đi, đừng tra tấn mình nữa mà.”

Lần đầu tiên Tư Kì nói, Ngô Đồng còn ngạc nhiên: “Cậu làm sao thế? Sao có vẻ khổ sở thế?”

“Lệ Trọng Mưu chắc chắn mình biết địa chỉ của cậu, lúc nào cũng chèn ép mình, bốn tháng rồi không tha.”

Sự biến mất của cô làm khổ Tư Kì, dù ngoài miệng oán than nhưng thấy Ngô Đồng không chút do dự, Tư Kì lại sửa miệng: “Mình nghĩ hay là cậu đừng trở về nhanh như thế, để cho anh ta chịu thêm chút đau khổ cũng tốt.”

Lệ Trọng Mưu chịu khổ, nhưng khổ hơn là mấy đối thủ của Lệ thị, một đám bị ép mà không thể đánh trả được.

Tổng giám đốc Lệ thị càng ngày càng mở rộng thị trường, thành tựu tạo nên quả như kì tích.

Thật ra Ngô Đồng vẫn thường đọc tin tức giải trí, không ngờ không thấy bóng dáng Lệ Trọng Mưu ở đâu. Cô thấy hơi buồn, chỉ có mảng kinh tế tài chỉnh thỉnh thoảng còn thấy vẻ mặt anh tươi cười.

Cô rời đi, anh cũng rất tốt đấy thôi. Anh không còn bị cô dày vò nữa, tâm trí cũng trầm tĩnh, đây mới là Lệ Trọng Mưu mà cô yêu thích, nhưng Ngô Đồng không biết nên vì thế mà vui mừng hay khổ sở.

Đồng Đồng càng không chịu, mấy lần uy hiếp cô dọa sẽ báo tài khoản của cô cho ba, lần nào cũng bị Ngô Đồng dọa nạt, dần dần khóe miệng thằng nhóc càng nở rộ: “Mẹ là người lớn rồi, sao còn bốc đồng như thế.”

“Hai tháng nữa mẹ sẽ về.” Cô an ủi con trai, nhưng lại không để trong lòng.

Sydney đã vào khoảng thời gian ấm áp, chắc bên HongKong đang là mùa đông, bảo mẫu bắt đầu mua tài liệu dưỡng thai cho Ngô Đồng.

Đồ đạc rất đáng yêu. Ngô Đồng cầm tai nghe, một đầu dán lên trên bụng, đầu kia áp vào tai, Ngô Đồng thường đem quyển nhật kí kia mở da đọc.

Quyển nhật kí đã dày hơn gấp ba lần. “Phần đầu là mẹ viết cho anh trai, phần thứ hai là ba viết cho mẹ, phần cuối là ba mẹ cùng viết cho con.”

Ngô Đồng vừa dứt lời liền nhận được điện thoại của Tư Kì:

“Mình không kìm được đã nói cho anh ta…”

Ngô Đồng im lặng ba giây, vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh ấy lại cắt ngày nghỉ của cậu à?”

“Ngược lại mới đúng.”

“Gì cơ?”

“Anh ta đột nhiên thăng chức cho mình, lại còn tăng lương, tặng thêm cho mình cả một đống ngày nghỉ.”

Đúng là cho ăn khổ trước, cho nếm ngọt sau. Ngô Đồng không thể không bội phục thủ đoạn mà Lệ Trọng Mưu nghĩ ra.

Trong lòng cô vui vẻ nên gương mặt cũng phấn chấn: “Cho nên cậu liền bán đứng mình?”

“Tất nhiên không phải thế!” Tư Kì không chịu được nổi sung, sau đó thay bằng vẻ cực kì nghiêm túc: “Mình nói cho anh ta, là vì anh ta đã nói với mình một câu.”

“…”

“Anh ta nói – ”

Anh không thể đánh mất cô ấy lần nữa.

Xin em hãy nói cho anh biết cô ấy ở nơi nào.

Ngô Đồng cười khép lại máy tính, niềm vui ngọt ngào lan tỏa khắp căn nhà nhỏ bé. Cô quay về chiếc giường rộng rãi, dạo gần đây cô rất thích ngủ, nhất là ngủ trưa, vô cùng yên giấc.

Nhà của ba mẹ Tư Kì ở ven biển, phóng tầm mắt ra xa, biển dạt dào sau lớp cửa kính.

Nước biển xanh ngắt, bờ cát trắng tinh.

Lệ Trọng Mưu, em chờ anh đón em về nhà…

************************************

Sau lần thứ bảy Ngô Đồng cự tuyệt cho Lệ Trọng Mưu vào cửa, anh trở thành hàng xóm mới của cô.

Cô dậy sớm tưới nước cho bồn hoa lộ thiên, anh ở sát vách nói với cô “Hi!” .

Lệ Trọng Mưu sáng nay ăn mặc thoải mái, áo T-shirt và quần bò, lộ ra cánh tay hơi gầy, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt. Chỉ có đứng ở đó thôi mà đã là ngọc thụ lâm phong rồi.

Anh mỉm cười, cô cụp mắt nhìn xuống, quay người vào phòng.

Vừa đóng cửa lại, Ngô Đồng lại không thể chờ được, xoay người xem phía đối diện, nhờ vào tấm kính, ánh mắt cô không kiêng nể gì.

Thấy Lệ Trọng Mưu ngây ngốc một lát, môi khẽ mím, hiển nhiên là có chút thất vọng. Không bao lâu, thấy anh cũng vào nhà, Ngô Đồng cắn ngón tay cười rộ lên.

Cô vào bếp ăn sáng, vừa mới ăn thì thấy dì giúp việc trở về.

“Anh chàng sát vách kia lại đưa trái cây đến này.” Mặt mũi dì bất đắc dĩ.

Ngô Đồng vỗ về bụng dưới đã nhô ra, cười cười không trả lời.

Màu trái cây căng mọng sau khi rửa xong được đặt lên bồn rửa chén. Ngô Đồng nhét một quả hồng vào trong miệng, vị ngọt lan ra đầu lưỡi.

Trời hôm nay khá nóng, cô ở trong nhà cả ngày, xem mỗi tin tức của Đồng Đồng ở bờ bên kia đại dương.

Đồng Đồng lặng lẽ mở thêm một cửa sổ trên máy vi tính, Ngô Đồng hiển nhiên chưa phát giác.

Một kẻ lừa đảo lúc này đang ở ngay sát vách nhà cô, Lệ Trọng Mưu chống tay vào hàm dưới, nhìn nét mặt tươi cười của cô trên màn hình máy tính.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống Ngô Đồng mới ra khỏi nhà, mang thai không lâu cô liền cắt tóc ngắn cho nhẹ nhàng, cô và dì giúp việc ra ngoài tản bộ, thuận đường dạo qua siêu thị, gió đêm thổi nhẹ tung mái tóc ngắn của cô, mấy sợi tóc xẹt qua gò má.

Ngô Đồng vuốt sợi tóc, vén ra sau tai, nghiêng đầu nhìn chiếc xe phía sau.

Đây là chuyện thường xảy ra, cô vừa ra khỏi cửa, Lệ Trọng Mưu sẽ lái xe, không xa không gần đi theo sau, không quấy rầy nhưng vẫn thông báo sự tồn tại.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu xuyên qua cửa kính dừng trên người Ngô Đồng.

Bụng của cô đã lộ ra rất rõ ràng, nhưng nhìn từ đằng sau vẫn vô cùng thanh mảnh. Anh thấy cô gạt tóc, cảm giác tóc cô đã quét đến tận trái tim anh, vừa buồn vừa ngứa.

Không thể đến gần.

Cuối tuần, người mua sắm khá đông, siêu thị lớn rất náo nhiệt, trên kệ bày đầy đồ vật, cô đẩy xe hàng, chọn tới hoa cả mắt.

Khu đồ trẻ con có hàng mới về, thêm mấy chiếc mũ trùm đầu ngộ nghĩnh. Ngô Đồng không với tay đến, đang loay hoay, trước mắt thoáng một cái, mấy cái mũ đã vào trong giỏ.

Không phải Lệ Trọng Mưu thì còn ai vào đây?

Tiếp tục anh yên lặng đi theo, thấy cô nhìn thứ gì mấy lần, anh đều ném hết vào xe, động tác rất nhanh, Ngô Đồng muốn ngăn cũng không được.

Lệ Trọng Mưu cản trước mặt cô, nâng cổ tay xem đồng hồ: “Chín giờ rồi, đến giờ em về ngủ đi.”

Giọng điệu anh cứng rắn, Ngô Đồng mặc kệ, quay đầu định đi, anh lẽo đẽo theo sau, cô dừng lại, xoay người: “Theo tôi làm gì?”

Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh.

Miệng Lệ Trọng Mưu cười toe toét, hai chữ “vui vẻ” viết to đùng trên mặt. Anh chỉ chỉ xe mua đồ: “Chỗ công cộng, em đi được, sao anh lại không?”

Ngô Đồng nhìn xe chất đầy đồ, cô thong thả đi qua xem anh mau cái gì.

Đồ này? Bé con hơn một tuổi mới cầu dùng bô, sáu cái; sữa bột chuyên dùng cho trẻ mọc răng, năm hộp; quần áo trẻ em bất kể size nào, thậm chí bất kể giới tính…

Màu sắc sặc sỡ, nhưng chẳng cái nào dùng được trong thời gian tới.

Cô đẩy xe về hướng ngược lại, bị anh đè vai: “Trở về nhà.”

“Anh không quản được đâu.”

Lệ Trọng Mưu không tin cô cứng mềm không ăn, giọng điệu cứng nhắc mềm hẳn, ôm lấy Ngô Đồng không cho nhúc nhích, dán bên tai cô thì thầm: “Nghe lời anh đi mà.”

Tiếng Quảng Đông nửa vời của dì giúp việc cuối cùng không chịu nổi nữa, tiến lên ngăn trước mặt Lệ Trọng Mưu: “Anh này, anh còn làm vậy tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối!”

Bị ngắt quãng, khuôn mặt Lệ Trọng Mưu lạnh lùng. Dáng vẻ này của anh khiến nhiều người sợ hãi, Ngô Đồng biết nhưng không thể trách dì giúp việc bị dọa đến im luôn.

“Có biết tôi là ai không?”

Lệ Trọng Mưu sửa lại nói tiếng phổ thông, nghe có vẻ không tự nhiên lắm, khí thế do vậy cũng giảm đi nhiều, dì giúp việc cũng bớt sợ, bà biết người này, mới chuyển đến cách vách, đối xử với Ngô Đồng rất ân cần, mọi tâm tư xấu xa đều viết hết lên mặt.

“Tôi là chồng cô ấy.”

Giọng Lệ Trọng Mưu rất trầm, dì giup việc sửng sốt.

“Không tin?”

Làm sao động tác của anh có thể nhanh đến thế? Ngô Đồng chưa kịp phản ứng, anh đã hôn lên môi của cô.

Chỉ một cái chạm chưa đến một giây, nháy mắt từ cổ đến tai Ngô Đồng đỏ bừng.

“Anh!”

Hơn nửa ngày cô mới thốt ra một chữ, đây đâu phải là tức giận? Rõ ràng là hờn dỗi.

Anh nhìn dì giúp việc, trong mắt vẻ đắc ý: “Dì thấy chưa?”

Lệ Trọng Mưu nói xong, còn cố tình nghiêng người về phía trước. Ngô Đồng né về sau nhưng không nhanh bằng anh, bị anh nắm được bàn tay, không thoát ra nổi.

“Nếu em không ngoan ngoãn quay về nhà, anh không dám cam đoan mình có làm thêm chuyện gì khác thường, ví dụ như – ”, anh quét mắt một vòng qua những người đi lại, “ – ngay trước mặt họ tái hiện kiểu hôn nồng nhiệt nhé?”

Anh mím môi cười, vẻ mặt xấu xa vô cùng. Ngô Đồng sợ anh nói được làm được, vội vàng trượt khỏi người Lệ Trọng Mưu, để lại anh đứng ngẩn ngơ, âm lượng vừa đủ nhắc cô: “Bà Lệ, đi chậm thôi, cẩn thận bé con.”

Đêm đó rất tĩnh lặng, không trăng không sao, Lệ Trọng Mưu quyết tâm gia nhập phường trộm cắp. Phòng Ngô Đồng ở lầu hai, chỉ có 2 phút anh đu cả người lên. Trog lòng oán thầm phòng này biện pháp chống trộm chẳng tốt chút nào. Nhảy vào cửa sổ, đi đến hành lang. Qua chỗ rẽ chính là phòng của cô, trong đó còn sáng đèn.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc Ngô Đồng đang dưỡng thai trước khi ngủ, tai nghe truyền đến khúc dương cầm trong CD mà ngày mới chuyển đến Lệ Trọng Mưu mang qua.

Cô bỏ tai nghe xuống đi mở cửa, thấy người tới thì ngẩn ra.

Theo phản xạ định đóng cửa lại, Lệ Trọng Mưu thò tay bám cửa chặn đường. Anh đi thẳng vào trong, không hề khách sáo. Liếc mắt thấy máy dưỡng thai, anh thầm hâm mộ: “Đây là gì?”

Ngô Đồng đứng ngay trước cửa, không trả lời, chỉ lườm anh.

Vẻ mặt anh vô hại đến gần cô, không nói gì, giơ tay định vuốt ve bụng cô, thần sắc rất chuyên chú, dịu dàng như nước khiến Ngô Đồng quên mất phải trốn tránh.

Lệ Trọng Mưu nghĩ cô ngầm đồng ý, ngón tay dần sờ vào.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác trước nay chưa từng có, bỗng nhiên Lệ Trọng Mưu thấy sợ hãi, anh hơi lung túng thu tay về, nhẹ nhàng cầm tai nghe máy dưỡng thai lên, lắc lắc: “Em dạy anh cách dùng nó nhé?”

Ngô Đồng do dự rất lâu, không cam lòng ngồi xuống đầu giường, làm mẫu cách dùng. Lệ Trọng Mưu bỗng mở miệng: “Không phải là cởi áo ra rồi dán nó lên bụng à?”

Sắc mặt Lệ Trọng Mưu không thay đổi, còn kèm theo chút áp bức. Ngô Đồng xác định 100% là anh cố ý, cô giận dỗi, nằm nghiêng sang một bên, không để ý đến anh nữa.

Lệ Trọng Mưu ranh mãnh tiếp lời: “Thẹn thùng gì chứ? Có phải anh chưa từng nhìn thấy đâu?”

Anh lẳng lặng đến gần, đặt tay lên vai cô, không đoán được cô nghĩ gì, ít nhất cô không hề né tránh. Vì vậy anh thản nhiên dùng thêm sức lực, vòng tay về phía trước, chạm vào đầu vai cô, định kéo áo ngủ của cô lên.

Lần này Ngô Đồng giật mình, cô giữ chặt cổ tay anh,không cho anh tiếp tục.

Trong phòng quá im ắng, Lệ Trọng Mưu trầm thấp gọi tên cô, tay nâng eo cô lên, ôm cô gần sát, như là muốn hôn cô.

Không nói lời nào, bá đạo như vậy –

Đôi môi ngày càng gần, lần này Ngô Đồng nhanh hơn anh, ngón tay ấn lên giữa long mày của anh, từ từ đẩy anh ra.

Không cam lòng, tay anh chụp tới, kéo cô trở lại, môi lại đến gần lần nữa.

Chiếc đồng hồ dưới lầu như đối nghịch với Lệ Trọng Mưu, không sớm không muộn, đột nhiên gõ vang mười một tiếng chuông, âm thanh truyền lên trên lầu khiến Ngô Đồng tỉnh táo lại. Cô hơi run rẩy, đẩy bàn tay anh, kéo quần áo ngồi dậy: “Tôi muốn đi ngủ.”

Anh nghĩ ngợi: “Anh ở đây ngủ với em.”

Biết mình nên nói “Không.” Nhưng cô cắn môi, không thốt nên nổi lời cự tuyệt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lệ Trọng Mưu trèo lên ghế sô pha ngủ, cô tắt đèn nằm xuống giường, nghe giọng anh dịu dàng cất lên: “Ngủ ngon.”

Cô không nói, nằm nghiêng, ngủ một giấc ngon lành.

Ngô Đồng biết khi người đàn ông này xuất hiện sẽ đảo lộn tất cả, nhưng cô không tự kìm lòng được. Vì thế hôm sau, trong phòng cô xuất hiện áo ngủ của anh và cả đồ dùng hàng ngày. Cô chẳng biết làm thế nào.

Chiếc giường đơn sau khi cô ra ngoài về bỗng biến thành giường đôi. Lệ Trọng Mưu thản nhiên ngồi trên chiếc giường được trang trí y như giường của Khả Khả, rất hưng phấn lật xem quyển nhật kí.

Trong đó có kèm theo kết quả mỗi lần khám thai, không biết anh đã xem hết hay chưa, Ngô Đồng vội vã bước tới, giật lấy quyển nhật kí, “bộp” một tiếng khép lại, cô hất cằm về phía chiếc giường mới: “Anh có ý gì đấy?”

Haiz, người phụ nữ này, sau khi có thai gan cũng to hơn nhiều.

Lệ Trọng Mưu vẫn ung dung, ngẩng đầu cười toe: “Em nói xem?”

Dừng một chút, anh lại cười: “À, đúng rồi, hôm nay là ngày thi cuối cùng của Đồng Đồng, nhanh nhất là ngày mai con đến Sydney. Em không định trở về, vậy chúng ta di cư đến đây cũng được.”

“Anh Lệ này, chẳng lẽ anh đã quên mất chúng ta đã ly hôn à?”

Lệ Trọng Mưu nhún vai, hai tay đan vào nhau, nhân cơ hội ôm chầm lấy cô, mặt dán vào bên sườn của cô: “Bà Lệ ạ, công bằng chút đi, em trách anh không tin tưởng em, vậy mà em chẳng nói chẳng rằng rời đi, dùng cách này để dày vò anh. Huống hồ đơn ly hôn là Hướng Tá mang đến cho anh, làm sao mà anh kí tên lên đó được?”

Tư thế nhìn từ trên xuống khiến cô không quen chút nào. Chỉ cần cúi đầu thì có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô đành quay đầu nhìn về phía bên kia.

“Nếu lúc đótôi không rời đi, dù anh có nghe Hướng Tá giải thích, chỉ e vẫn sẽ không tin tưởng. Ít nhất còn nghi ngờ Hướng Tá đang giúp đỡ, lại càng nghi động cơ của chúng tôi là gì. Tôi không muốn con mình sinh ra trong hoàn cảnh như vậy.”

Cô cũng phải giật mình kinh ngạc, vì chưa bao giờ nghe được giọng điệu đó của anh.

Thời khắc này, cả hai người cùng im lặng, Ngô Đồng nghe thấy anh hít vào rất sâu.

Cô cúi tự giác cúi đầu, nhìn vào mắt anh, thấy trong đó mờ nước.

Anh có làn da màu đồng mạnh mẽ và nhẵn nhụi, cô sắp không kìm được mà đưa tay lên vuốt, cô nghe anh nói: “Em có nhớ trước khi về Nam Kinh đã hỏi anh, chúng ta sao phải ở cùng một chỗ?”

Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên những ngày tháng đày đọa nhau ấy, cho nên bây giờ anh không biết phải mở miệng thế nào.

Phản ứng của cô đọng lại trong mắt anh, anh rất hối hận khi đó, mỗi lời nói của mình đã khiến cô tổn thương quá nhiều.

“Anh đã có câu trả lời, còn em?” Lệ Trọng Mưu đứng lên, định ôm cô vào lòng, gương mặt anh thoáng hiện nét bi thương, anh chợt dừng lại: “Đợi Đồng Đồng đến đây, anh phải đi xa một thời gian. Tới khi anh trở lại, anh cần em cho anh một đáp án.”

Đồng Đồng đến nơi, Lệ Trọng Mưu lái xe ra tận sân bay đón con. Vừa mở cửa Đồng Đồng liền lao vào Ngô Đồng, may có Tư Kì đằng sau túm lấy áo thằng bé.Thấy Ngô Đồng, câu đầu tiên Cố Tư Kì thốt lên là: “Sao lại gầy thế này, chả béo lên gì cả?”

Đồng Đồng mếu máo: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm!”

Câu tiếp theo thì ngược lại hoàn toàn Tư Kì: “Ơ sao mẹ béo lên nhiều thế?”

Vừa dứt câu, Đồng Đồng lại ôm lấy mẹ, song vẫn bị Tư Kì nhanh chóng kéo áo: “Trong bụng mẹ con đang có em bé đấy, Đồng Đồng nên cẩn thận một chút.”

Đồng Đồng ngạc nhiên mở lớn miệng, không thể nào tin nổi. Lệ Trọng Mưu đỗ xe xong đi đến cửa thấy vậy, anh đưa tay khép miệng Đồng Đồng lại.

Đồng Đồng nghiêng đầu suy tư, cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết “À” một tiếng, rồi ngoan ngoãn kéo hành lý của mình vào nhà.

Tới trước mặt Ngô Đồng, thằng bé ngẩng đầu nhìn rất lâu, không kìm được sờ sờ chiếc bụng nhô ra của mẹ.

Vẻ mặt thằng bé rất cẩn thận, rất giống ba nó. Ngô Đồng bật cười, ôm mặt con hôn chụt lên má: “Sao thế? Con không vui à?”

Lệ Trọng Mưu đứng phía sau lặng lẽ nhìn, chỉ thấy nụ cười rạng rỡ của cô trôi vào lòng, anh cũng cười.

Ngô Đồng thấy anh cười, cô giật mình.

Đồng Đồng hơi buồn bã: “Thế không phải cứ nghịch lửa thì em bé xuất hiện luôn ạ? Sao em bé lại ở trong bụng mẹ thế này?”

Thằng bé cau mfy lẩm bẩm khiến Ngô Đồng á khẩu.

Lệ Trọng Mưu bật cười ngắm Ngô Đồng ngẩn ngơ.

Đồng Đồng không nghe được đáp án bèn vứt luôn hành lý, kéo kéo vạt áo Lệ Trọng Mưu: “Mẹ có em bé rồi, con cũng đến đây rồi, ba đừng đi nữa được không?”

Lệ Trọng Mưu nghe vậy thì đưa mắt nhìn người nào đó, anh xoa đầu con trai: “Không phải chúng ta đã thươgn lượng xong lúc ở trên xe rồi sao? Ba có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, xử lý xong ba sẽ nhanh chóng quay về với mẹ con con.”

Nói xong còn không quên quan sát phản ứng của Ngô Đồng. Cô chỉ nắm tay, không nói gì.

Thấy ba mẹ như vậy, Đồng Đồng tự thấy độ tin cậy trong lời nói của hai người lớn khá thấp, bỏ lại một câu “Đáng ghét” rồi bĩu môi bỏ đi.

Cố Tư Kì thức thời đi vào nhà, để hành lý của mình vào góc nhà,ngồi lên sô pha

Trước cửa lúc này chỉ còn lại Lệ Trọng Mưu và Ngô Đồng, anh không dám bước vào như trước, Ngô Đồng nhíu nhíu mày.

Ngay sau đó cằm của cô bị nâng lên, Lệ Trọng Mưu đặt một nụ hôn trên trán Ngô Đồng.

Động tác của anh luôn nhanh nhẹn, không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt. Lần này Ngô Đồng không đẩy anh ra làm Lệ Trọng Mưu ngạc nhiên, vội ho một tiếng: “Anh đi đây.”

“…”

“…”

“Tạm biệt.”

“Thật sự không quan tâm anh định đi đâu à?”

Cô lựa chọn im lặng.

Haiz, người phụ nữ này tra tấn anh nhiều quá đấy – Lệ Trọng Mưu cúi đầu, dùng sức hôn thật sâu, như thể bùng phát hết tất cả những bất mãn anh phải chịu. Đầu lưỡi Ngô Đồng run lên anh mới chịu buông ra. Không nói thêm câu nào, anh xoay người đi thẳng.

Người giúp việc cất hành lý cho Tư Kì, Ngô Đồng rót cho bạn cốc nước: “Sao cậu lại rảnh rỗi chạy đến đây?”

“Chơi với cậu.” Cố Tư Kì uống cạn cốc nước lạnh, “Tất nhiên còn phải kết hợp công tác theo lệnh sếp nữa.”

Không cần nói cũng biết vị “sếp” này là ai. Ngô Đồng không nói gì, Tư Kì thở ra một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sung của Ngô Đồng, đột nhiên bật lên một câu: “Thật là hâm mộ hai người, chiều cao vừa đủ, tư thế hôn nhau đẹp chết đi được.”

Ngô Đồng bị cười nhạo bèn đẩy vai Tư Kì, lúc này cô bạn mới trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Tết âm lịch cậu về Nam Kinh đi.”

“Bụng mình như này nào dám trở về.”

Cố Tư Kì rất hiểu tính tình của ba Ngô, cô gật đầu đồng tình: “Vậy chờ đến tháng năm, sinh con xong đưa cả Lệ tổng của chúng ta về nhận sai là được.”

Lại bị trêu, Ngô Đồng định đứng lên, Đồng Đồng tung tăng chạy từ thư phòng ra, sau một hồi lĩnh ngộ thông tin từ Internet cuối cùng cũng hiểu ra, đến ôm cánh tay Ngô Đồng: “Mẹ ơi là em trai hay em gái ạ?”

Cố Tư Kì cảm thấy thằng nhóc này không đơn giản, không đợi cô kéo áo, Đồng Đồng vô cùng sảng khoái nói: “Tốt nhất là em trai. Chờ sau này Khả Khả về nhà mình thì nhiều con gái quá, thêm một em trai mới công bằng.”

Tư Kì ngồi bên cạnh đã nghe Đồng Đồng nhấc đến cái tên “Khả Khả” nhiều lần, hiện tại thấy Ngô Đồng ngơ ra, cô nàng vỗ vỗ vai bạn: “Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật.”

Vấn đề “em trai” không thấy ai ủng hộ, Đồng Đồng rầu rĩ: “Nếu ba ở đây nhất định sẽ đồng ý phải là em trai.”

Nghe con nhắc đến, Ngô Đồng không nhịn được hỏi: “Ba có nói ba định đi đâu không?”

“Dạ không ạ, ba chỉ bảo phải đi làm việc quan trọng thôi.” Cuối cùng còn bổ sung: “Ba cũng thật là, lâu như thế mà còn chưa dỗ được mẹ.”

Ngô Đồng lơ đễnh không nghe con nói, cô cố gắng hồi tưởng lại đêm qua, Lệ Trọng Mưu nói “một thời gian”, rốt cuộc là bao lâu?

Một ngày, một tuần, Lệ Trọng Mưu vẫn chưa xuất hiện.

Cô bắt đầu mất ngủ.

Có con không thể uống thuốc ngủ, không ngủ được sắc mặt Ngô Đồng ngày càng kém. Cố Tư Kì rất lo lắng, bảo dì giúp việc tẩm bổ cho Ngô Đồng, thỉnh thoảng còn trêu: “Nếu nói cho Lệ Trọng Mưu biết anh ta vừa rời đi cậu liền biến thành thế này, chắc anh ta sướng lắm nhỉ?”

Ngô Đồng vội phản bác: “Không được nói cho ấy ấy.”

Đến lúc đó anh tưởng không có anh cô không sống được, mất mặt lắm…

Sau vài ngày tẩm bổ, Ngô Đồng béo lên rất nhiều, nhưng càng ăn nhiều cô lại càng không ngủ được, chẳng qua thấy mọi người bận rộn vì mình, cô không nỡ từ chối.

Đêm nay, cô lại trằn trọc, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cô bừng tỉnh.

Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng ngoài hành lang yếu ớt lọt vào khe cửa, cô mơ màng ngồi tựa vào đầu giường: “Lệ, Trọng Mưu?”

“…Là con ạ.”

Lúc nhận được câu trả lời, Ngô Đồng cảm thấy hơi thất vọng, bỗng cô nhận ra, mình lại nực cười đến vậy.

Đồng Đồng chạy vào phòng, trèo lên giường: “Mẹ cũng nhớ ba ạ?”

Ngô Đồng không trả lời, nhìn khuôn mặt ngái ngủ của con: “Muộn thế này sao còn chưa ngủ? Con muốn mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe à?”

Đồng Đồng xụ mặt, vỗ ngực nói: “Con là đàn ông, không thèm nghe chuyện cổ tích!”

Ngô Đồng bật cười. Để chứng minh, Đồng Đồng giơ tay lên, gồng mình: “Ba đưa con đến phòng tập gym nhá, mẹ nhìn tay của con đây này – “

Thằng bé khoa tay múa chân khiến Ngô Đồng cười đau cả bụng, đành phải gật đầu lia lịa.

Đêm nay trò chuyện cùng con trai về cuộc sống mấy tháng qua, Ngô Đồng dần chìm vào giấc ngủ.

Thực ra từ khi cô đến đây, thằng bé vẫn hay nói cho cô, nhưng được nghe trực tiếp lại là một cảm giác khác.

Bắn tên, cưỡi ngựa, bơi lội… Đồng Đồng hưng phấn kể lại, trước khi Ngô Đồng ngủ hẳn, cô còn nghĩ không biết anh chỉ có một cơ thể, sao còn có thời gian đưa con lên núi xuống biển như thế.

“…Đến ba còn phải khen con, bảo sau này đưa mẹ đi, con sẽ dạy cho mẹ…”

Nói đến đây, Đồng Đồng dừng lại, thấy mẹ đã ngủ say, thằng nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ cực kì thành công, rón ra rón rén xuống giường đi ra cửa.

Đồng Đồng về phòng của mình gọi điện, đối phương vừa nghe máy, thằng bé liền khoe khoang: “Mẹ được con dỗ đi ngủ rồi nhá!”

Quả nhiên Lệ Trọng Mưu thấp giọng cười: “Đồng Đồng càng ngày càng lợi hại.”

“Thế con có được thưởng gì không?”

Lệ Trọng Mưu đoán chắc con trai lại có chủ ý gì tinh nghích, anh cười: “Nói đi.”

“Ba phải trở về sớm một chút nhé.”

Sau một hồi trầm mặc, Đồng Đồng vội vàng bổ sung: “Du thuyền của ba đến đây rồi, ba không về, không có ai chơi với con.”

Lệ Trọng Mưu không phải không biết con anh mong chờ điều gì. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là buổi sáng ở New York, thời tiết vừa âm u vừa rét lạnh.

Mặt trời ấm áp của anh đang ở châu Úc xa xôi, người phụ nữ và đứa con chưa ra đời của anh không ở nơi này.

“Dạo này ba bận nhiều việc quá, ba hứa với con nhất định sẽ nhanh chóng trở về, được chưa?”

Không muốn để con mình lo lắng, anh chỉ đành giấu giếm mọi chuyện.

Lệ Trọng Mưu hàn huyên cùng con trong chốc lát, dỗ con ngủ xong, anh vừa tắt máy thì nghe tiếng gõ cửa.

Anh liếc nhìn cửa phòng, không cần mời, Lương Kì đã đi vào phòng bệnh: “Lát nữa là vào phòng phẫu thuật rồi, vậy mà anh còn có thời gian gọi điện cơ à?”

Vài ngày không gặp, tiếng Trung của cô nàng tiến bộ không ít, Lệ Trọng Mưu từ chối cho ý kiến về vấn đề này, anh nói: “Sao em lại ở đây?”

“Em cùng Mark tới mà. Anh ấy đi thăm Hướng Kiên Quyết, em tranh thủ sang đây.”

“…”

Anh lười đáp lại, Lương Kì tự thấy hơi mất mặt, cô không cam lòng: “Nếu Mark hoặc là Hướng Kiên Quyết biết anh là người hiến gan, anh đoán xem sẽ thế nào nhỉ?”

“Gigi!” Lệ Trọng Mưu trầm giọng.

Lương Kì bỗng cười: “Yên tâm, em không nói cho họ đâu mà lo. Nếu người hiến tặng là Mark… thôi bỏ đi.”

Đúng là cô gái hư hỏng, nụ cười cũng nham hiểm như vậy, Lệ Trọng Mưu vô thức vuốt ve di động, vẫn kiệm lời như trước.

“À đúng rồi, cái cô Ngô nghiếc gì của anh đâu? Lúc kiểm tra cô ấy không đi cùng, bây giờ anh vào phẫu thuật cũng chả thấy mặt thế?”

“…”

Anh lại im như thóc rồi, Lương Kì bực mình: “Anh nói hay không với em quan trọng, a lô một cái thìm thám tử tư ở Mahattan chẳng đầy ra đấy? Ngay đến chuyện xưa của Hướng Kiên Quyết họ còn moi ra được cơ mà.”

“Đừng nhiều chuyện.”

Cô gái này rất khó đối phó, thích tọc mạch lung tung, gan lại càng to.

Anh có đe dọa cũng chẳng có tác dụng, Lương Kì cười tủm tỉm: “Ôi ôi, em sợ quá sợ quá!”

“…”

Lúc này Lương Kì vô cùng đồng tình với cô Ngô gì gì đó, người đàn ông này tính tình lạnh lùng, ở cùng một chỗ chắc một tí tẹo lạc thú cũng chẳng có.

Cô sa sầm mặt: “Ai cũng nói anh IQ cao, em chả thấy đâu. Người ngu ngốc nhất chính là anh mới đúng. Lệ Chi Trữ đối xử với Mark còn tốt hơn với anh, chờ Hướng Kiên Quyết xuất viện, bọn họ vui mừng đoàn tụ đón năm mới, một mình anh biết làm sao bây giờ?”

Lệ Trọng Mưu bị hỏi bất ngờ.

Khoảnh khắc ấy, trái tim anh đập lên những nhịp đau đớn.

Anh im lặng rất lâu mới trả lời: “Anh quen rồi.”

Lương Kì thấy anh quá mức ngạo nghễ, nhưng ít nhất câu hỏi của cô cũng có hiệu quả. Nhưng nghe anh nói vậy, cô cảm thấy thương thay cho anh.

****************************

Ở Wollongong (một thành phố duyên hải thuộc bang New South Wales, Úc) đa phần là Hoa kiều, không khí tết âm lịch khá rộn rã, dì giúp việc, Cố Tư Kì và Ngô Đồng thay phiên nhau nấu cơm. Đây là thời gian cha mẹ và chị gái Tư Kì được nghỉ, sau kì nghỉ này Tư Kì phải về nước. Ngô Đồng ra mở cửa, chỉ thấy có Tư Kì, cô nhìn xung quanh: “Mọi người đâu rồi?”

“Họ đâu được ở đây.”

Thấy Ngô Đồng kinh ngạc, Cố Tư Kì bèn đóng cửa thay, kéo tay cô: “Anh ta không nói với cậu à?”

Cô nàng nói nửa chừng.

“Nói với mình chuyện gì?”

“Căn nhà này anh ta mua lại từ lâu rồi, bất động sản đều đứng tên của cậu.”

Chuyện này quả thật rất phù hợp với phong cách của Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng không khỏi lo lắng: “Anh ấy gây khó dễ với cậu à?”

Cố Tư Kì cười: “Mình mà lại để bản thân chịu thiệt thòi á? Bán với giá cao hơn mức thị trường mấy lần, ba mẹ mình còn sung sướng đi mua nhà mới kia kìa.”

Buổi sáng tổng vệ sinh căn nhà bên cạnh của Lệ Trọng Mưu, thỉnh thoảng có thời gian, Ngô Đồng tiện thể quét tước lại một lần. Chỉ là tiện thể thôi, không có ý gì khác.

Vào nhà của anh mới phát hiện việc cô định làm quả là thừa thãi. Mọi phòng sạch sẽ tinh tươm, đồ đạc sáng bóng, hiển nhiên có người thường xuyên dọn dẹp. Không có việc gì làm, Ngô Đồng đành ngồi lên chiếc sô pha làm bằng da thật màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, Ngô Đồng hơi thất vọng.

Cố Tư Kì đi từ trên lầu xuống: “Sạch thật đấy.”

“…”

“Nhưng mà mình phát hiện.”

Cố Tư Kì đưa cho Ngô Đồng một chiếc hộp, cô mở ra liền giật mình – đó là tờ giấy đăng kí kết hôn của họ.

Mặt hộp được chạm khắc rất tinh xảo, bên trong đựng một chiếc nhẫn kim cương chỉ có duy nhất một đôi trên cõi đời này. Chính là chiếc nhẫn cô làm mất ở quán bar đã từng bị anh ném ra ngoài cửa sổ.

Cố Tư Kì vung vung tờ đăng kí kết hôn trước mặt Ngô Đồng: “Không xem à?”

Gợi lại những kí ức không vui, Ngô Đồng không muốn. Cô chậm chạp không động đậy, nhưng vẫn mở nó ra, cô chỉ dám nhìn thoáng qua.

Hai chiếc nhẫn đều nằm trong đó.

Thiết kế độc nhất từ tay danh gia. Ngô Đồng cẩn thận cầm lên xem xét, chiếc nhẫn nam đã hơi mòn, bên trong có khắc một dòng chữ tiếng anh, là tên của nhau.

“Đặt nó lại trên giường.”

“…”

“Có thể là anh ta để lại cho…”

“…”

“Ngô Đồng? Ngô Đồng…”

“Rất xin lỗi, mất công cậu đi cùng, chúng ta về thôi.” Ngô Đồng phục hồi tâm trạng, vừa nói vừa cầm chiếc nhẫn đứng dậy.

Cố Tư Kì không nói gì theo cô ra về.

Buổi chiều gặp lại, chị gái Cố Tư Kì và cô đưa bọn trẻ đi chơi.

Đồng Đồng thích nhất chạy dọc bờ biển, đến lúc hai người các cô đi ra cửa mới chạy về. Thằng bé mặc quần áo mát mẻ, đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo ba lô, đạp xe đạp, hô lên một tiếng rồi đạp xe đến trước mọi người.

Cháu gái Cố Tư Kì bằng tuổi Đồng Đồng, nhìn thấy thằng bé thì cười rộ lên.

Ngô Đồng bế con ngồi vào xe. Hai đứa trẻ ngồi phía sau trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cô nhóc cúi xuống ngắm nghía chiếc đồng hồ mới toanh của Đồng Đồng. Giọng nói lanh lảnh: “Đây là gì thế?”

“Cái này mình cài thời gian quay ngược. Xem này, còn bốn ngày nữa ba mình trở lại đáy.”

Ngô Đồng ngồi ở vị trí phó lái, một chữ cô cũng không bỏ qua. Cô cười mà không biết, đến khi Cố Tư Kì liếc mắt một cái, cô mới hoàn hồn.

“Cậu ấy, đúng là kì cục.”

“Có đâu?” Ngô Đồng cãi lại.

Cố Tư Kì thức thời nói: “Mình á, chờ thêm bốn ngày nữa thôi, đến lúc đó cái tính khẩu thị tâm phi này để dành cho người đàn ông của cậu hưởng thụ đi.”

Tại thời khắc vui sướng nhất, chẳng ai ngờ được Lệ Trọng Mưu lại thất hứa với con trai.

Bốn ngày, năm ngày… Đến tận đêm Trừ tịch 30, anh vẫn chưa trở về. Pháo hoa vẽ rực bầu trời, ánh sáng chói lòa như những viên ngọc lấp lánh, Ngô Đồng lại cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.

Đồng Đồng gọi điện thoại toàn bị chuyển hướng đến quản lí của Lệ Trọng Mưu, năm mới mà tâm trạng không chút vui vẻ.

Tâm trạng cô không tốt, ngày đầu tiên của năm mới gọi điện cho mọi người chúc tết, giọng điệu cũng không quá mừng rỡ. Gọi về nhà suýt chút nữa còn bị mẹ phát hiện.

Đồng Đồng cũng hờ hững nói chuyện với bà ngoại, Ngô Đồng bị hỏi: “Có phải thằng bé bị ốm không?” Sau đó trách móc thêm một hồi.

Đồng Đồng chạy lên trên lầu, Ngô Đồng gác máy ngồi ở phòng khách, nghĩ đến trưa phải đưa Đồng Đồng đến nhà mới của Tư Kì, không biết Đồng Đồng có muốn ra khỏi nhà không – thằng bé chỉ muốn ở nhà chờ ba.

Đúng lúc này điện thoại vang lên.

Cuộc gọi nào cũng là chúc tết.

Ngô Đồng hơi mệt khi phải tiếp chuyện liên tục, chuông reo vài lần cô mới nghe: “Xin chào.”

Đối phương đáp lại bằng tiếng anh: “Excuse me,are you relatives of EricLi? This is. . . . . .” (Xin lỗi bà có phải là người nhà của ông Eric Li không? Đây là…)

Sau này, mỗi khi Ngô Đồng nhớ lại khoảnh khắc đó, thứ cô nhớ rõ nhất chính là sự khủng hoảng đáng sợ.

Cô nghe rõ mồn một người đó nói gì, sự mâu thuẫn xé rách cơ thể Ngô Đồng, không cho cô một con đường sống.

Lệ Trọng Mưu, bệnh tình nguy kịch…

Cô không hề nghe lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.