Mù Màu

Chương 94: Xuân về hoa nở, ôm mỹ nhân vào ngực




Nếu có một điều ước dành cho tôi, tôi ước mình chưa từng tồn tại trên đời này. Tưởng chừng như lòng bao dung của tôi rộng mở thì tôi sẽ giữ được cuộc tình này bền lâu. Nhưng có vẻ như tôi đã lầm, khi mà cuộc sống này lại xô bồ đầy những bất ngờ mà chính cả tôi cũng không lường trước được.

Đó là chuyện của hiện tại, là chuyện đã xảy ra trong thời gian sắp tới, nó như là 1 điểm mù trong cuộc sống của tôi, khi mà tôi vẫn yêu em 1 cách say đắm chẳng hề toan tính chút nào cả.

Nhưng đó là chuyện của thời gian sắp tới, giờ thì trở về lại đúng thời điểm cội nguồn của mọi nguyên nhân.

Hôm sau đi học, có vẻ như nhỏ MNgọc vẫn muốn trốn tránh tôi hay sau lại chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả. Dt hỏi nhỏ Thy thì nhỏ nói nay MNgọc mệt, đưa đơn xin nghĩ học một ngày.

Haizz thôi kệ để nhỏ yên tĩnh vài bữa đi vậy, cho tâm trí nhỏ trỡ lại bình thường như thường ngày cái đã.

Tia ánh nhìn qua bàn em, đáp lại tôi là nụ cười toả nắng. Tuy đã trỡ lại bình thường với em, nhưng tôi lại không dám nghĩ rồi chuyện tình sẽ đi tới đâu cả. Sau chia tay thì đã vơi đi chút nào đó tình cảm, chút nào đó yêu thương, đồng nghĩa với việc tôi không còn nhiều cảm giác hạnh phúc bên em nữa. Tất cả như 1 sự gượng ép từ chính bản thân tôi, khi mà tôi chống lại với mọi người xung quanh, gạt bỏ đi mọi lời khuyên từ đám bạn để được tiếp tục quen yêu, được yêu em và tiếp tục viết tiếp câu chuyện tình của tôi.

_Em ăn sáng chưa -tôi bước qua bàn em hỏi

_Em chưa.

_Thế đi ăn với anh nhé.

_Dạ

Tôi và em bước đi cùng nhau trên hành lang, thu hút khá nhiều ánh mắt tò mò của học sinh lớp khác. Thứ nhất là vì cái đầu tôi vẫn còn quấn băng trắng che đi vết thương trên trán, thứ hai là vì chuyện tôi và em khá nhiều người biết, họ cứ tưởng tôi và em vẫn còn chia tay nhau ấy mà. Không thiếu những cái chỉ tay về phía tôi, soi mói, hay là nhìn về phía em đưa ra những lời nhận xét khó nghe.

Mặc kệ miệng lưỡi thế gian, tôi yêu em thì tôi sẽ chẳng hề bận tâm đến những thứ đó, chỉ cần tôi tự biết quyết định của tôi là đúng hay sai mà thôi.

Suốt ngày hôm đó, tôi hầu như luôn luôn nằm trong vòng vây suy xét của mọi người thì phải, xem ra lâu lâu tạo scandal khiến mình nổi tiếng cũng khó chịu thật =]]

Đến tối, tôi trở về nhà mẹ đễ xem nhỏ MNgọc ra sao rồi. Tôi cũng không muốn mất đi 1 người bạn, tôi chấp nhận tha lỗi cho nhỏ, có thể vì trước giờ nhỏ chưa yêu ai, chưa tiếp xúc với những vấn đề tình cảm nhiều nên dễ bị chi phối từ lời nói cũng như ý nghĩ của người mà nhỏ yêu, có thể cho là vậy.

Tất nhiên là tôi bị sạc cho một trận với cái đầu và cái tay đầy băng gạc trắng xoá kia, mãi một lúc sau mới có thể vào nhà mà tìm nhỏ Ngọc.

_Nó có nhà đâu mà mày tìm -mẹ tôi nói

_Ủa sao con Thy nói Ngọc mệt nằm ở nhà mà -tôi thắc mắc

_Sao tao biết! Lúc nãy nó vừa lấy xe chạy đi đâu đó rồi!

_Vậy thôi con đi luôn đây -tôi nói rồi ra lấy xe luôn.

_Cái thằng! Mày về chưa vào tới nhà nữa là lo chạy đi nữa rồi!

_Tại con có việc cần tìm nhỏ MNgọc mà mẹ -tôi nói lớn rồi quay đầu xe lại

_Chạy cẩn thận đó.

_Dạ con biết rồi.

Đạp máy, tôi lại kéo ga chạy băng băng trên đường. Móc dt ra phone cho nhỏ, nhưng chỉ đỗ chuông mà chẳng hề bắt máy, chẳng lẽ nhỏ lại không nghe thấy dt hay sao ta, hay là nhỏ không mang theo dt bên người.

Kím mãi các địa điểm mà nhỏ có thể tới nhất, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả. Quay xe trở về quán cafe của tôi, hi vọng rằng nhỏ đang ở nơi đây. Cơ mà khi đến nơi thì cũng chẳng thấy nhỏ ở nơi đây luôn.

Đành vào quán làm ly cafe cho tỉnh người luôn, mấy nay ít uống cafe quá đâm ra đầu óc chẳng mấy khi được tỉnh táo.

Một ly đen-đá-ít đường được mang lên, tôi chỉ việc nhâm nhi ly cafe và ngắm cảnh đường phố tấp nập mà thôi. Lúc trước đọc NHQĐT của Nguyễn Mon, tôi cũng đâm ra nghiện cái món cafe không đường, nhưng 1 thời gian sau tôi lại nghĩ ra cái món đen-đá-ít đường này sẽ phù hợp với tôi hơn.

Với loại này, nó không phải đắng hoàn toàn, cũng không phải là ngọt quá. Nó chỉ đơn giản là 7 phần đắng, 3 phần ngọt hoà quyện lẫn nhau. Nó cũng giống như cuộc đời tôi vậy, dẫu nhiều lúc đắng cay khó chịu nhưng cũng sẽ có những phút giây hạnh phúc ngọt ngào.

Đưa mắt nhìn ra con đường phía trước, thấy nó vẫn ồn ào tấp nập như thường ngày, tôi lại tự hỏi tại sao cuộc sống của xã hội vẫn tiếp diễn theo 1 kịch bản hoàn hảo, mà sao tôi lại phải vấp ngã ở nhiều nơi giống như đang đi trên 1 đoạn đường bằng phẳng lâu lâu lại có 1 cái ổ gà vậy.

Thở dài nốc vào 1 ngụm cafe, từ từ nuốt xuống để thưởng thức đi cái đắng của cafe từ từ trôi xuống cổ họng.

Dt tôi bất chợt lại reo, cứ tưởng là của nhỏ Ngọc, ai ngờ lại không phải, lần này là của a2 gọi.

_Em nghe nè hai.

_Mày rảnh không, chạy qua bar hốt con Ngọc về dùm tao coi.

_Ủa nhỏ MNgọc bên đó à, mà nó bị sao?

_Xỉn quắc cần câu mẹ rồi, mày qua hốt nó về giúp tao đi, giờ tao có việc cần đi rồi không trông chừng nó được.

_Dạ em qua liền đây.

Tắt máy, tôi ra lấy xe đi luôn. Nghe nhỏ xỉn thấy cũng lo lo, vì trong bar đâu mấy khi tốt lành, cho dù lá bar nhà tôi thì cũng không thể nào lường trước được hết mọi ruổi ro có thể xảy ra.

Chạy như bay qua bar, tôi tạt xe vào bãi rồi bước vào trong luôn.

Vẫn cái âm thanh chát chúa sôi động của bar, không khí lúc nào cũng sặc mùi rượu bia, mùi thuốc lá, shi sha hoà quyện mùi mồ hôi, mùi nước hoa nồng nặc =]] tạo nên 1 bầu không khí khó thở.

Đưa mắt nhìn các góc trong sàn mà cũng chẳng thấy nhỏ đâu, tôi đành phải lên phòng quản lý xem camera an ninh mà thôi. Lia mắt hầu hết các màn hình, mãi mới thấy nhỏ. Nhỏ đang ngồi trong góc nơi bàn bartender, mặt ngu ngu muốn gục luôn rồi, cơ mà vẫn còn tiếp tục rót rượu ra uống. Điều tôi quan tâm hơn là có vài thằng đang tia mắt qua phía nhỏ, và đã có thằng qua cò cưa ngồi kế nhỏ rồi.

Lật đật trở xuống sàn, bước lại gần nhỏ

_Em à đi chơi với anh nhé, em xinh quá -1 thằng ngồi kế bên nhỏ đã vòng tay qua eo nhỏ mà ôm lấy ôm để.

_Buông ra -nhỏ chống cự trong bất lực.

Bộp! -tôi chụp lấy cánh tay thằng đó bẻ ngoặc ra phía sau

_Á đau DM mày làm gì tao vậy! -thằng đó hét lên đau đớn

_Khôn hồn thì biến -tôi gằn giọng, nhỏ MNgọc nghe giọng tôi nên quay lại nhìn, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi tiếp tục uống. @@

_Biến cái con mẹ mày -thằng đó cương lại

Choang!

Tay trái tuy vẫn còn hơi đau nhưng đã cử động linh hoạt trở lại rồi. Tôi chụp chai rượu của thằng bên cạnh đập lên đầu thằng kia, khiến nó ôm đầu ngồi quỵ xuống đất.

Bảo vệ quán ngay lập tức có mặt giải quyết vụ việc, thấy tôi tụi nó tự động lôi thằng kia quẳng ra ngoài mà chẳng cần tôi nói lời nào cả =]]

_Đừng uống nữa -tôi ra lệnh cho nhỏ Ngọc.

_Để tui uống đi, tui muốn uống nữa mà -nhỏ lè nhè cự lại.

_Không uống nữa -tôi kéo chai rượu về phía mình.

_Không cần anh xen vào chuyện của tui, tui chẳng đáng để anh phải lo cho đâu... hức -nhỏ lại khóc nữa rồi.

_Cô là bạn thân của tôi, là người 1 nhà rồi còn gì! Tôi lo cho cô là lẽ đương nhiên thôi.

_Hức... anh coi tui là bạn, vậy mà tui lại đối xử với anh như vậy... hức -nhỏ khóc nức nở.

_Đừng buồn nữa, tôi không trách cô đâu.

_Nhưng mà...

_Đừng lo lắng gì về chuyện đó nữa, tôi bỏ qua lâu rồi.

_Thật... không...

_Thiệt mà, làm ơn tin tôi đi...

_Hức dạ tin.

_Rồi giờ về, không uống nữa -tôi nói.

_Dạ... -nhỏ thều thào.

Giờ thì xỉn quắc cần câu mịa nó rồi, đi còn không vững nữa. Tôi đành phải dùng sức trâu chó mà cỗng nhỏ ra xe, quăng xe nhỏ lại rồi chở nhõ về luôn. Tôi 1 tay lái xe, 1 tay vòng ra sau vịn hờ nhỏ, khó khăn lắm mới đưa về được nhà tôi. Vì khuya rồi không đưa về nhà mẹ được, lại xa nữa nên đành về nhà tôi thì gần hơn, thích hợp hơn.

Cõng nhõ đặt xuống giường, chỉnh sửa lại tư thế của nhỏ cho dễ ngũ tí rồi quay ra. Cơ mà nhỏ lại nắm tay tôi kéo lại, mở mắt ra nhìn tôi, mơ màng

_Đừng đi, ở lại đây đi.

_Được rồi, ngủ đi -tôi nói.

_Đừng đi, nha! Ở lại đây... với em... nha -nhỏ thều thào.

Ôi trời, xỉn vậy rồi nhìn tôi ra gì thế kia. Đành phải lại trên giường nhìn nhỏ ngũ vậy. Ngủ mà còn nắm chặt lấy tay tôi nữa, sợ tôi đi mất hay sao ấy. Mãi một lúc sau tôi mới lấy tay tôi ra khỏi tay nhỏ được.

Nhìn nhỏ ngủ mà chu mỏ ra thiệt đúng là yêu không tả được mà. Cộng thêm khuôn mặt ửng đỏ lên vì xỉn nữa =]]

Cầm lòng không đặng, tôi cuối xuống hôn lên đôi môi nhỏ, rồi quay ra.

_Hết nợ rồi nhé -tôi nói thầm.

Trong 1 giây phút nào đó, tôi đã nhìn thấy nhỏ mỉm cười.

Đóng cửa phòng nhè nhẹ, rồi tôi cũng trở lại phòng của mình, kết thúc những chuỗi ngày vất vả rồi. Xem như hôm nay là giải quyết hết tất cả mọi chuyện luôn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.