Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

Chương 3




Lộ Nam Minh thong thả xóa hết bản ghi chép cuộc nói chuyện với “Giai Nhân Đẹp Như Mộng”, tắt máy tính rồi đẩy ghế dựa ra, cầm lấy áo khoác và chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Bước ra, vào thang máy, mọi thứ đều được tiến hành tuần tự.

Mãi đến khi ngồi trên xe rồi, Lộ Nam Minh mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

Lộ Nam Minh ngẩn người, rút khăn giấy ra lau tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xe như mũi tên lao thẳng vào trong bóng đêm.

Cả đoạn đường cần nửa giờ đi lại, hôm nay Lộ Nam Minh chỉ dùng có một nửa thời gian.

Lộ Nam Minh dừng xe ở đối diện cửa trường học, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn về phía cổng trường, tim đập dồn dập. Hắn hít sâu hai cái vẫn không kiềm chế được tâm trạng đang vô cùng hoảng sợ của mình.

Lộ Nam Minh không nhịn được cười khổ nghĩ, bởi vì Bạch Văn chủ động và nhiệt tình quá, mọi người đều biết, trong chuyện tình cảm này, Bạch Văn nằm ở thế yếu, thực tế thì… Đó là bởi vì bọn họ chưa từng thấy bản thân mình lo lắng đúng không? Nếu như không phải tự mình trải nghiệm, Lộ Nam Minh cũng sẽ không tin nổi.

“Cốc cốc cốc–”

Lộ Nam Minh bị tiếng gõ cửa làm giật mình, quay đầu lại thì thấy gương mặt không vừa lòng nhưng lại vẫn đáng yêu của Bạch Văn dán bên ngoài cửa thủy tinh. Lộ Nam Minh cách một cửa sổ hôn gió, khiến Bạch Văn sững sờ tại chỗ. Lộ Nam Minh cười chiến thắng, mở cửa xe cho Bạch Văn ngồi vào.

Bạch Văn lườm Lộ Nam Minh, chui vào bên kia xe.

Bạch Văn tức giận nói: “Anh đến rồi sao không gọi em?” Cậu vẫn trốn ở bên cạnh, chờ Lộ Nam Minh gọi điện thoại cho mình, kết quả đợi tới đợi lui, qua cả thời gian hẹn nhau, Lộ Nam Minh vẫn không có động tĩnh gì cả, vì thế Bạch Văn phải chủ động đi đến.

Ai biết Lộ Nam Minh lại ngồi trong xe ngẩn người.

Lộ Nam Minh ranh mãnh nháy mắt, “Gọi em làm gì?”

Bạch Văn bĩu môi, gương mặt lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ đỏ lên, thẹn thùng ôm mặt nói: “Anh là Lộ Hướng Bắc sao không nói cho em biết?” Nói xong, còn trộm liếc Lộ Nam Minh. Cậu từng nói với Hướng Bắc nhiều chuyện, điều này khiến cậu cảm thấy rất bất an, nhưng hiển nhiên cũng chẳng ảnh hưởng đến sự hưng phấn của cậu.

Lộ Nam Minh thế mà lại lén đổi acc khác để tiếp xúc với mình, đây không phải phương thức khác của việc hắn theo đuổi cậu sao?

Bạch Văn sao có thể không hưng phấn chứ? Huống chi vừa rồi Lộ Nam Minh còn tỏ tình với cậu nữa kìa. Tuy rằng còn chưa nói yêu cậu, nhưng hành động đã nói rõ hết rồi!

Lộ Nam Minh khởi động xe, bình tĩnh hỏi lại: “Tại sao phải nói cho em biết?”

“Đương nhiên phải nói cho em biết rồi! Em đây không thể ngọt ngào trước mặt đôi gian phu *** phu đại thần với chị dâu được. Chẳng lẽ anh không thấy em vẫn luôn bị họ bắt nạt đó sao?

“Bắt nạt?” Lộ Nam Minh nói: “Chẳng lẽ không phải em tự nguyện à?” Bạch Văn cũng không nói cho đám người kia biết quan hệ của bọn họ, rõ ràng đã ở bên mình rồi, Bạch Văn còn thường xuyên khóc lóc kể lể quá trình thầm mến vất vả của cậu. Đây không phải là trò đùa ác của Bạch Văn sao?

Bạch Văn hiển nhiên nghĩ tới điều này, bĩu môi lẩm bẩm: “A Minh Minh thật là xấu, lại vạch trần bên trong em ra thế.” Trên mặt lại là vẻ hạnh phúc khác hẳn với lời nói.

Lộ Nam Minh cười cười không nói gì.

Bạch Văn dựa đầu vào cửa sổ, vẻ mặt say mê nhìn Lộ Nam Minh, thật lâu sau vẫn thấy xe chạy bon bon, mới hỏi: “A Minh Minh, chúng ta đi đâu đấy?”

“A… Em nói thử xem?” Rốt cục Lộ Nam Minh cũng quay sang nhìn cậu một cái.

Bạch Văn chống cằm, bình tĩnh nói: “Lấy chồng theo chồng, em sao cũng được.”

“Em giác ngộ cũng được đó.”

Bạch Văn có chút không hài lòng với thái độ bình tĩnh của Lộ Nam Minh, chớp chớp liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng đều bị một bên mặt Lộ Nam Minh cản lại, Bạch Văn chờ mong hỏi tiếp: “Có phải anh rất cảm động không?”

Lộ Nam Minh nói: “Xuống xe.”

“Hả?” Bạch Văn biến sắc.

Lộ Nam Minh cởi dây nịt an toàn ra, cười với Bạch Văn, ngón trỏ chạm vào mi tâm cậu, “Bé ngốc, đến rồi, xuống xe đi.”

“…” Lúc này Bạch Văn mới phát hiện xe đã ngừng rồi, luống cuống tay chân cởi dây nịt an toàn ra, xuống xe.

Bạch Văn xuống xe thì tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi xác nhận đây là khu đô thị cao cấp, Bạch Văn vui mừng quay đầu lại hỏi, “A…”

Lộ Nam Minh túm chặt vai cậu, xoay người cậu lại, khẽ đẩy một cái, nhẹ nhàng nói: “Còn không mau đi.”

Bạch Văn nghẹn nửa câu trong họng, giả vờ đáng thương đi theo hướng Lộ Nam Minh chỉ, trong lòng ngoại trừ chờ mong cũng chỉ có chờ mong, cậu biết rõ cái gì đang đợi mình.

Lộ Nam Minh gõ đầu cậu, hỏi thẳng: “Một mình cười ngốc gì thế?”

Bạch Văn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam Minh, phản bác nói: “Không phải cười ngốc mà là cười trộm.”

Lộ Nam Minh nhịn, nhịn không được vẫn phải bật cười thành tiếng, dắt tay cậu nói: “Bé ngốc, cười trộm nói ra rồi thì sẽ không còn là cười trộm nữa đâu.”

Bạch Văn ngạc nhiên nói: “A đúng rồi.” Sau lại như cô vợ bé bỏng tựa vào vai Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh đột nhiên xiết chặt tay cậu.

Bạch Văn nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa trông thấy con số trong thang máy, cậu giật mình nhìn Lộ Nam Minh, hắn cũng đang chăm chú nhìn cậu.

Bạch Văn hơi sững sờ, rất nhanh sau đó cười rộ lên.

Lộ Nam Minh giả vờ như không thấy nụ cười của cậu, bình tĩnh kéo cậu ra thang máy, lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Vừa vào, liền ép Bạch Văn lên cửa, hôn ngấu nghiến.

Hai tay Bạch Văn quàng lên cổ Lộ Nam Minh, cố gắng dán sát cơ thể mình vào người hắn.

Lộ Nam Minh kiềm chế, kéo lý trí đã chạy xa tít của mình về, ôm Bạch Văn đã không còn gì trên người, sải bước đi vào phòng ngủ.



Bạch Văn nằm lỳ trên giường vô lực thở hổn hển, dùng giọng nói khàn đặc trêu chọc: “A Minh Minh, anh đã không bạo phát thì thôi, một khi đã thì thật sự… nổi tiếng trong vòng một nốt nhạc luôn!”

Lộ Nam Minh nhướng mày hỏi: “Vẫn còn sức nói chuyện?”

“…” Bạch Văn vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.

Lộ Nam Minh cười khẽ nói: “Chúng ta đi tắm đi.”

“Vâng.” Bạch Văn ngoan ngoãn ôm cổ Lộ Nam Minh, để mặc hắn ôm mình.

Thân thể thỏa mãn thì rất mệt, nhưng tâm trạng lại cực kì vui sướng.

Bạch Văn chẳng buồn ngủ chút nào, dựa vào cánh tay khỏe mạnh của Lộ Nam Minh, quấn quýt hắn hỏi này hỏi kia. Điều này cũng thực hợp ý Lộ Nam Minh, để hắn có cơ hội bù đắp lại khoảng thời gian trước kia.

Bạch Văn xoa nắn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay Lộ Nam Minh, lè lưỡi liếm như một chú cún nhỏ, sau đó đột nhiên há miệng cắn một miếng.

Một giây trước khi Bạch Văn kịp cắn tay mình, Lộ Nam Minh nắm chặt cằm Bạch Văn, để miệng cậu không thể ngậm lại được.

Bạch Văn kháng nghị: “A … a … a…”

Lộ Nam Minh buông tay ra, nhướng mày uy hiếp nói: “Nếu khiêu chiến quyền uy của anh, em phải trả một cái giá khá lớn đó.”

Bạch Văn nói: “Ai bảo anh chẳng có phản ứng gì chứ.”

“Xem ra em muốn cả tuần sau đều nằm ở trên giường.”

“Cái đó cũng không tệ lắm.”

“…” Hắn không nên chờ mong Bạch Văn sẽ biết chừng mực! Lộ Nam Minh rút kinh nghiệm xương máu, thủ thỉ: “Còn nhiều thời gian, không gấp.”

Bạch Văn đảo mắt, “Phòng này là?”

Rốt cuộc hỏi đến điểm quan trọng rồi, Lộ Nam Minh mặt đối mặt với Bạch Văn, để quan sát sắc mặt của Bạch Văn, hắn nói: “Khang Phi đưa quà cưới cho chúng ta. Căn phòng anh mua chưa trang trí xong, tạm thời dùng cái này làm phòng tân hôn đi.”

Tình cảm Bạch Văn dành cho Khang Phi nhất thời hết sức phức tạp, nửa buổi mới rầu rĩ nói: “Anh ta không thật lòng.”

Lộ Nam Minh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp mũi Bạch Văn, thấy cậu vì đau mà lông mày nhíu chặt, không nỡ đành buông tay ra, ngón trỏ khẽ chuyển, cào cào sống mũi cậu, giống như an ủi nói: “Quả thật không thật lòng, nhưng cũng không có ý xấu.”

Bạch Văn hưởng thụ nheo mắt lại, “Anh ta để ý đến Vũ Vũ, còn không phải có ý đồ xấu xa sao. Thế nhưng, nếu là quà cưới, vậy thì không khách sáo.”

“Quỷ tham lam.” Lộ Nam Minh dùng sức vuốt nhẹ sống mũi cậu, tiếp tục nói đỡ cho Khang Phi: “Em biết Khang Phi lâu rồi, cũng biết cậu ấy không phải người xấu xa. Trước kia quả thật cậu ta quả thật có cuộc sống bừa bãi, nhưng người nào mà không có lúc này lúc khác, việc gì phải khó xử cậu ta như thế. Vả lại, tình cảm Khang Phi dành cho Hạ Vũ cũng không phải giả, không giống kiểu chơi bời linh tinh, chắc chắn em cũng nhìn ra, huống chi chúng ta cũng coi như hiểu rõ Khang Phi, không sợ cậu ta bắt nạt Hạ Vũ.”

Bạch Văn làm bộ kêu lên: “A Minh Minh, một căn phòng nhỏ tí sao có thể mua chuộc được anh rồi?”

Lộ Nam Minh im lặng, sau nửa ngày mới giả bộ nổi giận nói: “Vậy bây giờ muốn anh tiễn em về ký túc xá giám sát bọn họ hả?”

“… Ặc.” Bạch Văn cân nhắc trước sau, cẩn thận hỏi: “Chúng ta bây giờ sẽ ở chung sao?”

Lộ Nam Minh nói: “Không phải em muốn về ký túc xá chứ?”

Cặp mắt Bạch Văn sáng ngời, hét to một tiếng, bổ nhào vào Lộ Nam Minh, đụng đến chỗ đau phía sau, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Lộ Nam Minh ôm chặt cậu vào lòng, nhíu mày nói: “Cẩn thận một chút.”

Đau đớn đi qua, Bạch Văn không dám động đậy nửa người dưới nữa, hai tay lại hưng phấn quơ quơ nói: “Ngày mai em sẽ về ký túc xá đóng gói hành lý.”

“…Vậy Hạ Vũ làm sao bây giờ?”

Bạch Văn nháy mắt nói: “Cho Khang Phi một cơ hội để thể hiện đi?”

Lộ Nam Minh nghiêm túc quan tâm hỏi: “Cậu ta không phải em trai em sao? Sao có thể để cậu ta dê vào miệng cọp được?” Hiển nhiên không có ý định buông thả cậu dễ dàng.

“Lãng tử quay đầu vô cùng quý giá!” Bạch Văn nịnh nọt nói, cọ cọ ***g ngực Lộ Nam Minh, như chú mèo nhỏ đang làm nũng.

Lộ Nam Minh mỉm cười vì đã giải quyết được vấn đề, giọng lại bình tĩnh như không có việc gì: “Đi ngủ sớm đi. Mai anh giúp em.”

“Yê!” Bạch Văn gào lên, nhắm mắt đi ngủ.

======================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ… bị ăn sạch rồi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.