Một Tuần Bên Anh

Chương 5: Gặp Trần Tiểu Uyển




- Dậy ăn sáng cháu ơi!

- Gì thế? Ồn ào lắm chuyện quá! - Khánh uể oải xoay người nằm úp rồi tiếp tục giấc ngủ. Chiếc áo sơ mi đã trở nên nhàu nhĩ vì những động tác trằn trọc buổi đêm. Mãi cho đến khi hai bác đi làm thì anh bị một cái gối nặng phi ngang người. 

- Ăn sáng! - Giọng con nhỏ lảnh lót như khiêu khích.

Đành là thế, anh đứng lên vươn vai, vặn mình. Nhìn vào thức ăn sáng bình dân, bát bánh đa lèo tèo vài sợi rau, thịt dính đầy mỡ, trình bày thiếu thẩm mĩ trầm trọng, có vài ba con ruồi đậu trên hai chiếc đũa cộc kệch, Khánh chán nản lau sạch sẽ đũa rồi khều vài miếng để tránh cái nhìn không mấy thiện cảm từ nhỏ kia.

Quanh quẩn chẳng có việc gì làm, Khánh quan sát con nhỏ, xem người nông thôn giải trí bằng cách nào. Nếu là ngày thường giờ này anh vẫn ngon giấc trong chiếc giường mềm mại với hơi lạnh phả từ cây điều hòa. Con nhỏ quét sân bằng chổi rơm cao ngang người, sau thì rải thóc cho gà ăn, thái hoa chuối phục vụ đám heo béo, quăng tấm lưới nhỏ bắt tép ngoài bờ ao. Nó làm việc liên tục và tình nguyện, thậm chí còn nói chuyện với đám gia súc nữa.

- Ra ngoài không ông anh? Ngày chủ nhật trời đẹp thích thật! – Nhỏ chụp chiếc nón lá lên đầu và vận thêm áo dài tay.

- Gì? À không! Mà có! - Đắn đo một lát cuối cùng Khánh cũng đồng ý theo nhỏ. Cứ ru rú ở cái nhà này thì còn lâu mới hết được buổi sáng.

- Sao dắt con bò này theo? - Anh hỏi vì thấy khó chịu khi đuôi con bò cứ phất pha phất phơ trước mặt.

- Đi chăn bò chứ còn làm gì. - Nói rồi con bé đi thẳng.

Anh cố gắng bắt kịp để không phải theo sau với con bò lù đù kia.

Con đường dẫn đến cánh đồng gồ ghề và có nhiều vũng trũng nước nên phải đi rất cẩn thận. Hễ mỗi lần anh cằn nhằn vì bẩn ống quần là lại bị con bé lườm cháy ruột. Vốn là đứa thích nói nhưng với tên thành phố này thì không đời nào, nó chỉ đơn giản tiếp khách thay cho gia đình.

- Cứ đi thế này thôi à? – Giữa trời nắng gay gắt mà cứ bước vô nơi chốn, vô mục đích thì chẳng khác nào hành xác. Anh ngao ngán thở dài thượt.

- Ăn hạt sen không? - Con bé không đợi Khánh trả lời mà thay vào là cái nháy mắt. Nó ngó nghiêng xung quanh rồi đi xuống đầm sen hái trộm một hai cái quỳ sen chưa già: Ăn đi, ngon lắm! - Nó xòe ra trước mặt những thứ đó chẳng kích thích vị giác, tuy nhiên vì sự nhiệt tình của nó nên anh cũng bất đắc dĩ thử. Vị bùi bùi của hạt sen non thật mát, anh cứ thế bỏ vào miệng để nó phải tách và bóc vỏ cho như một ông hoàng. Đầm sen vào mùa này hoa nở nhiều, những cánh hoa màu hồng tím bung tỏa lộ ra nhụy vàng cùng với quỳ. Người ta thầu sen chủ yếu để lấy hạt nên để cánh hoa tự héo và quỳ sen sẽ phát triển to ra.

- Con nhỏ kia! Mày vặt trộm sen hả? - Ông chủ đầm sen cầm chiếc gậy gỗ tiến thẳng về chỗ cả hai. Ông ta bộ mặt dữ tợn với thân hình tròn béo, nước da nâu nâu thật đáng sợ. Nhỏ so vai đánh rơi “tang vật”, tỏ vẻ hối lỗi nhưng hai chân đã lên dây cót. Thế nhưng vì Khánh vẫn cứ đứng đó khiến con bé không nỡ bỏ anh lại.

- Dạ, bác ạ, cháu... - Nom con bé sợ sệt trông thật thương.

- Cháu chiếc gì? Sen này tao trồng để thu hoạch chứ cho chúng mày ăn à?

- Tôi từ thành phố về, nhỏ này muốn cho tôi thưởng thức quà quê hương nên mới hái sen. Bác thông cảm, tôi có thể bồi thường. - Khánh cũng chả biết sao mình lại xuống giọng với người khác như thế.

- À, cậu là người thành phố à? Thảo nào trông cậu trắng trẻo, tốt tướng thế. Thôi, thế thì bác cho.

- Cháu cảm ơn bác! - Giọng con bé nói dõng dạc khiến bác ta cũng bật cười.

Không ngờ những người hình dung dữ dằn lại vô cùng tốt bụng, nên người ta vẫn hay nói người nhà quê hiền lành chất phác. Khánh cũng không tiếc gì nụ cười. Sau đó bác ta còn hái cho mấy quỳ để anh ăn “lót dạ”.

Thả bò ăn cỏ, con bé lại nảy ra ý định rủ anh sang nhà bác nó xin quả mít. Quãng đường dẫn đến nhà người thân nhỏ qua một con đê, ánh mặt trời phản chiếu dưới làn nước lấp lánh như hàng ngàn hàng vạn viên kim cương tỏa sáng. Tới nơi, con bé chắp tay ngoan ngoãn chào bà ngoại, hỏi thăm tình hình ăn uống của bà và xoa bóp đấm lưng một lúc rồi xin xỏ quả mít to nhất trong vườn. Anh chỉ chào hỏi và dựa lưng thành tường.

Khu vườn rộng gấp đôi vườn nhà con nhỏ. Vừa đi nó vừa chỉ trỏ vừa nói tên từng loại cây cho anh. Toàn những thân cây thấp nên Khánh cứ phải khom người tránh. Khí hậu ở miền Bắc có bốn mùa xuân hạ thu đông nên thực vật ở đây khác với miền Nam, tuy không nhiều loại hoa quả như khu vực gần Xích đạo, nhưng cũng không kém phần bổ dưỡng, ngon lành. Cả vườn chỉ có duy nhất một cây mít, cũng mới có một quả chín trong tổng số. Con bé cười thích thú nói anh gặp may. Dáng nó thoăn thoắt trẩy mít rồi sợ nhựa dây ra tay nên lấy lá mướp chà mấy lần vào cuống.

- Này anh, khuôn về! - Nó nói như ra lệnh và đã nhanh nhảu chạy về trước. Cả quả mít gần chục cân mà cứ thúc giục anh đi nhanh rồi chê ỏng chê eo ví anh với con rùa chậm chạp. Nhìn nụ cười tinh nghịch của nó có nét trong sáng và đáng yêu rất đặc biệt, tựa như nụ sen đang dần dần hé mở.

Quả mít bổ ra rất thơm, cần lấy lát chanh xoa xoa trên mặt cắt để ra nhựa trắng. Những múi mít vàng tươi và ngọt lịm, ngay cả xơ cũng có vị ngọt, dù không ướp lạnh hay làm những món cầu kì như sữa chua mít, mít sấy khô, thì khi ngồi ăn với con bé anh cũng thấy ngon lành.

- Ấy, anh đừng vất hột mít đi, giữ lại để rang lên, cũng là đặc sản đó.

- Thật ư? - Thế là anh lại theo nhỏ vào bếp. Không như lần trước, lần này anh còn chủ động quạt bếp, mặc cho khói um lên và cả hai ho sặc sụa, mặt mày lem nhem.

- Ngon không?

- Bình thường! - Nói vậy nhưng anh vẫn cứ nhai nhóp nhép. Con bé thật ngoan khi bóc vỏ từng hạt một mà không kêu than gì. 

Nhìn anh ăn nó cứ tủm tỉm cười:

-Anh không thấy lạ vì sao em lại không ăn ư?

Có lẽ hơi lạ, nhưng những người phục vụ dinh dưỡng cho anh vẫn luôn làm vậy. Tuy nhiên, họ được trả lương, còn con bé thì không.

- Bởi vì người ta nói ăn hột mít... - Nó vươn người ghé sát vào tai anh thủ thỉ - Sẽ đánh rắm rất rất nhiều đó. - Rồi nó ôm bụng cười ha hả.

Ngay khi nghe nói vậy anh nhổ vội hết ra, nhìn nó đầy nghi hoặc.

- Anh này tránh xa em ra! Anh vừa ăn bao nhiêu hột mít rồi. - Tiếng cười giòn tan của con bé vang lên, anh chỉ biết nhẫn nhịn vì... hình như nó nói đúng.

Đến mười giờ, con bé bắt tay vào việc thịt con gà mái mơ. Trước khi bắt, nó cho con gà ăn thóc lần cuối, khuôn mặt mang vẻ trầm tư lắm. Nó thương cho con gà nuôi đã được hơn năm.

- Gà ơi, mày phải làm món ăn cho khách nhà tao rồi, mày chịu khó nhé, tao sẽ chăm sóc cho gà con của mày chu đáo. – Nhỏ còn đổ thêm chút nước uống đặt trước cửa chuồng.

Tự dưng anh thấy buồn thay. Con gà còn cả đàn con bé xíu xinh xắn thế kia mà lại bị giết chỉ để tiếp đãi một bữa trưa cho người đến chơi nhà. Gà quê không nuôi cám tăng trọng nên thịt dai vừa phải, ngọt thịt và thơm, nhưng nhìn con bé, anh không nỡ.

- Cục tác! Cục tác! - Con gà đã bị nhỏ tóm chân và dốc ngược. Một tay nó cầm con dao đã mài kĩ. Cả nước trần cũng chuẩn bị chu đáo.

- Anh giữ đầu con gà để em cắt tiết! Còn đứng đó làm gì nữa, bộ anh sợ à?

Không muốn mất mặt, Khánh chìa tay tóm lấy đầu con gà, cái mỏ của con vật vẫn còn cố ú ớ kêu, hai bên cánh vỗ phành phạch. Lưỡi dao đã kề sát cổ, tay nhỏ run run nhưng cầm rất chắc.

- Hay thôi... không ăn gà nữa, ăn bình thường như hôm qua ấy. - Khánh lên tiếng.

- Để anh chê nhà em không tiếp khách tử tế à! Bố em sai nấu tươm tất cho anh đấy, tối còn thịt con vịt bầu nữa cơ.

- Nhưng... - Còn chưa nói thêm được gì, tranh thủ lúc anh buông lỏng tay con gà đã cựa mình nhảy ra ngoài, chân nó đạp đổ cả chiếc bát sẽ đựng tiết canh. Con gà mái đập cánh nhảy ra khỏi cổng nhà, kêu cục tác như ăn mừng.

- Bắt lấy con gà!!!! – Vội vàng đuổi theo, con bé chạy nhào ra vồ lấy gà mái.

Con gà không đời nào để bị bắt lần hai, dẫu cho cả con bé và anh cùng hợp tác, bày ra chiến thuật.

- Bên trái! Nó ở sau lưng anh đấy! Đằng kia kìa! - Coi dáng người thanh niên, cao ráo, thân hình vạm vỡ bắt gà của anh mà con bé cười lăn ra, sau nó cứ đứng đấy ra lệnh cho anh hết quay bên này bên kia.

- Ê, trông anh giống thằng hề mua vui cho công chúa quá!

Rồi anh mới chột dạ, nhận thấy mình quá khờ, con bé còn tự nhận mình là công chúa. Khánh khoanh tay đi vào nhà mặc kệ con gà và con bé. Sau thì thấy nó cũng đi theo vào, ngó lơ con vật, anh lấy làm ngạc nhiên.

- Còn con gà?

- Chốc nữa nó đói thả vài hạt thóc là về liền.- Con bé nhún vai.

Bữa trưa hôm ấy bố và mẹ con bé về. Họ không khỏi thất vọng bởi cô con gái với mấy thứ dung dị đặt trên mâm hệt như ngày hôm qua.

Nhỏ nhanh nhẹn:

-Anh ấy cứ đòi ăn mấy món đơn giản nhà mình.

Và cái gật đầu đồng nghĩa với việc cả bữa trưa anh chấp nhận bầu bạn với lũ cà pháo cùng tương bần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.