Một Tuần Bên Anh

Chương 31: Tới Thủ Đô 2




Sau khi trải qua vô số lời đồn vô căn cứ, Tuần san Đại Tống Thời đại đã thành công lấy được sự tin tưởng của dân chúng, trở thành vật phẩm tất yếu trong cuộc sống của dân chúng, phàm là tin tức mà Tuần san Đại Tống Thời đại tiết lộ nhất định sẽ khơi dậy động tĩnh không nhỏ.

Trong vòng một ngày Lý Sư Sư đã thành công vượt qua Bạch Thiển Dạ, Tần Cối, trở thành minh tinh siêu cấp nóng đến mức chạm tay là bỏng.

Đương nhiên, Bạch Thiển Dạ, Tần Cối đều là mặt tích cực, mà Lý Sư Sư lại là ảnh hưởng tiêu cực, hại nước hại dân gì đó, hồ ly tinh chuyển thế gì đó, khoa trương hơn là còn nói Lý Sư Sư là gian tế nước Kim phái tới, hoặc là nói Lý Sư Sư là hậu nhân của Lý Hậu chủ Nam Đường, dù sao thì cũng có đủ các loại lời đồn hiếm thấy.

Cũng không ít người so sánh Lý Sư Sư với Lý Thanh Chiếu, Bạch Thiển Dạ, kết luận rút ra đương nhiên là làm nổi bật thêm hình tượng vĩ đại của các nàng Lý Thanh Chiếu.

Chỉ trong buổi trưa, lời đồn càng truyền càng mạnh mẽ, danh dự của Lý Sư Sư mất sạch, không chỉ có cô ấy, mà ngay cả thân thế của cô ấy cũng bị lên án không ít. Còn có một số người cực đoan đã chạy đến lầu các mà trước kia Lý Sư Sư ở để tạt nước bẩn vân vân. Cũng có một số tài tử phong lưu đứng ra nói giúp cho Lý Sư Sư, kết quả là bọn họ đã biết sai rất nhanh, trong đó có một vị còn vì thế mà cãi vã với người ta, còn bị người ta đánh một phen.

Cho dù là Cao Nha nội, Cao Cầu cũng ra lệnh cho y ngậm miệng lại, không cho phép đàm luận bất cứ việc gì liên quan đến Lý Sư Sư.

Hiển nhiên, mục đích của Triệu Giai đã đạt được rồi, thành công chuyển được nỗi oán hận của dân chúng đối với Tống Huy Tông lên người Lý Sư Sư, bởi vì dân chúng cũng không dám tìm Hoàng thượng tính sổ, chỉ bóp chỗ mềm thôi.

Nếu bây giờ Lý Sư Sư ra khỏi nhà, phỏng chừng thật sự sẽ bị người ta ném xuống sông Biện.

Lý Kỳ vốn định thắng lại chút tiền từ chỗ bọn Cao Nha nội, kết quả không chỉ không thắng lại được tiền, ngược lại còn thua hơn năm mươi quan. Việc này khiến Lý Kỳ đau như đứt từng khúc ruột, không có cả tâm tình ăn cơm trưa.

Qua chính ngọ, Lý Kỳ vội vàng đến ngôi miếu đổ nát chỗ Đông Giao gặp Nam Bác Vạn.

- Bộ soái, ngài gọi tiểu nhân đến có gì dặn dò?

Lý Kỳ nói: - Những thương nhân Đại Thực kia điều tra ra sao rồi?

Tuy hắn đã biết việc này liên quan đến Bạch Thiển Dạ, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng cảnh giác thêm. Cũng không phải hắn không tin tưởng Bạch Thiển Dạ, chẳng qua chỉ là nếu việc này dính líu đến Bạch Thiển Dạ, thì một khi xuất hiện bất kỳ sơ sót gì, vậy hậu quả càng nghiêm trọng thêm, hắn vẫn không yên tâm về những thương nhân Đại Thực kia.

Nam Bác Vạn nói: - Những thương nhân Đại Thực đó ngày thường đều tìm người hợp tác làm ăn, ngoài ra cũng không còn tình huống gì khác.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Các ngươi tiếp tục quan sát cho ta, không thể thả lỏng cảnh giác.

- Dạ.

Lý Kỳ lại nói: - Ngoài ra, ta còn một nhiệm vụ giao cho ngươi.

Nam Bác Vạn hả một tiếng.

- Sao thế? Có gì không ổn sao?

Nam Bác Vạn khó xử nói: - Đại nhân, bây giờ người trong tay chúng ta không đủ, nếu

Lý Kỳ nhấc tay ngắt lời hắn, nói: - Nhiệm vụ này chỉ cần một người làm thôi.

- Một người?

Nam Bác Vạn kinh ngạc nói.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ngươi chỉ cần phái một người đáng tin cậy đến đỉnh đồi Đà Phong mười dặm ngoài phía đông quan sát là được rồi.

Nam Bác Vạn nói: - Chỉ như vậy?

Lý Kỳ chần chừ, rồi ngoắc ngón tay. Nam Bác Vạn vội ghé tai lại, Lý Kỳ nhỏ giọng dặn dò mấy câu bên tai gã.

Nam Bác Vạn nghe được thì gật đầu liên tục, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, Lý Kỳ nói xong, gã lập tức nói: - Xin Bộ soái yên tâm, tiểu nhân nhất định làm ổn thỏa việc này.

- Tốt lắm.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói: - Gần đây ta sẽ tuyển thêm một số người đến giúp các ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nam Bác Vạn nói:

- Dạ, tiểu nhân ghi nhớ.

- Vậy được, ngươi về trước đi.

- Tiểu nhân cáo lui.

Sau khi Nam Bác Vạn đi khỏi, Mã Kiều đột nhiên giống như nhớ đến chuyện gì, nói: - Bộ soái, ngài có phải đã quên mất một người rồi không?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Người nào?

Mã Kiều nói: - Chính là Trương nương tử của Kim Lâu nha. Trước đó khi ngài và Cao Nha nội đánh bài, cô ta sai người đến tìm ta.

Sau khi Lý Kỳ nghe xong, vỗ trán nói: - Đúng đúng đúng, suýt chút quên mất chuyện này. Sao bây giờ ngươi mới nói với ta?

Mã Kiều tức giận nói: - Lúc đó ta muốn nói với ngài, nhưng ngài bảo ta đừng làm phiền ngài.

- Ôi, lúc đó là vì ta thua đến choáng váng rồi. Cao Nha nội khốn kiếp, thôi đi, thôi đi, bây giờ chúng ta đi thôi. Lý Kỳ phất tay, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bởi vì Trương Xuân Nhi là một nhân vật vô cùng quan trọng. Tuy Triệu Giai đã biết nội tình, nhưng nếu Lý Kỳ không nói, trước sau gì nàng cũng gặp nguy hiểm. Phải biết rằng lúc đó Kinh thành rất lộn xộn, mà ban đầu Lý Kỳ lại cam đoan với Trương Xuân Nhi nhất định sẽ bảo vệ cô ta chu toàn, nhưng lúc đó do Lý Kỳ vội vàng lên phía bắc, nên chỉ có thể che giấu cô ta và Cổ Đạt, như vậy chí ít có thể bảo đảm an toàn của họ. Vốn muốn đợi khi mình về rồi thì thả cô ta ra ngoài, nào biết lần này về hắn lại vì chuyện của Bạch Thiển Dạ mà trong lòng hoảng loạn, kết quả là quên mất chuyện này.

Hóa ra mấy ngày nay Trương Xuân Nhi và Cổ Đạt được giấu trong Quái Vị Hiên. Dù sao thì mục đích của Lưu Vân Hi đã đạt được rồi, thức ăn côn trùng đã được phổ biến rồi, tiệm này đã mất đi ý nghĩa đối với nàng rồi.

Đến Quái Vị Hiên, từ bên ngoài đã ngửi thấy từng đợt hương thơm, không cần nói, Trương Xuân Nhi nhất định đang luyện tay nghề làm bếp. Lý Kỳ thầm nói, nữ nhân này thật sự là một bếp si mà!

Sau khi đám lính được sắp xếp bảo vệ Trương Xuân Nhi ở đây mở cửa ra, Lý Kỳ lập tức đi thẳng tới phòng bếp.

Trương Xuân Nhi thấy có người đến, quay đầu nhìn, thấy Lý Kỳ thì trong mắt lóe lên chút tức giận, nói: - Cuối cùng ngài chịu hiện thân rồi.

Lý Kỳ hơi xin lỗi nói: - Thật xin lỗi, gần đây thực sự quá bận.

Trương Xuân Nhi cũng không muốn nghe lý do của Lý Kỳ, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy rồi, có nói nhiều thêm cũng không có ích gì, lập tức nói: - Khi nào ta có thể rời đi?

- Bất cứ lúc nào.

Trương Xuân Nhi lập tức cởi tạp dề.

Lý Kỳ nói: - Không cần phải vội như vậy chứ? Nói xong hắn vươn tay chỉ món canh đầu cá chỉ ngửi thôi cũng biết là vô cùng tươi ngon kia, nói: - Món này làm thế nào?

Trương Xuân Nhi nói: - Đây không phải của ta.

- Hả?

Một hộ vệ trong đó vội nói: - Hồi bẩm Bộ soái, đâyđây là của tiểu nhân.

Lý Kỳ khà một tiếng, nói: - Các ngươi cũng đủ khả năng nha, lại dám bảo ông chủ của Kim Lâu làm đầu bếp riêng của các ngươi, chẳng trách nhìn các ngươi ai ai cũng mập lên rất nhiều.

Người nọ cười chất phác, mấy ngày ngay bọn họ đích thực là có lộc ăn mà.

Trương Xuân Nhi nói: - Việc này là ta tự nguyện, không trách bọn họ được.

Đối với một bếp si như cô ta mà nói, không thể nấu ăn còn khó chịu hơn là giết cô ta.

Không hài hước chút nào, Lý Kỳ nhún vai, cười nói: - Mời.

- Không dám.

Đám người đi ra ngoài, Lý Kỳ vừa đi vừa nói: - Về phía Đại Tống, cô yên tâm được rồi, nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Hoàng thượng đã hứa để cô lập công chuộc tội rồi. Nhưng về phía nước Kim, ta nghĩ một khi Hoàn Nhan Tông Vọng biết cô về được Kim Lâu, mà người của ông ta bị bắt toàn bộ, thì sẽ nhanh chóng có thể nghĩ ta cô lâm trận bỏ trốn. Chúng ta sẽ không giao cô cho bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể lén lút phái người đến, có cần ta tìm vài người bảo vệ cô không?

Trương Xuân Nhi còn chưa hé miệng thì Cổ Đạt đi phía sau đột nhiên nói: - Không cần.

Lý Kỳ nhướn chân mày, quay đầu nhìn Cổ Đạt nói: - Ồ, không ngờ Cổ sư phụ lại là cao thủ ẩn nha! Nói xong lại liếc nhìn Mã Kiều.

Thân mình Cổ Đạt hơi nghiêng sang bên cạnh, nói: - Ta không phải đối thủ của Mã Kiều.

Mã Kiều nói: - Ta biết, ta cũng không định thử ngươi. Trong ngữ khí đầy vẻ coi thường.

Cổ Đạt không tỏ ra giận dữ chút nào, dù sao thì trong lĩnh vực này, loại người biến thái như Mã Kiều gần như có thể nói như vậy với bất kỳ một ai, đây tuyệt đối không phải là nhục nhã.

Cái tên thích ra vẻ tinh tướng này, Lý Kỳ trợn trắng mắt.

Trương Xuân Nhi nói: - Đa tạ ý tốt của ngài, ta đã có sắp xếp từ sớm rồi.

- Vậy thì tốt.

Lý Kỳ mỉm cười, nói: - Thật ra cô cũng không cần lo lắng quá. Thế cục bây giờ, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không dám khinh suất mà phái sát thủ tới đây, chí ít thì ba năm tới sẽ không thay đổi. Ta cũng chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

- Đa tạ.

Trong khi nói, mấy người đã đến cạnh xe ngựa, Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi vào trong xe, hai người Mã Kiều, Cổ Đạt ngồi bên ngoài.

Xe ngựa vừa mới tiến lên, Lý Kỳ đột nhiên cảm thấy một cỗ địch ý mạnh mẽ đánh tới, ngẩng đầu thì thấy Trương Xuân Nhi đang trừng mình, nói: - Trương nương tử, có phải cô có gì muốn nói không?

Trương Xuân Nhi không đáp mà hỏi lại: - Có phải ngài đã quên chuyện gì rồi không?

Lý Kỳ sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: - Ta làm sao quên được chứ. Cô nói chuyện so tài làm bếp chứ gì?

Trương Xuân Nhi gật đầu nói: - Đúng vậy, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Thật sự quan trọng như vậy?

Trương Xuân Nhi gật đầu.

Tiệc gạch cua đầu tiên, nàng vốn dĩ thua rất không cam tâm, tiệc bốn nước lần thứ hai tuy rằng nàng thắng, nhưng sau đó nàng biết người làm món Khai thủy tung diệp không phải là Lý Kỳ, mà là Ngô Tiểu Lục, điều này khiến nàng rất buồn bực. Sau đó Lý Kỳ lại ba lần bốn lượt châm biếm nàng, luôn có thái độ khinh thường đối với trù nghệ của nàng, làm cho nàng thật sự rất muốn đường đường chính chính so tài với Lý Kỳ một lần, cho dù là thua, nàng cũng thực hiện được tâm nguyện, bằng không cơn giận này nàng không nuốt trôi được.

Còn chân thành tới như vậy sao, làm giống như là quyết đấu sinh tử vậy. Lý Kỳ thu lại nụ cười, vô cùng chân thành nói: - Ta đã hứa với cô, dĩ nhiên sẽ tuân thủ lời hứa. Nhưng trong một tháng này, e rằng ta không có thời gian, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trương Xuân Nhi nghĩ một lát, nói:

- Bốn mươi ngày nữa là mười lăm tháng tám, so tài vào ngày đó được không?

Trong lòng Lý Kỳ tính toán một lát, nói: - Hẳn là không có vấn đề. Nhưng tình hình của ta khá đặc biệt, do đó đến lúc đó có thể sẽ xảy ra chuyện đột xuất gì đó. Như vậy đi, chúng ta tạm thời hẹn vào ngày đó, nếu ta có chuyện phải làm, thì dời lại sau. Còn chuyện so tài thế nào, so ở đâu thì cô làm chủ đi.

Trương Xuân Nhi nói: - Nếu so tài đường đường chính chính, thì sao có thể do ta quyết định toàn bộ được.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không không không, so tài lần này không phải cô quyết định thì không được, bởi vì ta luôn cảm thấy trong buổi tiệc gạch cua cũng coi như là đường đường chính chính, chẳng qua chỉ là cô cảm thấy chiến thắng của ta không xứng mà thôi, cũng chính vì lý do này, cô mới tìm ta so tài lần nữa. Đã như vậy, lần này hoàn toàn do cô quyết định, ta tin rằng cô cũng hi vọng đánh bại ta trong tình huống vô cùng công bằng. Nếu ta thắng, vậy thì cô cũng không tìm được bất cứ cái cớ nào rồi.

Trương Xuân Nhi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Vậy được, một lời đã định.

Đi khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng đã đến Kim Lâu.

Lý Kỳ xuống khỏi xe ngựa, cười nói với Trương Xuân Nhi: - Chúc mừng cô được như nguyện, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ của Kim Lâu đều thuộc về một mình cô.

Trương Xuân Nhi nhìn Kim Lâu, gương mặt nặng nề cuối cùng cũng nở nụ cười đắc ý, không thể không nói, nàng có thể chu toàn giữa hai nước Tống Kim, đồng thời đạt được mục đích của mình, bản thân chuyện này chính là chuyện đáng để kiêu ngạo, quay đầu lại nói với Lý Kỳ: - Vào ngồi một lát?

Lý Kỳ đang muốn mở miệng từ chối khéo, Mã Kiều đột nhiên nhỏ giọng nói: - Bộ soái, kia hình như là xe ngựa của Bạch nương tử?

Lý Kỳ hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang đi về phía này, hắn do dự một lát, nói với Mã Kiều: - Ngươi qua đó nói với Thất nương, nói bản Kinh tế Giám sát sử có chuyện thương lượng với nàng.

Mã Kiều gật đầu, đặc biệt là không có nhiều lời, thật ra y cũng không hi vọng Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cương với nhau như vậy.

Lý Kỳ lại nói với Trương Xuân Nhi: - Có thể mượn quý lâu dùng chút không?

Trương Xuân Nhi không biết tình huống thế nào, hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, nói: - Đương nhiên có thể. Mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.