Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 4




Sở Du Nhiên nhịn cười đem Dillow đưa tới, đối phương lần đầu tiên tới đón đứa nhỏ, đây là một cái khởi đầu rất tốt. Cậu thấy Dillow kháng cự dùng móng vuốt khét chú của mình, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Dillow trấn an một chút, cười nói: “Nếu có cơ hội vẫn là ngài tận lực tự mình đưa đón, dễ dàng bồi dưỡng quan hệ thân tử. Ngài xem, Dillow tình huống có chút đặc thù, nếu có thời gian chúng ta có thể tỉ mỉ nói một chút, nói chung cũng là vì đứa nhỏ.”

Wells đón lấy cháu trai, đặt ở một bên móng vuốt của chính mình, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, đặc biệt thuần thục đem tiểu hắc báo nhấn ở dưới vuốt, Sở Du Nhiên thấy động tác này của hắn càng là không nói, đây là đem Dillow xem là quả cầu lông sao? Cậu biết đến rất nhiều loài mèo đều đối với quả cầu lông cảm thấy hứng thú, rất nhiều thú nhân đồng dạng bảo trì cái thiên tính này, động tác của con mèo lớn trước mặt làm cho cậu cảm giác đặc biệt vi diệu.

Wells gật gật đầu, đặc biệt chân thành nói: “Chiều nay tôi có thời gian, tôi chờ cậu.” Cùng với việc trở lại bị lão gia hoả Bansky kia dây dưa, còn không bằng cùng quả cầu lông nhỏ ăn bữa cơm, tối thiểu quả công lầu nhỏ bộ dạng nhìn rất đẹp.

Sở Du Nhiên: “...” Quyết định này cũng quá vội vàng chút -_-||

Josh khinh thường nhìn Sở Du Nhiên liếc mắt một cái, trong mắt là trần truồng khinh bỉ, “Hừ, không biết xấu hổ!” Hồ ly không biết xấu hổ phóng đãng, ngay cả phụ huynh học sinh cũng câu dẫn! Tiện nhân!

Wells theo tiếng quay qua khuôn mặt, ánh mắt cố định hình ảnh tại trên mặt Josh, một đôi con ngươi lãnh đạm lạnh lẽo, uy thế đặc hữu của người bề trên ở trong lúc lơ đãng triển lộ ra, sắc mặt Josh lập tức trở nên trắng bệch. Trong xương chênh lệch đẳng cấp làm cho gã có loại kích động muốn thần phục quỳ xuống, loại linh hồn rung động này khiến Josh nắm chặc rào chắn bên cạnh, dùng hết khí lực toàn thân mới không để cho mình quỳ xuống.

Cũng may Wells cũng không muốn làm cái gì, thật giống như hắn chỉ là đơn thuần nhìn Josh liếc mắt một cái mà thôi, quay đầu điêu lên cháu trai vung móng vuốt loạn, Wells đi tới một bên ngồi xổm xuống, đem cháu trai không thành thật để dưới đất —— ngồi đợi.

Josh lúc này mới cảm giác mình mất đi tất cả khí lực, thân thể một cái loạng choạng dựa vào trên rào chắn, xem Wells cách đó không xa ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đây cũng không phải là giống đực báo tộc bình thường, lực lượng tinh thần của gã đã là loại ưu B, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt đều khiến người ta không đứng dậy nổi.

Gã cúi đầu, đem nham hiểm trong mắt ẩn giấu đi, cầm lấy lan can tay khẽ run, khí lực lớn cơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ tay. Gã không hiểu, tại sao giống đực ưu tú đều đối với Sở Du Nhiên lắc đầu vẫy đuôi cầu lọt mắt xanh? Sở Du Nhiên ngoại trừ một gương mặt đẹp, cậu ta còn có cái gì!

Sở Du Nhiên có điều cảm thấy nhìn Josh liếc mắt một cái, hé mắt, sau đó quay đầu nhìn mèo lớn giúp chính mình hả giận liếc mắt một cái, Dillow từ trên lưng Wells leo lên, nhào tới cắn lỗ tai Wells, Wells hơi hơi méo xệch đầu liền đem cháu trai quăng xuống. Dillow lần thứ hai bất khuất xông lên, Wells cũng không có không nhịn được bộ dáng, chỉ có điều lần thứ hai méo xệch đầu đem cháu trai bỏ rơi, tức giận Dillow lại một lần nữa leo lên...Sở Du Nhiên khóe miệng hơi cong lên, nhìn ra được kỳ thực Wells cũng không phải không thương Dillow, hắn chỉ là biểu đạt quá ngốc nghếch mà thôi.

Chờ đem nhóm trẻ con đều đưa đi, Sở Du Nhiên nhìn hai chú cháu chờ ở một bên, cũng thật bất đắc dĩ, nói chờ sẽ chờ, căn bản không cho cậu cơ hội cự tuyệt.

Wells thấy Sở Du Nhiên hết bận, ngậm Dillow liền đi hướng phi hành khí. Đi mấy bước phát hiện Sở Du Nhiên không có theo tới, con mắt lóe lên, mùi vị có mấy phần trêu đùa. Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, mèo lớn là đang nhìn cậu chê cười sao? Mười mấy mét a, cậu không thê nhảy lên được a?

Wells khóe mắt vẩy một cái, lần thứ hai quay lại đem Dillow nhét vào trong lồng ngực Sở Du Nhiên, Sở Du Nhiên theo bản năng tiếp được.

“Ngồi lên.” Wells ngồi xổm người xuống, để Sở Du Nhiên ngồi ở trên lưng của chính mình.

Sở Du Nhiên ôm Dillow lúng túng thính tai ửng hồng, ngồi ở trên lưng của giống đực... Loại hành vi thân mật này chỉ có vợ chồng mới có thể có đi, này có phải là không quá tốt.

Ngay tại thời điểm Sở Du Nhiên do dự, Wells ngậm cổ áo Sở Du Nhiên hướng trên lưng vung một cái, thầm than cân nặng người này thực sự là quá nhẹ.

Sở Du Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, người đã bị quăng ở trên lưng báo đen. Theo bản năng ôm lấy cái cổ Wells, Sở Du Nhiên mới vừa há mồm, liền bị gió làm nghẹn xuống. Thang huyền phù của phi hành khí ở trên không trung, cách xa mặt đất có tới mười mét, cũng chính là cao bằng ba tầng lâu, Wells không hề dừng lại, ở trong hư không đạp hai chân, trực tiếp nhảy đến trên thang huyền phù, nện bước ưu nhã tiến vào phi hành khí.

Cảm giác được trên lưng Sở Du Nhiên không nhúc nhích, Wells quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện người ngồi ở trên lưng mình sợ đến “Hoa dung thất sắc”, đuôi không khống chế được lắc lắc, trêu chọc nói: “Lá gan của cậu nhất định là nhỏ nhất bên trong giống cái.”

Sở Du Nhiên thở ra một hơi, cười nói: “Will tiên sinh, đế quốc có biện pháp văn minh bảo vệ giống cái quy định, chưa qua đồng ý liền đem người mang đi được coi như tội bắt cóc, anh như vậy chưa trải qua sự đồng ý của tôi liền đem tôi mang tới phi hành khí, có phải là đã xúc phạm pháp luật?”

Wells quơ quơ cái cổ, hỏi ngược lại: “Cậu ngồi ở trên người ta ôm cổ của ta cùng ta đàm luận pháp luật?”

Sở Du Nhiên nhanh chóng nhảy xuống, thuận tiện ở trên cổ đối phương sờ soạng một cái, cảm thán cái cảm giác này... Thực sự là quá tuyệt vời!! *^o^*

Wells kinh ngạc trợn mắt lên, phảng phất không thể tin được thậm chí có người dám xoa hắn, hơn nữa còn là xoa cái cổ, địa phương yếu đuối nhạy cảm như vậy. Theo bản năng tại chỗ bị sờ qua liếm một chút, mặt trên còn lưu lại cỗ mùi vị nhàn nhạt thơm ngát trên người Sở Du Nhiên, bởi vì hai người tinh thần lực trăm phần trăm dung hợp, khiến lực lượng tinh thần của hắn không bị khống chế hơi rung động, giống như có một viên đá pha lê màu đen không cẩn thận rơi vào đáy hồ bằng phẳng, cảm giác mới mẻ ở trong lòng trà ra. Wells nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, lỗ tai nhẹ nhàng run lên.Sở Du Nhiên ánh mắt rơi vào trên lỗ tai run run của đối phương, không rõ cảm thấy tay thật là nhột...

“Thầy giáo, buông con ra...” Dillow đánh gãy ánh mắt giao nhau của hai người, đã sắp bị ghìm khóc, thầy giáo ôm quá chặt, đau bụng.

Sở Du Nhiên tay run một cái, áy náy xoa bụng nhỏ của Dillow, vừa nãy bay cao như vậy cậu bị căng thẳng liền ôm chặt mèo nhỏ trong lồng ngực, đau lòng ôm lấy Dillow, nhanh chóng xoa xoa vuốt lông.

Wells nhìn bọn họ liếc mắt một cái, quay người trở lại phòng nghỉ ngơi biến thành hình người mặc quần áo vào,ở bên trong không gian cầm cái mặt nạ che khuất mặt của mình, thời điểm lại trở về Sở Du Nhiên đã an toạ trên ghế ngồi, Dillow đã ngủ đầu gối lên đôi chân dài thẳng tắp của cậu, Sở Du Nhiên cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve lông báo đen nhỏ, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

Wells gạt gạt lông mày anh khí, cúi đầu nhìn xuống cháu trai ngu ngốc, luôn cảm thấy vị trí nằm úp sấp của đứa nhỏ này không đúng lắm.

Sở Du Nhiên lần thứ nhất nhìn thấy hình người của Wells, vóc người chẳng hề như trong tưởng tượng ngũ quan thô kệch khuếch đại như vậy, chỉ là so với báo tộc phổ thông càng thêm thon dài cao gầy, trên người mỗi một nơi đều giấu diếm đại lực bộc phát, mặc quân trang, khí chất trầm ổn bá đạo hiển lộ không thể nghi ngờ. Nhìn đối phương mang mặt nạ màu bạc che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra cằm hẹp, Sở Du Nhiên đánh giá một chút, người này bộ dạng chắc không xấu, che khuất mặt nhất định là bởi vì nguyên nhân thân phận. Quả nhiên, thân phận Dillow không đơn giản.

Sở Du Nhiên biết mình đứng thẳng cũng chỉ có thể đến mũi đối phương, trên đùi lại có Dillow nằm úp sấp, cậu thẳng thắn ngồi bất động, khoé mắt xinh đẹp hơi nhíu, trong tiếng nói giàu có từ tính ôn nhu có ý cười nhàn nhạt, “Nghe Dillow nói Will tiên sinh xấu xí, trước tôi không tin, hiện tại tôi tin.”

Wells khóe miệng giật giật, “Cậu dĩ nhiên cũng biết nói chuyện cười?”

Sở Du Nhiên kinh ngạc, “Tôi là người không biết đùa giỡn sao?”

“Bởi vì cậu thoạt nhìn rất dễ bắt nạt.” Câu nói vô lễ kia của Josh khiến Wells rất khó chịu, vị hôn thê của mình lại bị một giống cái mềm yếu bắt nạt, đây là đối với tôn nghiêm giống đực của hắn khiêu khích.

Sở Du Nhiên nháy mắt mấy cái, nở nụ cười, “Đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi.”

Chớp mắt đến một cửa hàng cổ kính, gạch xanh biếc cửa ngói đỏ thắm, trước cửa hai con sư tử bằng đá thoạt nhìn đặc biệt ngốc, cho dù không phải niên đại chính mình quen thuộc, ở đây nhìn thấy cảnh tượng này cũng làm cho Sở Du Nhiên hơi sửng sốt. Wells nhìn thấy cái biểu tình này của cậu, hướng Crewe gật gật đầu.

Crewe lập tức dừng lại phi hành khí, đi định một căn phòng.

Có lẽ là nghe nói Sở Du Nhiên có thể ăn tương đối, Wells đặt trước một bàn lớn đồ ăn, mỗi dạng đồ ăn đều là nhân công nấu nướng, ở nơi này đồ ăn ngon nhất tinh hệ, cái bàn đồ ăn này chỉ có thể dùng từ xa xỉ để miêu tả.

Sở Du Nhiên hơi sững sờ, lòng nói đây thật là thổ hào a, cậu ăn bữa cơm này, có phải là muốn bỏ ra cái giá gì?

Wells cười cười, thật giống đoán được ý nghĩ của Sở Du Nhiên, khiêu gợi tiếng nói trầm thấp đôn hậu, “Mời cậu ăn cơm là cảm tạ cậu đối với Dillow chăm sóc, không cần suy nghĩ nhiều.”

Sở Du Nhiên nếu từ chối liền hiện ra giả tạo, cậu khách khí nói tạ ơn, ngón tay trắng loáng mảnh khảnh lột một com tôm, đưa tới bên mép Dillow. Dillow ngửi một cái, lè lưỡi liếm liếm, a nha ăn xong rồi.

Nhân viên phục vụ đưa lên một món ăn cuối cùng, thấy bộ dạng Sở Du Nhiên ôn ôn nhuận nhuận rất dễ nói chuyện, liền đề nghị: “Phu nhân, có muốn cho tiểu thiểu gia thêm món hải sản tươi chưng trứng hay không ạ, nơi này của chúng tôi mới ra món ăn mới, thích hợp cho đứa nhỏ ăn.” Nhân viên phục vụ là thiếu niên hồ tộc, trên đầu một đôi lỗ tai lông mao đặc biệt đáng yêu, lúc này xem gương mặt Sở Du Nhiên bộ dạng lấy lòng cùng ngoan ngoãn.

“Phu nhân... Tôi?” Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, “Anh từ nơi nào nhìn ra chúng tôi là người một nhà?”

Nhân viên phục vụ thiếu niên hồ tộc nghi ngờ nhìn Wells một mặt lãnh túc, tuy rằng không nhiều lời, ánh mắt vẫn ở trên thân thể người đối diện, nhìn lại một chút Sở Du Nhiên tỉ mỉ đút Dillow ăn cơm, nhất thời cười nở hoa, “Phu nhân thật biết nói đùa, không phải là ấu tể của mình ai sẽ dốc lòng chăm sóc như vậy. Tiểu thiếu gia vừa nhìn chính là ngài sinh, lớn rồi tuyệt đối soái phá thiên tế!”

Dillow hừ hừ một tiếng, bé chỉ nghe một nửa lời, chỉ nghe người khác khen bé đẹp trai, biểu tình đặc biệt ngạo kiều: Đó là dĩ nhiên, bé chính là suất như vậy, mà bé xưa nay cũng không nói.

Sở Du Nhiên: “Chuyện này...”

Wells nhếch miệng, âm thanh trầm ổn như cũ: “Vậy thì thêm một món đi.”

Sở Du Nhiên kinh ngạc đến ngây người  ̄□ ̄|| loại hiểu lầm này thật sự không được?

Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:

Sở Du Nhiên: “Anh tại sao không giải thích một chút, tiểu hắc báo không phải em sinh!”

Wells: “Tuy không phải em sinh nhưng sau này cũng sẽ có rất nhiều tiểu hắc báo là em sinh.”

Sở Du Nhiên: “...”

Wells: “Ăn cơm của ta chính là người của ta.”

Sở Du Nhiên: “Có thể hối hận?”

Wells: “Có thể, hối hận thêm một lần sinh một tổ tiểu hắc báo!”

Hết chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.