Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 12




Bởi vì một đêm không có ngửi thấy được mùi vị của chú, tâm tình của Dillow quả thực rất thoải mái, chỉ có điều thời điểm đi nhà cầu nghĩ tới thảm trạng tối hôm qua của chính mình vẻ mặt vẫn có chút xoắn xuýt, Sở Du Nhiên làm bộ quên mất sự tình ngày hôm qua, cho bé ăn no mang theo đi phòng học. Ngày hôm nay lại tới thên một bạn học mới, đứa nhỏ kia vẫn luôn xin nghỉ, sói trắng nhỏ Caly rốt cục đã tới.

Đứa nhỏ kia hoàn toàn không có sợ sệt này đó, vừa nhìn thấy Dillow cùng Archer, nhất thời nổi lên tinh thần lắc lắc đuôi, lôi kéo cổ họng gọi: “Dillow! Archer! Tớ tới rồi ~(≧▽≦)/~ “

Sở Du Nhiên sách một tiếng, có quen biết nhau sao? Ba đứa nhỏ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Vốn là cùng Archer đối lập Dillow vừa nghe thấy âm thanh Caly, biểu tình ghét bỏ trực tiếp lên tới một độ cao khác, biểu cảm trên mặt là viết lại tới thêm một thằng ngốc nữa rồi. Tâm tư Archer hơi động, xông lên cắn chặt đuôi Dillow, ngay sau đó Caly liền nhào tới, Dillow không địch lại, trực tiếp bị đánh gục. Sở Du Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy Dillow chật vật như vậy. Một sói một sư tử đại chiến một tiểu hắc báo, hiển nhiên lúc trước ba đứa nhỏ đánh nhau không ít, Jimmy nhìn thấy Dillow chịu thiệt vội vã chạy tới.

Caly vừa nghe có mèo kêu, bling lập tức dựng thẳng đuôi lên, nhìn Jimmy năm giây ——( ⊙o⊙) oa! Dễ thương quá!

Ngoại hình Jimmy khá giống mèo con lông dài, đẹp đẽ tinh xảo, trên người lông trắng như ngọc, không có một cái lông tạp. Cái đuôi dài đằng đẵng phi thường xoã tung, thời điểm đặc biệt dựng thẳng lên, giống như con sóc vừa mềm vừa đáng yêu. Hơn nữa con mắt của bé màu xanh giống như Dillow, màu xanh lam, đem so sánh với đôi mắt thâm thúy của Dillow, con mắt của bé trái lại càng trong suốt, mang theo sự ngây thơ không màng thế tục, sáng lên thuần túy.

Nhìn thấy ấu tể giống đực không nhận biết nhìn mình chằm chằm, Jimmy yên lặng cao ngạo hừ một tiếng, cha mẹ nói, chỉ cần giống đực nhào vào mình, không cần nghĩ ngợi liền đánh, chỉ cần con sói ngu xuẩn này dám nhào lên, bé tuyệt đối sẽ khét nó hai móng vuốt.

Tại trên cây Dillow vừa nhìn Caly không biết xấu hổ, chó ngu xuẩn theo dõi Jimmy nhỏ yếu, nhanh nhẹn đem Archer đá văng, nhào lên liền đem Caly áp đảo, Archer lần thứ hai nhào lên cắn đuôi Dillow, bị Jimmy nắm một cái. Archer không nghĩ tới Jimmy sẽ động thủ với bé, sững sờ hai giây đồng hồ, Dillow đã mang theo Jimmy leo lên cây.

Một đen một trắng hai con mèo cấp tốc chiếm cứ địa hình có lợi, Dillow bắt được cơ hội liền duỗi móng vuốt, một đứa chiến sư tử một đứa chiến sói, hoàn toàn không rơi xuống thế hạ phong.

Ấu tể đệ nhất đế quốc Dillow đại nhân đặc biệt thông minh cơ trí, chú ngu xuẩn nói, biết rõ không địch được cứ nhào vào chiến, là ngu! Chiến lược tốt nhất là lui lại nhân cơ hội tìm kiếm đột phá, cái này gọi là chiến thuật!

Nhìn trước mắt vài nhãi con loạn đấu, còn lại ba tên quỷ tham ăn tiếp tục ăn đồ ăn xem trò vui, lười hận không thể đem mình bày ra thành một chiếc bánh lớn, Sở Du Nhiên ánh mắt lóe lên hiểu rõ, thân phận Jimmy đã xác định, là con trai của đại thần tài chính, Panda tám phần mười là cháu trai của thủ tướng đại nhân, Archer cùng Caly đều là xuất thân quân nhân thế gia, đưa bọn họ đi học hộ vệ đều là quân hàm thiếu tá, Dillow cùng bọn họ quen như vậy, nói rõ thân phận của nó tuyệt đối không thấp, Sở Du Nhiên mơ hồ có loại dự cảm, mà lại cảm thấy quá khó bề tin tưởng.Nói chung hiện tại đã có thể xác định là mấy hài tử này thân phận đều không đơn giản, nghĩ như vậy, Sở Du Nhiên cảm giác thấy hơi vi diệu, cậu cảm thấy cậu đang cầm trong tay tương lai trọng yếu của đế quốc.

Nhìn bọn tiểu tử náo loạn một hồi, Sở Du Nhiên đột nhiên nở nụ cười, cậu định cho mỗi đứa nhỏ làm một bộ album trưởng thành, đem bức ảnh thú vị của bọn nhỏ đều bỏ vào, tỷ như bức ảnh sau khi Panda từ trên giường rơi xuống gặm một miệng thảm trải nền, còn có bức ảnh Archer không cẩn thận đem đuôi rơi vào trong bồn cầu dính vào phân thối, nhất định phải chờ bọn nhỏ sau khi lớn lên để cho bọn nhỏ nhìn lại, ngẫm lại thực sự là vô cùng khả ái. ^_^

Đương nhiên, bức ảnh tối hôm qua Dillow rơi vào trong bồn cầu cậu cũng tại người máy quản gia nơi đó chụp được, nhất định sẽ cẩn thận bảo tồn. ^_^

Ngày thứ nhất Caly đến, Sở Du Nhiên không cần bận tâm đến bé nhiều, thời điểm Jimmy vừa tới Sở Du Nhiên cũng ôm bé, bởi vì bé là giống cái, lại là “Đồng tộc” của chính mình, Dillow lại không có bao nhiêu mâu thuẫn. Caly lại bất đồng, sói con nhỏ dáng dấp đẹp trai miệng cũng đặc biệt biết nói chuyện, chọc Sở Du Nhiên cười không thôi.

Chạng vạng, Dillow không vui tại trước mặt Sở Du Nhiên xoay chuyển ba vòng, phát hiện Sở Du Nhiên cũng không có chú ý đến bé, bất mãn hừ một tiếng, tức giận tìm địa phương đi ngủ.

Thầy giáo ngu ngốc, không cố gắng nói xin lỗi với bé, bé sẽ không tha thứ thầy ấy!

Con chó ngu xuẩn kia có gì đáng xem!

Đợi đến thời điểm Sở Du Nhiên phát hiện không thấy Dillow, sắp đến thời gian tan học, tìm một vòng đều không nhìn thấy tiểu than quả bàng, Sở Du Nhiên tâm lý hoảng hốt, tên tiểu tử này đi đâu vậy?

Thời điểm Dillow ở bên cạnh cậu cầu chú ý Sở Du Nhiên biết đến. Cho tới nay, Sở Du Nhiên đối với Dillow quan tâm nhiều hơn ấu tể khác, bởi vì bản thân Dillow tính cách cực đoan, không cha không mẹ, cậu đương nhiên phải quan tâm kỹ càng mấy phần. Nhưng cậu cũng biết lâu dài đối với trưởng thành của Dillow là bất lợi, cậu không thể vĩnh viễn bồi tiếp nó, đứa nhỏ chung quy phải chính mình lớn lên. Sở Du Nhiên là muốn cho tiểu tử rõ ràng, thầy giáo không phải có một mình con, con muốn đi cùng người khác câu thông, chính mình đi kết bạn, như vậy mới sẽ không cô đơn, cho nên vừa nãy cậu cố ý không thấy.

Đáng tiếc, Dillow vẫn là không tiếp thu được loại chênh lệch này, dĩ nhiên tâm tình đùa bỡn, bắt đầu trốn.

Sở Du Nhiên ở trong phòng học tìm một lần, xó xỉnh đều nhìn, không có.

Jimmy thấy Sở Du Nhiên tìm Dillow, chỉ vào cây đại thụ phía ngoài nói: “Dillow leo lên cây.”

Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đi tới trong viện chuyển một vòng, ngẩng đầu hướng lên trên xem, lá cây rậm rạp, cái gì cũng không nhìn thấy. Sở Du Nhiên chỉ có thể ở dưới tàng cây gọi: “Dillow, con không cần trốn, thầy giáo nhìn thấy cái đuôi của con.”

Ngồi xổm ở trên cây Dillow hừ một tiếng, không xin lỗi bé sẽ không xuống dưới!

Sở Du Nhiên nghe thấy tiếng “hừ” mới nhận biết ra Dillow ở nơi nào, đi tới đứng dưới tán cây ngước đầu, từ trong khe lá cây chỉ có thể nhìn duy nhất một đường viền đen sì. Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày lại, tên tiểu tử này bò quá cao. Cậu mở hai tay ra, ôn hòa nói: “Dillow, mau xuống dưới, phải về nhà.”Nụ cười trên mặt Sở Du Nhiên dịu dàng động nhân, trong tròng mắt thâm thúy phản chiếu ánh tà dương, phảng phất bị cậu liếc mắt nhìn, liền có thể chính là toàn bộ thế giới ở trong lòng của cậu. Loại ảo giác này rất dễ dàng khiến người ta mê say, đối với ấu tể khuyết thiếu quan ái giống như Dillow mà nói, Sở Du Nhiên xem ánh mắt của bé cũng có hiệu quả xoa dịu rất tốt.

Có lẽ là tà dương quá mỹ dung dễ dàng vuốt lên cảm xúc táo bạo, có lẽ là mới vừa bị ủy khuất tâm lý khó chịu, Dillow cúi đầu nhìn Sở Du Nhiên đứng ở phía dưới, bĩu môi, ngước đầu ngạo khí hỏi: “Con xuống thầy phải giúp con liếm lông, bằng không con sẽ không tha thứ cho thầy.” Bé lớn như vậy, còn không có người giúp bé liếm lông.

Sở Du Nhiên nuốt ngụm nước bọt, cười gượng hai tiếng, “Liếm lông a... Cái này, con xuống dưới chúng ta tiếp tục thương lượng.” Không được liền bố trí bài tập ở nhà, để Wells liếm cho nó. Kỳ thực cậu cũng đặc biệt muốn nhìn đại báo đen một mặt lãnh khốc, thời điểm nào cũng đặc biệt nghiêm túc làm sao liếm lông cho đứa nhỏ, cái hình ảnh kia nhất định rất đẹp.

Dillow bò chính là thân cây cao nhất, tiểu tử hít một hơi liền leo lên, lại để cho bé xuống dưới liền có chút khó khăn. Độ cao ba mét khiến Dillow thỉnh thoảng giương trảo thăm dò, nhìn lại Sở Du Nhiên một chút, vẫn là dáng dấp ôn nhuận ưu nhã cười nhạt, cười đặc biệt đẹp đẽ. Dillow nổi giận nằm nhoài trên nhánh cây, đuôi ngượng ngùng cuốn lên, thẹn quá hóa giận: “Con không muốn xuống!”

Sở Du Nhiên thổi phù một tiếng bật cười, biết đến bởi vì quá cao tiểu tử xuống không được liền thật không tiện nói, “Vậy con nằm úp sấp không nên cử động, thầy đi lấy cái thang.”

Đem cái thang chuyển tới thả dưới tàng cây, Sở Du Nhiên cởi áo khoác, chỉ còn dư lại áo sơ mi trắng bên trong, xương quai xanh tinh xảo xương quai lộ ra hơn nửa, bên trong sạch sẽ lanh lẹ lộ ra gợi cảm dụ người. Phần eo đường nét rõ ràng đẹp đẽ, đường viền như ẩn như hiện, thoạt nhìn tinh tế cũng không mảnh mai. Từng bước từng bước tiếp cận Dillow, ở phía trên tiểu tử cũng trơ mắt nhìn Sở Du Nhiên, đợi đến khi thầy giáo thoạt nhìn cũng chẳng có bao nhiêu khí lực, lại bất ngờ có thể mang đến cảm giác an toàn hai tay đưa đến trước người mình, Dillow yên lặng duỗi ra móng vuốt nhỏ, ngoan ngoãn bị Sở Du Nhiên ôm vào trong ngực.

Nằm nhoài trên vai thầy giáo, khẽ ngửi mùi vị đặc hữu của thầy, Dillow tức giận cắn chặt quần áo Sở Du Nhiên, tâm tình đặc biệt sầu. Một ngày nào đó thầy giáo là của người khác, chú ngu xuẩn một ngày nào đó cũng sẽ có ấu tể của chính mình, đến lúc đó bé sẽ đi đâu...

Sở Du Nhiên cảm giác được con vật nhỏ trong lồng ngực tâm tình không tốt, không hiểu sờ sờ lỗ tai nhỏ của bé, cười nói: “Ôm chặt, có lời muốn nói chúng ta xuống dưới lại nói.”

Vừa mới dứt lời, Sở Du Nhiên liền cảm giác dưới chân mình đột nhiên trống không, cái thang kim loại dĩ nhiên từ một bên tách ra, chuyện đột nhiên xảy ra, Sở Du Nhiên cả người đều mất đi cân bằng, cậu theo bản năng ôm chặt Dillow, phần lưng phía sau té xuống chấm đất, hòn đá nhỏ vụn cắt ra phần lưng, Sở Du Nhiên rên lên một tiếng, còn chưa kịp làm ra điều chỉnh, cái thang trong nháy mắt hướng về phía đầu cậu toàn bộ nện xuống, Dillow nóng nảy ngao một tiếng nói, trước mắt một vệt kim quang chợt lóe, một cái lồng phòng hộ nho nhỏ vẻn vẹn xuất hiện một giây đồng hồ, ngay sau đó một đạo thanh quang từ đàng xa kéo tới, cái thang bị đập bay.

Sở Du Nhiên lúc này mới đảo hút một cái khí lạnh, cau mày nhìn dưới thân đá nhỏ vụn vỡ, còn có mảnh vỡ của kính, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi, thứ này làm sao sẽ xuất hiện ở khu sân của ấu tể, rõ ràng cho thấy có người cố ý hành động!

Nhìn Dillow một mặt ngây ngốc trước mắt, Sở Du Nhiên cũng không đoái hoài tới cái khác, giơ tay sờ sờ mặt tiểu tử, ôn nhu hỏi: “Dillow, con có đau chỗ nào hay không? Bị hù sợ phải không? Sau này không cho bò cao như vậy biết không?” Sau khi nói xong cậu mới phát giác được trên lưng đau rát, không khỏi hút vài hơi khí lạnh.

Dillow nhìn trên móng vuốt nhỏ của mình dính vết máu, sợ đến ngốc lăng nhìn Sở Du Nhiên, gào gừ một tiếng lại nhào lên, một bên khóc một bên liếm mặt Sở Du Nhiên, hùng hài tử ngạo kiều lần thứ nhất biết được cái gì là sợ sệt, bởi vì mình tùy hứng bò cao như vậy, mới làm hại thầy giáo bị chảy máu. Chảy máu có thể chết hay không, giống như cha mẹ chưa từng thấy qua như vậy sẽ không còn được gặp lại.

Sở Du Nhiên tâm lý khó chịu, tên tiểu tử này gan lớn đòi mạng, rồi lại nhạy cảm khiến lòng người đau!

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.