Một Thời Say Đắm

Chương 26: Cuộc sống ở đảo Royale




Ngày nghỉ lúc chạng vạng tối Hạ Tri Hi đang tự mình nghỉ ngơi,bên trong phòng điều hòa thổi lấy thoải mái ,do trong phòng khách cả nhà mời nhân viên thẩm mỹ đến mát xa cho cô,chăm sóc thân thể một chút dấu vết trên thân thể cô gái trẻ vô cùng mịn màn

“Tiểu thư sức lực này được chứ?”_Nhân viên thẩm mỹ hỏi đồng thời một đôi tay linh còn đang ở trên bộ lưng mềm nhẵn của Hạ Tri Hi một vòng lại một vòng di chuyển theo.

“Ừm.”_cô lười nhác trả lời ý thức mơ hồ sắp rơi vào mộng đẹp.

Ngay lúc cô thoải mái sắp thiếp ngủ thì trong nhà tổng quản lấy bộ đàm phóng thanh nói: “Tiểu thư mời xuống lầu đến tiên sinh phu nhân về nước thiếu gia cũng đã trở lại.”

Từ khi cô quay về Đài Loan định cư không thấy được mặt ba mẹ năm lần, mỗi một lần chứng kiến hai người bọn họ luôn cãi nhau làm cô thấy nản chí ngã lòng; mà lúc này đây ba mẹ đột nhiên trở về như vậy là chuyện gì xảy ra sao?

Tiểu Hi cho dù đầy bụng nghi vấn nhưng vẫn là lấy tốc độ nhanh lau sạch thân thể nhỏ của mình,mặc quần áo mà người quản lý đã chuẩn bị cho cô xong xuôi sau đó vội vàng đi xuống lầu.

Không ngờ cô vừa mới xuống lầu liền nghe thấy theo phòng khách truyền đến tiếng cha mẹ kịch liệt cãi nhau–

“Hạ Húc Đông ông còn dám nói tôi là tiểu bạch kiểm(*)? Chính ông chứ? Kim ốc tổng cộng có mấy người,lại giấu mấy người yêu kiều? Tôi còn chưa tính toán với ông,ông lại có thể trách mọi chuyện lên đầu tôi!”_Đây là Hạ phu nhân kỷ Oanh Oanh bởi vì kích động mà khấy động thanh âm (* tiểu bạch kiểm: hình như là mặt trắng nhỏ hay,nghé con mặt trắng,không biết ý nào đúng nên mình giữ nguyên) Bọn họ cãi nhau nội dung làm Tiểu Hi nghe được sửng sốt sửng sờ

Ở trong ấn tưởng của Tiểu Hi mẹ vĩnh viễn là cao quý như vậy tao nhã thần sắc nghiêm nghị,lời nói cực nhỏ; cho dù vài lần trước thấy bà cùng ba ba cãi nhau cũng đều là mang theo cười lạnh lời mặn lời nhạt chưa từng chửi ầm lên

Cô không biết là ngày hôm nay cha mẹ sở dĩ cải vả kịch liệt là bởi vì truyền thông Đài Loan cùng Hồng Kông Bát Quái cùng chụp Hạ phu nhân ,chụp được hình ảnh bà cùng tình nhân ôm nhau .Bởi vậy vợ chồng hai người không hợp đồn đãi nổi lên mặt bàn làm cho vợ chồng Hạ gia không thể không đối mặt.

“Bà nói như vậy không công bằng!”_Hạ Húc Đông nhẫn nhịn cơn tức cố gắng giữ bình tĩnh.

“Làm sao không công bằng? Lúc tôi sinh hạ Tiểu Hi sau đó chúng ta liền thỏa thuận mỗi bên chơi đùa đều không phải sao? Nói không công bằng chẳng lẽ là bởi vì tôi không có tiểu bạch kiểm hơn ông sao?”_Kỷ Oanh Oanh châm chọc nói.

Tiểu Hi ngẩn ra!

Tiểu bạch kiểm? ?

Đáy lòng mơ hồ nổi lên bất an cô cắn môi dưới chậm rãi đi hướng phòng khách;cô không có phát ra cái tiếng vang gì vẻn vẹn là mở to mắt mờ mịt nhìn tình cảnh trước mắt –

“Bà bịa chuyện cái gì? Ở trước mặt con cái không nên nói lung tung!”Hạ Húc Đông vỗ bàn đứng lên cùng anh em Hạ gia giống hệt mặt mày gắt gao nhăn lại.

“Tôi nói lung tung?”Kỷ Oanh Oanh cười lạnh một tiếng cho dù khẩu khí nóng nảy nhưng tư thế ngồi như trước đoan trang tao nhã.”Thế nào sợ phá hư hình tượng của ông ở trong lòng bọn nhỏ? A ông đừng đem con cái đều muốn được đơn thuần như vậy, như vậy khờ dại, tình hình giữa chúng ta bọn nọ đã rõ ràng hết. Đúng không? A dã.”

Oanh Oanh như vậy vừa hỏi, căn bản ngồi thẳng ở một bên không nói lời nào Hạ Tường Dã cũng không mở miệng không được biểu đạt ý kiến chính mình.

Hạ Tường Dã khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh tựa hồ sớm đã dự liệu được sẽ phát sinh trường hợp ngày hôm nay .”Ồn ào làm gì? Các người có tính toán gì không cứ nói đi.”

Kỷ Oanh Oanh bĩu một cái môi phút chốc một viên đại bom bùng nổ.”Tôi muốn ly hôn với ông.”

Hạ Húc Đông ánh mắt nghiêm khắc đang muốn mở miệng.”Tôi… “

Ai ngờ từ đầu đến cuối thờ ơ nhìn không nói Tiểu Hi đột nhiên kêu gào ra tiếng: .”Không được ly hôn!”

Lúc này Hạ Húc Chủ, kỷ Oanh Oanh cùng Hạ Tường Dã đều hướng vị trí Tiểu Hi nhìn lại ba người trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tiểu Hi “Hạ Húc Đông hướng con gái đi đến vươn tay muốn ôm vai của cô lại bị cô hất ra Hạ Húc Chủ tay nhất thời dừng tại giữa không trung Tiểu Hi chạy vào phòng khách ngồi chồm hỗm ở bên chân mẹ Kỷ Oanh Oanh ,kéo lấy tay của mẹ không ngừng lay động theo khóc ròng nói: “Vì sao phải ly hôn? Không được ly hôn không được được không?”

Kỷ Oanh Oanh mặt lộ vẻ khó khăn bà lựa chọn không nhìn con gái khóc tìm khuôn mặt nhỏ nhắn cứng rắn theo cổ họng nói : “Tiểu Hi!Chuyện của người lớn con không hiểu”

“Con không hiểu cái gì?”_Tiểu Hi hỏi nhưng không có người trả lời. Cô lắc đầu còn nói: “Được con cái gì đều không hiểu con duy nhất biết chính là hi vọng cha mẹ không được ly hôn không để cho con biến thành đứa trẻ mồ côi cha gia đình được không? Được không?”

Tuy rằng kỷ Oanh Oanh vẻ mặt lạnh lùng nhưng đáy mắt bà mơ hồ để lộ ra nổi thống khổ cùng bất đắc dĩ. Loại bằng mặt không bằng lòng này giống như là một loại dấu hiệu, một cái nhà giam bà muốn giải thoát,bà không bao giờ muốn chịu đựng quan hệ vợ chồng như vậy nữa.

Mắt thấy y không chiếm được đáp án của mẹ,Hạ Tri Hi chuyển hướng sang cha khẽ gọi nói : “Cha “

Ai ngờ Hạ Chủ Đông lại có thể cũng lựa chọn quay lưng lại nhìn ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào mưa bụi bay xuống ,trầm tư thẳng thắn từ trước đến nay, bả vai hướng hai bên hạ xuống ở trên thương trường hô phong hoán vũ bộ dáng giờ phút này đã không còn thấy nữa.

Kỷ Oanh Oanh thấy thế bốc lên môi cười lạnh.”A Dã, Tiểu Hi các con suy nghĩ một chút xem là muốn theo mẹ hay là cần theo ông ấy; các con nhất định nhanh chóng hạ quyết định mẹ dự định cuối tuần rời khỏi Đài Loan.”

Nói xong Kỷ Oanh Oanh thu lại hoa mắt mở hạ trạch thẳng đến chỗ ở khu nhà cấp cao nội thành,nhà trọ của bà đang đợi lấy bà.

Tiếp theo Hạ Tường Dã cũng chìm theo khuôn mặt lên lầu trở về phòng ; mà Hạ Húc Đông cũng đi theo Kỷ Oanh Oanh, bởi vì phu nhân trong lòng hắn ở một chỗ khác chờ hắn hội họp.( nói đến bà xã khác)

Trong nháy mắt trong phòng khách thế nhưng chỉ còn lại có một mình Tiểu Hi sững sờ đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.

Qua hồi lâu cô phút chốc đứng lên bất chấp chính mình một thân đơn độc,cũng bất chấp bên ngoài đang rời mưa, cô ngay cả giày cũng không mang liền vọt ra khỏi nhà Nhâm quản gia kêu to thế nào cũng không để ý.

“Tiểu thư? Tiểu thư cô muốn đi đâu ?”Quản gia lo lắng kêu gọi.

Bất đắc dĩ tuổi già hắn căn bản đuổi không kịp Hạ Tri Hi,bước chân mắt thấy thân ảnh Tiểu Hi càng ngày càng xa đầy người ướt đẫm quản gia vội vàng trở lại trong phòng gọi tài xế muốn tài xé lái xe theo cô chủ nhỏ

******

Bên ngoài Hạ Tri Hi liều mình dường như chạy băng băng theo; trên đường hòn đá nhỏ đâm thương lòng bàn chân non mịn của côm làn da cô cũng không phát giác gì.Cô không ngừng khóc thút thít tmạo hiểm theo mưa liên tục chạy theo Phảng phất dường như.muốn luôn luôn chạy đến cuối đường

Giờ phút này nước mắt của cô hòa cùng nước mưa sớm đan vào thành một mảnh căn bản phân biệt không rõ ràng lắm, trên mặt cô đến tột cùng đâu là lệ đâu là mưa?

Cô không biết mình rốt cuộc chạy rất xa bao lâu,mãi đến khi thời gian cô dừng bước mới phát hiện mình đã đến cửa nhà Trác Duệ. Mà bảo vệ giữ cửa vừa thấy được cô cũng kinh ngạc trừng lớn mắt vội vàng thông báo phu nhân cùng đại thiếu gia.

Hạ Tri Hi sắc mặt phản phất tái nhợt dường như sắp hết hơi.Cô nhìn cửa lớn Trác gia trước mắt nước mắt càng rơi càng hung ác,một giây sau cô liền cả người tệ liệt ngã xuống đất

“Hạ tiểu thư? Hạ tiểu thư cô làm sao vậy? Này các người mau gọi bác sĩ Hạ tiểu thư té xỉu “_Bảo vệ giữ cửa vừa thấy cô ngã xuống đất không dậy nổi liền bước lên phía trước một phen ôm lấy cô phân phó đồng sự điện khẩn bác sĩ gia đình Trác gia sau liền hướng phòng trong phóng đi

****** Phòng khách Trác gia

Hạ Tri Hi một thân ướt đẫm quần áo đã được thay cho nằm tại chăn đêm lông chồn mềm mại ,khuôn mặt giờ phút này nóng như lửa đỏ nhưng môi lại tái nhợt một mảnh;cô gắt gao nhăn lấy lông mày nhàn nhạt, liền tại trong hôn mê còn ghi nhớ theo tâm sự.

Bên giường bác sĩ đang vì Hạ Tri Hi khám bệnh mà Quan Như Mộng cùng Trác Duệ thì đứng ở một bên đợi.

Quan Như Mộng vẻ mặt lo lắng kiên nhẫn chờ đợi bác sĩ khám bệnh;Trác Duệ thì hơi hơi súc con ngươi đen như mực, tuấn mi hắn nhanh nhìn chòng chọc khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu hH phiếm hồng giữa lành lạnh lóe ra theo mơ hồ lo lắng.

Một lúc sau bác sĩ buông ống nghe bệnh Quan Như Mộng liền lo lắng hỏi han: “Bác sĩ Phương cô ấy có khỏe không?”

“Cô nguội lạnh bây giờ còn phát sốt cao vừa mới đo lường kết quả nhiệt độ đã muốn cao tới ba mươi chín độ rưỡi, tôi sẽ tiêm cho cô ấy một liều thuốc hạ sốt ,đợi lát nữa tôi còn sẽ ghi đơn thuốc thuốc hạ sốt .Đêm nay nhất định phải có người chăm sóc cô ấy đúng giờ đo lường nhiệt độ cơ thể của cô ấy, thuốc cũng phải uống đúng hạn. Nếu nhiệt độ vẫn là liên tục lên cao xin tiếp tục cho tôi biết.”

Bác sĩ tiêm thuốc cho Hạ Tri Hi xong,đem thuốc cần đến chuẩn bị ổn thỏa sau đó xách rương chửa bệnh theo ông ta rời khỏi

Quan Như Mộng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường lịch sự tao nhã khuôn mặt một mảnh ưu sầu bà cầm bàn tay nóng của Tiểu Hi lên khó hiểu khẽ than: “Ài! rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Tiểu Hi tại sao lại ở dưới mưa to đêm khuya chạy tới nhà của chúng ta chứ? Thật làm cho người ta khó hiểu.”

Rốt cuộc Hạ gia xảy ra chuyện gì ?

Lúc bảo vệ thông báo cho bà và Trác Duệ tiểu hi té xỉu ở cửa nhà thì quả thực gần như sợ hãi! Mà vừa mới nhìn thấy lòng bàn chân Tiểu Hi thấm theo tơ máu xem ra cô là chân trần chạy tới cho nên mới phải bị cục đá nhỏ bén nhọn ghim tổn thương. Đứa nhỏ này là làm sao vậy?

“Mẹ mẹ đừng lo lắng đợi cô ấy tỉnh lại hỏi cô ấy là chuyện gì xảy ra không phải chân tướng rõ ràng sao? Hiện tại mẹ ở đây nhọc lòng mò mẫm cũng vô dụng.”_Từ đầu đến cuối Trác Duệ ánh mắt đều dừng lại ở trên mặt Tiểu Hi không biết làm tại sao lại thấy cô bộ dạng khó chịu tim của hắn lại có thể từng đợt co rút nhanh

“Mẹ sao có thể không lo lắng đây? Con có muốn gọi điện hỏi A Dã một chút hay không đừng làm cho nó lo lắng mới tốt!”_Quan Như Mộng thấy Tiểu Hi sinh bệnh đau lòng đến hai mắt phiếm hồng

“Đã trễ thế này A Dã cũng ngủ vẫn là chờ Tiểu Hi sau khi tỉnh lại hỏi lại cô ấy đi.”Trác Duệ vỗ vỗ vai mẹ.

“Mẹ đi ngủ trước đi nơi này có con trông chừng.”

“Như vậy sao được? Tiểu Hi chưa tỉnh lại mẹ làm sao yên tâm được?”

“Đêm nay con trông chừng ngày mai ban ngày trước tiết học ngày mai con tiếp tục đổi cho mẹ chăm sóc cô ấy.”_Trác Duệ lấy nhẹ nhàng chậm chạp như không được xía vào trầm tiếng “Được,được vậy đi!”_Cái này Quan Như Mộng mới lưu luyến không rời trở về phòng.

Trác Duệ nhìn theo mẹ đóng cửa sau khi rời đi liền ngồi ở bên giường âm thầm,con ngươi đen sáng nhìn Tiểu Hi bàn tay to nhẹ nhàng lướt nhẹ lên sợi tóc trán Tiểu Hi trên trán khẽ thở dài.

“Luôn như vậy.”_Hắn thản nhiên bí mật lời bình.

Một cô gái gia tại sao ban đêm tối một mình một người ở trong mưa chạy băng băng sẽ không sợ phát sinh chuyện nguy hiểm gì sao? Vừa nghĩ tới hành động của cô Trác Duệ không khỏi vì cô nhéo một phen mồ hôi lạnh.

Việc này… cho dù Hạ Tri Hi bướng bỉnh là nên đánh một trận thật tốt coi như khiển trách mới được.

Nhìn cô dần dần hít thở ổn định Trác Duệ đưa tay bao trùm ở trên trán cô, phát hiện nhiệt độ giảm rất nhiều xem ra là tiêm thuốc hạ sốt phát huy tác dụng ,lúc này ủ rũ đã muốn bao phủ hắn.

Trác Duệ dời đến ghế dựa đặt ở bên giường hắn ngồi ở ghế trên dần dần ngủ

Trong ánh trăng mờ Hạ Tri Hi thấy bên giường có người ,người kia ngồi ở trên ghế,cái dáng đi ngủ kia hình thật nhìn quen mắt hình như là hình như là Trác Duệ.

Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể xuất hiện ở bên cạnh mình chứ?Cô nhất định là đang nằm mộng ? Hẳn là vậy!

Chính là chính là vì cái gì cô cảm giác chân đau quá chứ? Người ta không phải nói nằm mộng là không có – cảm giác đau sao? Vậy tại sao cơn đau này lại chân thật như vậy chứ?

Cô dùng hết sức lực giãy dụa lấy thân,miệng muốn vang lên hừ nhẹ nói: “Ừm ai ai hừm!”Ô ô thật đau quá ,đau chết cô rồi!

Cơ hồ là cô vừa có động tĩnh Trác Duệ liền tỉnh táo lại hắn dựa vào hướng bên giường thấp hỏi: “Cảm giác đỡ không?”_Tiếp theo đưa tay đỡ cô ngồi dậy.

Hóa ra thật là Trác Duệ không phải là mơ Hạ Tri Hi ngơ ngác hồi tưởng; ba mẹ về nước còn cãi nhau một trận lớn,nói muốn ly hôn cô nghe xong rất khó chấp nhận, bỏ chạy ra khỏi nhà cũng không biết tại sao trực giác của cô liền hướng nhà Trác Duệ chạy đi tới cửa nhà Trác gia cô liền ngất đi,tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự

Không biết vì cái gì tại thời gian khổ sở cô lại có thể sẽ chạy đến tìm Trác Duệ biết rõ hắn không có khả năng an ủi người khác nhưng vẫn là ngây ngốc chạy tới.

Từ tối hôm qua đến bây giờ luôn luôn là hắn ở đây chăm sóc mình sao? Có thể sao? Hạ Tri Hi đem ánh mắt chậm rãi dời đi Trác Duệ mặt không chút thay đổi ,trên khuôn mặt tuấn tú lại bắt đầu ngẩn người.

Đo lường qua nhiệt độ cơ thể của cô biểu hiện bình thường sau đó Trác Duệ ngồi trở lại ghế trên mở miệng hỏi: “Hiện tại có thể nói đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Hạ Tri Hi trải qua hắn vừa hỏi nội tâm ủy khuất thoáng chốc bay vọt mà ra.Cô lập tức đỏ mắt vành mắt dẹp theo miệng nghẹn ngào nói: “Em… ba mẹ em nói muốn ly hôn.”

“Ly hôn?”_ Trác Duệ tuấn mi vừa nhíu.

“Chuyện gì ồn ào đến mức ly hôn?”

Thế là Hạ Tri Hi đem chuyện phát sinh tất cả nói một lần khóc lóc kể lể, đau lòng muốn chết cô liều mình lau đi nước mắt chính là nước mắt càng lau lại càng nhiều; vừa mới lau đi nước mắt ,nước mắt mới lại nhanh tiếp theo chảy xuống khuôn mặt liên tục không dứt ,giống như ngoài cửa sổ mưa không ngừng rơi “Mẹ của em muốn em lựa chọn cùng bà đi hay là cùng ba ba ,trước cuối tuần bà muốn em cùng anh trai ra quyết định. Làm sao bây giờ? Em làm sao lựa chọn? Mặc kệ chọn ai nhưng mà xác định chính là em đều phải rời khỏi Đài Loan .Chính là em không muốn,em không muốn rời xa dì Như Mộng cũng không muốn rời xa anh.”_Hạ Tri Hi mờ mịt luống cuống nói nhỏ.

Nghe được cô có thể sắp rời khỏi Đài Loan Trác Duệ cảm thấy đồi ngực nháy mắt buộc chặt!

Hắn mím theo môi mỏng không nói một câu.

Đột nhiên Tiểu Hi lao xuống giường một phen nhào vào trong lòng ngực của hắn lên tiếng khóc rống.”Em không muốn rời xa dì cũng không muốn rời xa anh!”

Cô vừa mới ở trong lòng đã sắp nhịn không được, nghĩ đến nếu là thật sự đi khỏi Đài Loan bất kể là đến đâu hay là Nhật Bản chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ cách xa hắn như vậy lòng của cô đã rất đau rồi! Cho nên mới phải liều lĩnh đầu nhập trong lòng ngực của hắn vừa phun những lời sâu trong nội tâm mình muốn nói với hắn “Cô bình tĩnh một chút.”Hắn chật vật an ủi theo.

Trác duệ cứng ngắc theo thân hình một lúc lâu mới chậm rãi vươn hai tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy cô– hắn phát hiện ôm chặt cô tựa hồ tuyệt không khó khăn. Nếu là bình thường hắn có thể sớm né ra hoặc là đẩy cô ra,nhưng mà hôm nay hắn không có bởi vì cô bây giờ nhìn vừa thật yếu ớt làm cho hắn không đành lòng cự tuyệt.

Tiểu Hi ghé vào trên người hắn chóp mũi bay tới mùi hương sạch sẽ hơi thở con trai dễ ngửi trên người hắn , ngoài ý muốn làm cô yên tĩnh trở lại; chờ đợi ở trong lòng ngực của hắn cô bắt đầu nghĩ đến bản thân phải lựa chọn như thế nào.

Trước chín tuổi cô theo cha mẹ cùng ở tại Hồng Kông; quay về Đài Loan đến nay bốn năm cô không gặp mặt cha mẹ được bốn lần, thật sự không thể nhận định cô cùng người nào thân thiết,như vậy bảo cô nên quyết định thế nào đây?

Cô thật sự không muốn lại nhìn thấy bộ dạng cha mẹ cãi nhau,có lẽ cô không nên trái lại đối với việc bọn họ ly hôn

Nghĩ đến có lẽ là Trác Duệ đồi ngực quá mức thư thái nồng đậm ,buồn ngủ đánh úp lại làm Tiểu Hi không ngăn cản được chỉ chốc lát sau cô lặng yên nhắm mắt lại tựa vào cổ hắn thẳng băng mơ hồ ngủ

*****

Hắn biết cô đang ngủ.

Bên tai truyền đến hơi thở cô ổn định ấm áp, hơi thở không ngừng hây hẩy theo bên tai mẫn cảm của hắn, cái cổ làm cho hắn toàn thân cứng còng mà không thể nhúc nhích.

Trác duệ đem Tiểu Hi đưa quay về , mình thì đứng ở bên giường nhìn cô.

Quái hắn lại có cổ xúc động muốn kêu cô lưu lại căn bản không cần lựa chọn. Ở lại Đài Loan mà nói nhất định sẽ chăm sóc cô kỹ lương ổn thoả tốt đẹp ,cuộc sống trước lúc cha mẹ của cô ly hôn cũng giống như nhau không nhất định phải lựa chọn đi theo cha hoặc mẹ.

Còn phải nghĩ sao.Cô muốn đi hay ở lại chỉ có chính cô mới có thể quyết định.

Lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu Trác Duệ lúc này mới đi trở về trong phòng mình

****

Vài ngày sau dưới sự Quan Như Mộng dốc lòng chăm sóc Tiểu Hi hoàn toàn bình phục ngay cả một chút ho khan hoặc là lưu nước mũi linh tinh đều không có phát sinh qua, đã có thể sôi nổi.

Sinh bệnh mấy ngày nay Hạ Tường Dã tới thăm qua cô khuyên can mãi cô chính là không chịu trở về cũng luôn luôn ở tại Trác gia nuôi dưỡng

Đã nhiều ngày được nằm nghỉ ngơi điều dưỡng cô suy nghĩ rất nhiều đối với chuyện của cha mẹ cũng dần dần đã thấy ra.

Dì Như Mộng nói đúng nếu cha mẹ sẽ quyết định ly hôn nhất định có lý do của bọn họ, nguyên nhân bây giờ có thể đủ ngăn cản cha mẹ cũng chỉ có thể nhất thời giải quyết vấn đề mà thôi ,sau này vẫn để cũng như vậy vẫn phải kéo nhau trở lại. Thà đau dài không bằng đau ngắn còn hơn!

Mà về lựa chọn của cô đi theo cha hay mẹ chuyện này cô đã có tính toán. Cho nên hôm nay cô liền chờ đợi ở Trác gia chờ Trác Duệ trở về đem quyết định này người thứ nhất nói cho hắn biết.

Ngay khi cô suy tưởng đồng thời dì Như Mộng gọi điện thoại đến trong phòng khách nói cho cô biết Trác Duệ đã trở về, mới vừa đi vào gian phòng; Tiểu Hi nghe xong vội vàng ba chân bốn cẳng “cốc cốc cốc” chạy đến trong phòng Trác Duệ lại không thấy người của hắn.

Đang lúc Tiểu Hi hồ nghi nhíu mày cô nghe thấy phòng tắm truyền đến rắc…rắc tiếng nước – Á hóa ra hắn đang tắm! Oa Vậy cô chờ một chút là có thể chứng kiến cảnh mỹ nam tắm ra nha Tiểu Hi thẹn thùng đến trướng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên cảm thấy lúng túng chỉ thích ngồi ở trước bàn máy tính Trác Duệ nhàm chán quan sát mặt bàn hắn, một bên chờ đợi Trác Duệ tắm rửa xong.

Ngay khi Trác Duệ tắm xong đi ra phòng tắm ,khi đi vào phòng vừa thấy được bóng lưng Tiểu Hi hắn vốn là sửng sốt, tiếp theo lại lãnh theo khuôn mặt tuấn tú hừ nói: “Có chuyện gì sao?”

Tiểu Hi vội vã nhìn lại thấy Trác Duệ phủ áo tắm dài cô lập tức thất vọng suy sụp hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Hừm tại sao anh mặc như vậy?”

Hắn cũng còn chưa có hỏi cô không lý do chạy tới trong phòng hắn làm chi,Cô còn ngược lại oán trách hắn trước à? Trác duệ đạm nói : “Bằng không tôi nên là mặc như thế nào?”

“Em vốn nghĩ là anh sẽ chỉ ở vây một cái khăn tắm ! Ai ngờ… “Hạ Tri Hi hồng theo khuôn mặt nhỏ nhắn thẳng thắn nhận tội.( con gái thời này sao mà….mê trai thấy ớn=.=)

Nghe thấy cô nói như vậy Trác Duệ hé ra khuôn mặt tuấn tú nháy mắt biến thành đen. Hắn cười lạnh nói : “Cô suy nghĩ nhiều quá.”

“Ta nghĩ cũng là…”Cô bất đắc dĩ nói tiếp.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tiểu Hi cái ghế xoay trở lại quay tới đối mặt hắn nhìn hắn một lúc lâu không nói lời nào. Làm Trác Duệ cảm thấy không được tự nhiên mà nhăn lại tuấn mi đen như mực,lúc này cô mới lộ ra ngọt mỉm cười nói: “Trác Duệ e, quyết định sau khi ba mẹ em ly hôn ai em cũng không đi cùng.”

Thấy Trác Duệ ngẩn ra cô cười đến càng sáng lạn động lòng người.”Em nghĩ muốn đi Canada du học coi như là đánh cuộc một keo đi!”

“Đánh cuộc?”

Hắn và cô? Này có cái gì tốt để đánh cuộc? Trác Duệ cảm thấy nghi hoặc không hiểu ý tứ của cô liền lấy ánh mắt không kiên nhẫn thúc giục cô nói mau.

“Anh không phải nói ‘Em thích anh ‘Chuyện này chỉ là em trước đây được anh cứu cho nên đối với anh có một loại tình cảm xem như anh hùng sao?Anh còn cho rằng em đối với từ đầu đến cuối chỉ là nữ sinh nhỏ mê luyến mà thôi đúng không?”_Tiểu Hi biểu tình như có suy nghĩ gì theo vẻ mặt của cô xem ra trải qua chuyện cha mẹ ly hôn lúc sau cô thành thục rất nhiều.

“Cho nên em quyết định xuất ngoại du học cũng là cho mình một cái kỳ hạn. Trác duệ Anh đáp ứng em được không? Nếu em tốt nghiệp đại học trước cũng không gặp gỡ anh, khi đó em lại như cũ nhớ anh, như vậy anh không thể tiếp tục chối bỏ tình cảm của em đối với anh được không? Bất quá anh yên tâm em sẽ lấy tốc độ nhanh học tập xong quay về tới tìm anh, đến lúc đó anh không được chối cãi!”

Cô cười liếc theo hắn không ngờ bản thân lại có thể không từ bỏ quá nhiều. Dù sao đây là một trận cô cùng vận mệnh, cùng duyên phận đánh cuộc!

Trước khi tốt nghiệp đại học trước không gặp gỡ hắn?

Nghe thấy cô phải đi Trác Duệ trong lòng lại mơ hồ nổi lên chút xôn xao là vui vẻ hay phiền toái cuối cùng lại phải rời xa chứ? Vẫn là cảm thấy được mất mát ? Hắn cũng không cách nào xác thực nói rõ.

“Anh cảm thấy đề nghị của em có được hay không vậy?”

“Cô quyết định là được rồi.”Trác Duệ bình tĩnh trả lời.

Hắn thờ ơ làm Tiểu Hi cảm thấy nhụt chí. Nàng bẹp theo môi mềm oán hận nói:

“Thật sự là lạnh nhạt nha! Mệt em nghĩ nhiều ngày như vậy mà anh sau khi nghe phản ứng lại giống khối băng “

Trác Duệ lưng đưa về cô tùy tay kéo lên giá áo bên trên, mang theo khăn mặt lung tung chà lau, hắn một đầu còn nhỏ ra giọt nước, ,tóc ngắn đen bóng lộn xộn ,lấy che dấu hắn trong mắt cũng sắp muốn giấu kín không được tình cảm khác thường

Đột nhiên trong lúc đó trác duệ cảm giác được chính mình bị Tiểu Hi từ sau đầu gắt gao ôm ,hắn kinh ngạc cúi đầu thấy cô một đôi cánh tay non chặt chã vây quanh ở eo hẹp của hắn,nói lên cô không đành lòng rời đi.

Hắn muốn xoay người chống đẩy cái ôm của cô,cô lại ôm càng chặc hơn.

Lúc này hắn cảm giác được sau lưng của mình ướt một mảnh rồi sau đó liền nghe thấy thanh âm cô khóc một lần lần nói theo:

“Trác Duệ anh chớ quên em ngàn vạn lần không được quên em nha”

Thật muốn quên một người là chuyện đơn giản như vậy sao?

Cho đến giờ phút này Trác Duệ mới phát hiện cuộc sống yên bình của mình từ lúc cô chín tuổi ,lần đầu tiên gặp cô,cô đã triệt để đảo loạn cuộc sống của hắn. Mà đầu sỏ gây nên hiện tại lại có thể vỗ vỗ phải đi còn mặc cho yêu cầu hắn không được quên cô

Cô rời xa hắn nên vui vẻ ,tại sao giờ phút này trong lòng lại hiện theo dày đặc chua xót chứ?

“Trác Duệ anh tuyệt đối không được quên em tuyệt đối không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.