Một Thời Say Đắm

Chương 16: Người anh - dieng




Bữa cơm tối được ăn ở Yến Tân lâu.

Đây là tửu lâu tốt nhất ở thành Lạc Dương, phủ nha và khách điếm Phượng Phi trong lúc này có thể gọi là gặp may, chiếm hết ưu thế.

Trên đường đến đây Phạm đại nhân luôn luôn bị thích khách quấy nhiễu, tuy nói là ‘hữu kinh vô hiểm’, nhưng bữa tiệc này ông không dám khinh suất. Lầu hai lớn như vậy chỉ bày một bàn gồm mười người, bốn phía cầu thang đối diện các cửa sổ đều bố trí hộ vệ đeo đao, bên ngoài yến Tân lâu có hai tổ tuần bổ, mỗi tổ có mười hai người, cùng canh giữ bốn phía. Trên tiệc rượu, các quan viên bản địa đối với vị quan thanh triều này hết sức xu nịnh, a dua. Cũng may Đỗ Lương Dạ từ nhỏ đã nghe quá nhiều thành quen nên luôn tỏ mắt điếc tai ngơ.

Cơm rượu đã ăn no, mọi người lại hộ tống Phạm đại nhân tới phủ nha nghỉ ngơi. Sự an toàn của buổi tối ngầm chứa tai họa hơn cả ban ngày, Đỗ Lương Dạ cố ý sắp xếp vài tên thuộc hạ đắc lực túc trực ban đêm, sau đó mới cùng phụ thân đi ra khỏi phủ nha.

Lúc này trăng non mới lên, gió mát thổi tới. Đỗ đại nhân có men rượu, bị gió đêm thu lạnh thổi qua, cảm thấy vô cùng khoan khoái, liền vẫy kiệu phu đang chờ dưới bậc thềm, chầm chậm đi theo đường phố phía bắc mà đi.

Đỗ Lương Dạ đi theo một bên, trầm mặc không nói gì.

Đỗ phụ vừa đi vừa nói: “Lương Dạ, con trở về hai ngày rồi, ta vẫn không có thời gian rỗi trò chuyện với con…”

Trong lòng Đỗ Lương Dạ xấu hổ, vội nói: “Xin lỗi cha! Con…”

Đỗ phụ khoát tay, nói: “Con không cần giải thích, ta hiểu, khẳng định là Vương gia lại phái con làm gì rồi…Lương Dạ, con đừng trách ta dong dài, Vương gia đúng là đối với chúng ta không tệ, nhưng dù sao con cũng là nữ hài tử, suốt ngày đánh đánh giết giết bên ngoài, ta lo lắng..”

Đỗ Lương Dạ sợ nhất là nghe những lời này, nàng vội cười làm lành nói: “Cha, võ công của con là Vương gia mời cao thủ dạy cho, không dễ chết như vậy đâu…”

“Nói bậy!” Đỗ phụ khiển trách một cau, trừng mắt với nữ nhi.

Đỗ Lương Dạ biết mình lỡ mồm, liền nghịch ngợm lè lưỡi.

Đỗ phụ bất đắc dĩ lắc đầu, hai cha con tiếp tục đi hướng đằng trước.

“Lại nói tiếp, việc này cũng do ta, năm đó nếu như ta thái độ kiên quyết hơn, không cho con đi theo hắn, có thể…”

“Cha, đó là lựa chọn của con, “Đỗ Lương Dạ nhìn phụ thân, giọng điệu cao lên, kiên định: “Cha đừng tự trách. Con đường này là do con lựa chọn.”

Đỗ phụ đưa mắt nhìn nàng, cười khổ nói: “Lúc đó con còn quá nhỏ nên chưa hiểu, con đường này đối với con mà nói thật sự là có ý nghĩa gì?”

“Đến giờ con vẫn không hối hận.”

“Con không hối hận ư? Lương Dạ, con là không hối hận, hay là không dám hối hận? Thủ đoạn của Vương gia, vua và dân đều biết…”Mắt ông lộ ra vẻ thương hại, lời nói sắc bén, không chút lưu tình nào. Ông dừng lại một chút, thở dài nói: “Con ngốc à, đã không còn đường về rồi.”

Đỗ Lương Dạ ngậm miệng không nói.

Nàng biết phụ thân ám chỉ điều gì, nàng cũng từng thấy thủ đoạn của Vương gia. Lúc nàng còn nhỏ thì không biết sợ, sau khi lớn lên rồi mới dần dần hiểu sự lợi hại nông sâu trong đó, nhất là trước khi nàng đi, ông ta nói một hồi khó hiểu khiến nàng bất an, thậm chí còn sợ hãi. Nàng không thể nói rõ tâm tình đó là vì sao, hay là cảm giác đó. Rõ ràng là tâng bốc nàng, coi trọng nàng, nhưng sao lại khiến nàng cảm giác nơm nớp lo sợ, lo sợ bất an…có thể, đó cũng là một thủ đoạn của ông ta?

Đỗ phụ tiếp tục nói: “Hiện giờ con là người hầu bên cạnh Vương gia, có rất nhiều chuyện, tuy rằng ta là phụ thân của con nhưng cũng không tiện hỏi đến. Ta chỉ yêu cầu con một việc, sau khi con làm xong việc này rồi, hãy đến trước mặt Vương gia thỉnh cầu, xin hắn cho con quay về Lạc Dương, ta tuổi tác đã cao, chỉ có một mình con là nữ nhi, chúng ta không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu bình an…”

Đỗ Lương Dạ mũi cay cay, nàng cúi đầu lên tiếng: “Vâng, thưa cha!”

Đỗ phụ cười khổ, nói: “Hắn sẽ đồng ý, thừa dịp bây giờ hắn còn sủng ái con, con cầu xin hắn, hắn sẽ đồng ý.”

Đỗ Lương Dạ nghe vậy cả người cứng đờ, giống như bị một binh khí sắc bén đâm vào người, đúng vào chỗ đau buốt nhất.

Thì ra trong cảm nhận của phụ thân, sự thành công của nàng ngày hôm nay cũng toàn là nhờ vào sự sủng ái của Vương gia! Ông nói câu đó, đã phủ định toàn bộ nỗ lực khổ cực của nàng. Nàng có thể làm chức thống lĩnh này, chỉ là dựa vào sự sủng ái của một người nam nhân!

Mấy năm nay nàng đi nam vào bắc, từng lập không biết bao nhiêu công lao, đơn giản chỉ nói ba năm trước bao vây diệt trừ phái Huyễn Nguyệt kiếm, tiêu diệt toàn bộ bảy tên thủ lĩnh, hầu như san bằng sát tuyệt dư đảng, lập công lao đầu trong mấy trăm mật thám nổi danh trong bát môn, đến nay chưa có ai vượt qua được nàng. Nhưng, đám thủ hạ nam nhân dưới quyền Vương gia vẫn thường coi thường nàng, bọn chúng ở sau lưng bàn tán về nàng, cười nhạo danh hiệu của nàng, cho rằng công phu cao nhất của nàng là ở trên giường. Lúc này đây nàng bị phái tới Lạc Dương, làm thống lĩnh, vậy mà lão Trương là người đầu tiên làm trái lệnh của nàng, cái gì mà báo thù vì huynh đệ, hừ! Chỉ là mượn cớ…nhưng…bọn này nàng có thể nhẫn nhịn, chỉ không ngờ là phụ thân nàng cũng cho là vậy.

Nàng phá lên cười.

“Lương Dạ? Lời ta nói con có nghe thấy không?”

“Nghe thấy.”

Đỗ phụ còn định nói gì đó, bỗng nhiên thấy sắc mặt của nàng, liền dừng lại, một lát sau mới nói: “Ngày mai là ngày trùng cửu, Phạm đại nhân muốn tuần tra quan sát trong thành, buổi chiều lên Mang sơn, buổi tối đến Hội xuân lâu nghe hí…”

Ông nói đến đây, Đỗ Lương Dạ chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Thành Lạc Dương lúc đó chằng phải có hai đào kép sao, sao bỗng nhiên lại mời bà chủ Ôn này?”

“Đây là ý của Phạm đại nhân, trước ta một thời gian, hắn phái người đưa tin tới nói, nghe nói gần đây có một vị Ôn Lương Tương, rất nổi tiếng, muốn đến Lạc Dương nghe nàng xướng.”

“Thì ra là như vậy…” Đỗ Lương Dạ nói, theo thói quen hai mắt nheo lại.

“Còn nữa, Phạm bá phụ con có nhiều thay đổi rất lớn, lần gặp mặt này, cảm giác càng xa lạ.” Đỗ phụ cười tự giễu, “trước đây, hắn tuyệt không nghe những hí khúc ca vũ này, nói là mê muội mất ý chí. Không ngờ hôm nay…ha hả…”

Ông cười hai tiếng, không nói hết.

Tim Đỗ Lương Dạ đập thình thịch, mơ hồ nghĩ có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nghĩ ra.

Nàng đưa phụ thân vào gia môn, sau đó kiểm tra khắp nơi một lần nữa, phân phó thêm mấy người hộ vệ canh giữ nhiều hơn, sau đó quay về phòng mình, cời áo ra, thay vào là một bộ dạ hành, vấn mái tóc dài lên, cuối cùng mang mặt nạ, cầm lấy bảo kiếm, đẩy cửa sổ rồi như loài chim đêm bay vút ra ngoài.

Nàng đi thẳng đến phủ nha lạc Dương.

Thứ nhất nàng đã quen việc, thứ hai là hiểu rõ lính gác đứng ở vị trí nào, vì vậy một mạch thâm nhập vào nội thất phủ nha, có vẻ Phạm đại nhân uống nhiều rượu, đang nằm trên giường ngủ rất say, ngọn đèn bên trong tỏa ánh sáng leo lét.

Nàng lặng yên không một tiếng động mở hành lý Phạm đại nhân ra, cầm lên mấy cái phong thư, lén đọc nhanh dưới ngọn đèn dầu, gương mặt giấu dưới mặt nạ không lộ rõ biểu hiện, chỉ có đôi mắt sáng rực. Giây lát sau, lại lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.

Phạm đại nhân đang ngáy không ngừng lập tức mở mắt ra, nở nụ cười gian xảo.

Đỗ Lương Dạ rời khỏi phủ nha, phi thân về hướng Tây đến bờ sông Lạc Hà mời dừng lại, đứng dưới ánh trăng suy nghĩ xuất thần. Bầu trời trên đỉnh đầu thâm thúy cao vời vợi, vài ngôi sao lóe sáng càng làm cho bầu trời thêm sâu không thấy đáy.

Sâu không thấy đáy.

Ngay lúc này Đỗ Lương Dạ đột nhiên phát giác, trên đời này có rất nhiều chuyện sâu không thấy đáy. Nhân tâm khó dò, thiên uy khó dò, số phận càng khó đoán. nàng nghĩ như vậy, cả người liền rét run, lại thêm bờ sông dày đặc sương, gió đêm lạnh lẽo, nàng liền hắt xì vài cái.

Nàng vô thức ôm lấy bờ vai mình, lúc này mới phát hiện y phục dạ hành toàn thân đã ướt đẫm.

Mơ hồ xa xa có tiếng sấm vang liên tục, do từ xa truyền tới gần ầm oàng làm hai chân nàng như nhũn ra, bùn đất dưới chân ẩm ướt.

Rất xa, nàng trông thấy quán mỳ ở góc đối diện Hội xuân lâu hiện ra.

Mộ Dung Thu Thủy trong bạch y đang ngồi ở đó. Hình như hắn đang đợi một bát mỳ, có lẽ là trong lúc chờ vừa trò chuyện vừa lấy đũa, hai chiếc đũa trúc ở trong năm ngón tay linh hoạt của hắn như muốn bay ra ngoài.

Tim Đỗ Lương Dạ căng thẳng.

Lúc này, Lão Trương bê lên một bát mỳ nóng hổi, khom lưng đặt lên bàn, cả người lưu lại một chút, che mất bóng dáng Mộ Dung Thu Thủy.

Đỗ Lương Dạ cảm thấy mình hô hấp nhanh hơn, liền nhún người phi thân bay tới với khoảng cách hơn mười mét, lướt qua mặt sông yên tĩnh, tới trước mặt lão Trương. Lão Trương cả người nghiêng ngã dựa vào bàn, một chiếc đũa trúc cắm xuyên qua yết hầu của lão. Máu đỏ tươi từ chiếc đũa chảy xuống, chậm rãi rơi vào áo của ông ta, thấm nhòe ra, toàn là màu máu …Nàng chăm chú nhìn tốc độ máu chảy, một cảm giác kích thích khó hiểu, giống như trong người nàng có một ngọn lửa cháy rực.

Nàng đã gần như quên rằng, rốt cuộc là từ lúc nào, nàng phát hiện, trong cơ thể mình thực ra giấu kín nhân huyết gần như là điên cuồng.

Nàng nhớ tới trận Liêu Đông nhiều năm trước, nơi đó tràn ngập mùi máu tanh điên cuồng giết chóc ngập trời xanh, nam tử trẻ tuổi ánh mắt lạnh lẽo quét qua một đám người đang quỳ rạp dưới bùn, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không hỏi các ngươi lần thứ hai, sinh hoặc tử, là nằm ở trong tay các ngươi.”

Sự thật chứng minh, sợ chết là bản tính của con người.

Trong vô số ánh mắt sợ hãi nao núng, hắn phát hiện ra có một đôi mắt trong suốt, thuần khiết như con nai, sáng rực như ánh sao không một chút sợ hãi mà nhìn hắn.

Hắn chau mày bước tới đó.

Thiếu nữ nhỏ tuổi ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên đối diện với hắn, giọng nói trong trẻo: “Ngươi là Uy Phong.”

Hắn giật mình, gương mặt anh tuấn âm trầm, rất lâu cũng không lộ ra biểu hiện gì. Xung quanh yên tĩnh không một hơi thở, mọi người nín thở, câm như hến.

Cuối cùng, hắn bật cười lộ ra hàm răng trắng muốt đều tăm tắp, vươn tay ra kéo nàng vào lòng, dùng tay lau vết bùn trên mặt nàng, hé lộ ra gương mặt thiếu nữ hồng hào, tươi tắn như hoa đào diễm lệ.

Sau này chẳng hiểu sao hắn nhớ lại chuyện này, liền hỏi nàng: “Sao ngày đó ngươi lại không sợ?”

Nàng trả lời: “Ta thích màu máu, màu đỏ nhìn rất thích.”

Hắn nhất thời không nói gì, chỉ nhìn nàng thật sâu, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên cười, nụ cười cực kỳ lạnh nhạt và xa cách.

Ngay lúc đó, hắn mời hai võ sư từ phương Tây tới dạy cho nàng làm sao dùng cách nhanh nhất, trực tiếp nhất để giết một người. Nàng học võ công rất hỗn tạp, không có một môn phái nhất định nào, mỗi một chiêu thức đều quyết tuyệt, gọn gàng dứt khoát, không sống thì chết, không để cho kẻ địch không có đường lui.

Cho nên, ba năm trước đây, nàng mới có thể tiếp được một trăm linh bốn đao của Phong đao Khúc Lan.

Đỗ Lương Dạ nghĩ rất có khả năng thân phận mình đã bị bại lộ. Dù sao, trong giang hồ thời điểm ấy, nàng có thân thủ này cũng là rất hiếm. Quan trọng hơn là, đệ tử võ học thế gia đều có môn phái mà kế thừa để tìm hiểu, còn nàng thì không có. Kiếm pháp của nàng âm độc, chuyên để giết người.

Rốt cuộc Mộ Dung Thu Thủy có từng nghi ngờ nàng không?

Nàng đã từng vì vấn đề này mà khổ não. Hiện giờ, điều này không cần thiết nữa. Không thể nghi ngờ là họ chỉ là hai người qua đường, là bị lạc dấu, là hai mặt bất đồng, rõ ràng là không cùng quan điểm, dại diện cho quan và kẻ trộm.

Thi thể của lão Trương tối nay đã thể hiện rõ điều ấy.

Một ngày nào đó, cho dù Mộ Dung Thu Thủy có không đâm chiếc đũa cắm vào yết hầu nàng, nàng cũng sẽ một kiếm đâm vào ngực hắn, luôn luôn là như vậy. Đáng trách nàng luôn luôn tự cho mình là người hào hiệp, không chịu gò bó, hết lần này tới lần khác có một Mộ Dung Thu Thủy lại dính dáng đến nàng, hơn nữa, tình tiết cũng không chút mới mẻ, là câu chuyện cũ mèm như trong lời kịch căn bản không khác gì nhau. Nhưng, đây là lần đầu tiên của cuộc đời nàng, cũng sẽ là tình yêu cuối cùng.

Đó thật sự là số mệnh.

Nàng chỉ có thể tuân theo tự nhiên, mặc cho số mệnh. Thay vì để cho những người không liên quan hủy diệt mối tình của nàng, chi bằng để tự tay nàng viết cái kết cục này.

Đỗ Lương Dạ dừng bước, giơ kiếm trong tay lên, một tiếng nhỏ vang lên, thân kiếm sáng như tuyết được rút ra khỏi vỏ. Nàng thấy rõ gương mặt mình trên thân kiếm, sáng ngời quyết tuyệt, sát khí tàn khốc lộ ra.

Cùng lúc đó, một ánh chớp xé rách trời cao, ngay sau đó, sấm sét cuồn cuộn vang bên tai.

Nàng hy vọng mưa rẽ rơi trước khi nàng tiến vào gia môn, đằng sau bỗng truyền đến tiếng vỗ tay, một bóng người biến mất sau chỗ rẽ của cánh cổng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, chậm rãi bước qua đó.

Trong phòng nhỏ có năm người ngồi với năm tư thái khác nhau.

Cổ lão tứ nằm trên ghế, mắt nhắm hờ, dáng vẻ lười nhác như đang ngủ.

Phùng Nhị ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giống như chuẩn bị đi gặp đại nhân vật nào đó, nghiêm chỉnh không thể nghiêm chỉnh hơn.

Lão đại của Cảnh môn là Tư Mã Trác, là một lão đầu vô cùng gầy gò, hốc mắt sâu hoắm giống như hai cái động đen, có thể làm cho người xa lạ lần đầu gặp khiếp đảm. Trong đám đó duy nhất chỉ có hắn là tôn kính Đỗ Lương Dạ, nàng không quan tâm hắn có thành ý hay không, chí ít hắn nguyện tỏ ra tư thái đó, có người ngay cả tư thái cũng không thể hiện ra, ví dụ như hai tên hắc y mang đoản đao bên người kia, bình thường chỉ thấy bọn chúng đi theo sau đít lão Trương. Kêu chúng tới đây làm gì? Đỗ Lương Dạ suy nghĩ một chút, được rồi, Chu Mộng Hàn, Dương Tuyết.

Chu Mộng Hàn giành nói trước; ‘Chúng ta nên báo thù cho Lão Trương.”

Dương Tuyết lập tức biểu thị đồng ý: “Không sai! Để vỗ dê béo, chúng ta cùng lão đại cực khổ vất vả nhịn nửa nă, mất thấy miếng thịt béo bở săp lên đến miệng rồi, nhưng lại để cho người khác cướp đi mất.”

Chu Mộng Hàn phụ họa: “Giờ lão đại chết, thực sự con bà nó oan quá, không thể để cho kẻ khác lấy món hời được.”

Ba người còn lại không ai lên tiếng.

Đỗ Lương Dạ đương nhiên biết bọn chúng ám chỉ mình, nàng sắc mặt lạnh băng, thản nhiên nói: “Các ngươi rốt cuộc là muốn báo thù cho lão Trương, hay là muốn báo oán cho hắn hả?”

Chu Dương hai người sửng sốt, nói: “Đương nhiên là báo thù cho lão đại rồi, chúng ta…”

” Được.” Đỗ Lương Dạ đanh thép cắt ngang lời họ, nói: ‘Vậy các ngươi hiện giờ hãy đi báo thù cho lão Trương đi.”

Hai tên sửng sốt.

Đỗ Lương Dạ tiếp tục nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, hai người các ngươi là tổ trưởng phụ trách hai tổ của Tử môn là Thiên can và Giáp ất. Vậy các ngươi về trước điều khiển hai tổ của các ngươi đi. Đi đi.”

Bên trong yên tĩnh lạ thường, ánh nến soi từng gương mặt, lộ ra ý đồ khác nhau.

Bên ngoài sắc trời u ám, gió đêm từng trận thổi tới, trăng sao lập tức chui vào trong đám mây.

Chu Mộng Hàn và Dương Tuyết liếc nhìn nhau, rốt cuộc ngẩng đầu đi ra ngoài.

Đỗ Lương Dạ trầm ngâm một chút, rồi thản nhiên nói: “Sau khi Trương lão đại bị giết, quả thực là một tổn thất với chúng ta, nhưng cũng nhắc nhở chúng ta không thể khinh thường đối thủ được. Các vị tuyệt đối không nên khinh suất. Ta vốn định ngày mai tìm các vị để nói chuyện, nếu tất cả mọi người đều có mặt, ta thì nói luôn.”

Nàng thong thả bước đến bên cửa sổ, nói: “Vương gia đột nhiên điều ta tới Lạc Dương, ta biết các ngươi đều có thành kiến…’

Phùng Nhị há mồm định nói, Đỗ Lương Dạ giơ tay ngăn hắn lại, mỉm cười nói: “Không cần phủ nhận! Đổi lại là ta, cũng ra có thành kiến như vậy, công lao cực khổ vất vả bị người khác đoạt mất, không có thành kiến mới là lạ. Nhưng…”

Nàng dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, đồng loạt đảo qua ba người, giọng điệu sắc bén: “Ta mong ba vị có thể đem những bực tức này, những thành kiến này vứt hết sang một bên, đừng để chúng ảnh hưởng đến phán đoán của các ngươi, hiện giờ chúng ta cùng phải đối mặt với một kẻ địch, giải quyết bọn chúng xong, mọi người cùng tính toán lại công lao cũng không muộn.”

Sau một hồi yên lặng, Tư Mã Trác nói: “Đỗ thống lĩnh nói rất phải. Nếu như lão Trương còn sống chắc cũng sẽ làm vậy.”

Cổ lão tứ lười biếng mở mắt ra, hỏi: “Tất cả vẫn theo kế hoạch chứ?”

Đỗ Lương Dạ trầm ngâm nói: “Lão Trương đã chết, vị trí của hắn sẽ do Phùng Nhị gia tạm thời đảm nhận. ‘Phượng Hoàng’ sẽ do Cổ tứ gia phụ trách. Mọi cái khác cứ theo kế hoạch mà tiến hành.”

Giây lát sau, Phùng Nhị hất tay áo thổi tắt nến trong phòng.

Mưa, cuối cùng đã rơi.

Cảm Chân đã đi ngủ rồi, lại khoác áo vào ra ngồi bên cửa sổ tiện để chăm sóc tiểu thư.

Mấy năm trước, nàng thấy tính tình tiểu thư có chút kỳ lạ, lần này sau khi trở về lại càng kỳ lạ hơn, hoàn toàn không giống một cô nương gia, đã hai mươi tuổi rồi mà không đi lấy chồng, lão gia cũng không vội, thật là. Haizz! Toàn bộ thành Lạc Dương có tìm cũng không tìm ra một cô nương lớn tuổi như vậy nữa, nữ tử ở tuổi này, nếu không phiêu bạt thì đã làm mẫu thân của hài tử rồi, ngay khi nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút oán hận.

Thật ra cũng khó trách nàng có oán hận, năm nay nàng cũng đã mười tám tuổi rồi, đổi lại là nha hoàn của người khác, các nàng đã sớm theo chủ tử đi xuất giá, duy chỉ có nàng là theo một chủ tử kỳ quái như thế, nàng sắp đi theo bước của chủ tử là trở thành gái lỡ thì.

Trong lòng nàng vẫn còn u oán tuổi xuân mơ màng ngủ. Khi chợt tỉnh dậy đã thấy trời đã sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào song cửa sổ rọi vào mắt làm nàng hầu như không mở ra được, toàn thân mệt mỏi, bỗng nhiên đầu óc nàng chợt lóe lên: “Tiểu thư!”

Nàng loạng choạng đi ra cửa để xem, chiếc ghế đặt dưới hành lang trống không, tiểu thư chẳng biết đi đâu.

Đất trời được nước mưa cả đêm gột rửa, không khí vô cùng mới mẻ. Nàng hít một hơi thật sâu, đi tới trước lan can để xem, chỉ thấy dưới khu vườn những bông hoa hồng đỏ ủ rũ , phía chân tường có ba cây hoa quế, lá cây xanh đẫm sương ướt át, có thể cuối cùng những bông hoa quế này sẽ nở rực rỡ nhất rồi cũng sẽ rơi xuống, đều hóa thành cát bụi, ngay cả một tàn hương cũng không còn.

Nàng đang đứng bần thần định xuống lầu bỗng nhiên nhớ ra phía sau bệ cửa sổ có hai chậu hoa cúc. Trời ạ, là loài hoa tiểu thư yêu thích nhất, liền vội bước tới xem trên bệ cửa còn chậu hoa không. Nàng vừa ghé ra xem, cúi xuống nhìn thì thoáng thấy bên ngoài tường loáng thoáng có một bóng người, nhìn không rõ diện mạo người đó, chỉ cảm thấy người đó trang phục đẹp đẽ, khí thế bất phàm.

Người kia như cảm giác được ánh nhìn của nàng, ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng theo bản năng rụt đầu lại, đứng yên sau cửa sổ một chút, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ lại ngó ra. Nơi đó trống không, chỉ có ánh nắng nhảy nhót qua tán cây, bóng dáng đó giống như là ảo giác.

Lúc này, ở trước viện truyền đến những tiếng cười đùa giỡn, có vẻ không chút kiêng dè gì. Nàng chau mày, nghi hoặc là ai làm càn như thế, bỗng nhớ ngày hôm nay là trùng cửu, lão gia và tiểu thư chắc đi theo Phạm đại nhân kia rồi, thảo nảo bọn hạ nhân lại như thế.

Nhưng, nàng đã đoán sai.

Đỗ Lương Dạ không đi tuần tra cùng Phạm đại nhân mà một mình bước đi chầm chậm bên ngoài thành Lạc Dương. Nàng mặc chiếc trường bào màu trắng đơn giản, thắt lưng màu đỏ thẫm nạm ngọc trai, càng diễm lệ lóa mắt, càng làm tăng thêm vẻ thần thái phiêu dật của nàng.

Nàng dẫm chân lên đám cỏ mềm mại, cảm thấy có chút choáng váng, nàng đưa tay sờ vào trán, nóng rực, trong lòng khẽ oán trách, trận mưa đêm qua lớn quá sao mà nàng không bị ngấm mưa chứ? Có lẽ cứ dứt khoát là bị bệnh hẳn một chút cũng tốt, còn hơn là sống dở chết dở, chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút thì lý trí lại quay về.

Còn cái chết của lão Trương, sớm không chết, muộn không chết lại chết vào lúc này, vấn đề rắc rối là ở chỗ này, để bỏ lỡ con cá hay cái gì đó, nàng muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác cũng không có, ngay cả đường lui duy nhất của nàng cũng đã bị phá hỏng, một chút hy vọng cũng không còn. Chắc chắn người giết lão Trương chính là Mộ Dung Thu Thủy. Điều này tương tự như hắn ép buộc bản thân mình không có chỗ nào để đi.

Trong lòng Đỗ Lương Dạ vô cùng đau xót.

Nàng nặng nề đi về hướng đền miếu hoang, dừng ở bức tường đổ nát một lúc lâu. Ánh nắng chiếu lên người nàng, đem cái bóng của nàng in trên tường đầy rêu xanh phóng to lên, nửa người trên và nửa người dưới bị gãy thành một góc vuông như là bị chặt ngang một đường, hoặc như là nửa người trên và nửa người dưới phản nghịch lẫn nhau, tình trạng giống như bị đao kiếm chém cắt ngang qua, cảm giác vô cùng quái dị.

Cuối cùng, nàng chậm rãi rút bảo kiếm ra, vẽ một vòng tròn trên nền gạch, sau đó đánh dấu chéo lên . Mỗi một nét đều cực kỳ chậm chạp, như kiếm kia nặng ngàn cân, còn nàng không chịu nổi sức nặng đó – như nàng vốn đã mở rộng cánh cửa đối với Mộ Dung Thu Thủy, hiện giờ lại không muốn tự tay mình phá hỏng.

Hoàn thành xong động tác, nàng lui ra sau nheo mắt nhìn. Ánh mắt nàng trước nay chưa từng nghiêm trang lạnh lùng như vậy, sắc mặt nàng trắng bệch không một tia huyết sắc. Sau đó, nàng xoay người rời khỏi đó, nhanh nhẹn đi xuyên qua đám cỏ lau. Vượt qua bờ bên kia rồi ngồi xổm xuống bên bờ sông dùng khăn lụa lau mặt, nước sông lạnh lẽo làm giảm nhiệt độ trên trán nàng.

Bỗng nhiên, nàng như cảm nhận được gì đó, chiếc khăn lụa trên tay rơi xuống, trong làn nước lăn tăn mơ hồ thấy bóng dáng của Mộ Dung Thu Thủy chiếu ngược. Mộ Dung Thu Thủy đứng đó, phong thái tuấn tú, ánh mắt trong suốt và dịu dàng như nước, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng ngẩng lên có chút ngơ ngác, trên làn da trắng mịn vẫn còn dính hơi nước mỏng manh bị ánh nắng buổi sáng chiếu vào, toàn bộ gương mặt tỏa ra ánh sáng nhẹ, dịu dàng thuần khiết. Thấy trong mắt Mộ Dung Thu Thủy là sự dịu dàng và thánh thiện.

Trong lòng Đỗ Lương Dạ có chút ngạc nhiên, không ngờ lúc này hắn còn đến tìm nàng, trên mặt nàng hiện lên nụ cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao, trong dáng vẻ tươi cười đó lại chứa đầy sự bi ai.

Hai người sóng vai đi về phía trước, nàng đi bên cạnh hắn, trong lòng thấy trống vắng, nàng biết hạnh phúc lại quá xa vời, có thể chạm tay vào nhau, nhưng nàng lại không làm được, chỉ có thể chăm chú nhìn dòng nước chảy qua. Nàng biết tâm ý của hắn, hắn cũng hiểu nàng, có lẽ tâm ý của hai người họ đều giống nhau, bất luận thế nào cũng thể ở bên nhau được, không có kết quả gì.

Nàng hốt hoảng, chẳng biết sao lại nhớ tới buổi chiều hôm qua tại khách điếm Phượng phi nghe được câu nói kia, trong lòng lại trào lên một cảm giác không thể nói thành lời. Hắn vốn phong lưu không chịu gò bó, nàng sớm đã biết như vậy, chưa bao giờ nàng cự tuyệt nghe những câu dí dỏm từ hắn, nếu đó là bản tính của hắn thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ở trước mặt nữ nhân khác miệng lưỡi khéo léo, ba hoa chích chòe – thật sự là tiếc nuối. Đại khái là kiếp này không có cơ hội nữa!

Đỗ Lương Dạ thẫn thờ nghĩ ngợi.

“Sao không nói gì vậy?” Mộ Dung Thu Thủy đưa tay nắm lấy tay nàng, ngạc nhiên thấy tay nàng nóng bỏng, hắn kêu lên: “Sao thế? Muội ốm à?” Nói xong lại đưa tay lên sờ vào trán nàng, nàng vội nghiêng đầu tránh, hành động này làm hắn ngẩn ra: ‘Sao vậy?”

Đỗ Lương Dạ chăm chú nhìn hắn, lặng im không trả lời, hắn bị nhìn đến không được tự nhiên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên bật cười, nói: “Nếu như, muội nói là nếu như, hiện giờ muội muốn cùng huynh rời khỏi thành Lạc Dương, huynh có đồng ý không?”

Mộ Dung Thu Thủy nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo. Đỗ Lương Dạ lập tức hiểu ý tứ của hắn, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đó là bệnh chung của các nữ nhân, muốn biết rõ ràng sự thật hơn.

“Nếu như Khúc Lan chết, huynh có thể không…”

“Lương Dạ, đây không phải là trò đùa.” Mộ Dung Thu Thủy cắt ngang lời nàng, “Đây là việc không phải là muốn chơi thì chơi, không muốn chơi nữa thì có thể rời khỏi.” Hắn dừng lại một chút, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, không nên ở trước mặt ta rủa sự phụ của ta, sinh mạng của ông còn quý hơn cả ta.”

Đỗ Lương Dạ không nói gì, ánh mắt thay đổi như muốn khóc, nhưng nàng cố gắng khống chế.

Trong ngực Mộ Dung Thu Thủy nảy sinh một cảm giác o ép mạnh mẽ, hít thở khó khăn. Vì vậy, hắn phải xoay người sang chỗ khác, không hề liếc nhìn nàng một cái.

Sau đó, hắn nghe giọng nói đoạn tuyệt của Đỗ Lương Dạ: “Mộ Dung Thu Thủy, ta sẽ tự tay giết huynh!”

Hắn lặng im một chút, một nụ cười dịu dàng hiện lên khóe mắt: “Ta cầu còn không được.”

Đỗ Lương Dạ hai tay ôm lấy hắn, áp mặt vào tấm lưng dày rộng của hắn. Mộ Dung Thu Thủy nắm tay nàng. Không ai nói gì. Nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào trường bào của hắn, còn chưa kịp thấm nhòe lại tiếp tục rơi xuống rơi xuống.

Trái tim Mộ Dung Thu Thủy cũng tan nát theo.

Hắn cảm nhận được cơ thể mình ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy đang phân thành hai, loại đau đớn sắc bén này vô cùng rõ ràng từ trong ra ngoài, triệt để xé nát hắn ra. Ngay trong khoảnh khắc này hắn nghĩ: Hãy quên hết đi, cái gì mà phản Thanh phục Minh, cho hết thảy đi gặp quỷ đi.

Hắn vừa định mở miệng, Đỗ Lương Dạ đã buông hắn ra: “Muội phải đi.”

Nàng nói xong liền phi thân bay mất, gần như là chạy trốn.

Ngay cả nàng cũng sợ bản thân không thể khống chế được sẽ nói tất cả cho hắn biết. Nhưng trong tình yêu của họ vào lúc này, là hắn quyết ý muốn từ bỏ nàng, hắn đã muốn bỏ, thì nàng cũng tuyệt không muốn nhặt lên. Trên đời này từng có một người biết nàng, hiểu nàng, nhưng cuối cùng cũng không thể có nàng. Số phận không cho phép nàng hết lòng với tình yêu, như vậy, nàng chỉ đem sự hết lòng của mình trở thành một người thủ đoạn độc ác, là người nói được làm được.

Chỉ là, vì sao lòng của nàng lại đau đớn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.