Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Chương 7




Một khúc Bạch đầu ngâm kết thúc, mọi người trong đình thật lâu vẫn không thể hồi phục tinh thần.

“Khúc nhạc hay…” “Hát hay…” Âu Dương và Đường Lục không hẹn cùng mở miệng nói.

Bọn họ có thể nói gì? Thần sắc của ba người kia thật sự quá rõ ràng! Bất kể người nào cũng có thể nhìn ra điểm bất thường giữa ba người họ! Hai đối với một.

Trong đầu Đường Lục cũng không rõ đã hiện lên cảnh tượng gì, cái mặt dày ấy thế mà ửng hồng, ánh mắt nhìn về phía Khuyết Thủy cũng mang thêm một phần cảm thương. Cái tên tội nghiệp này sao mà xui xẻo vậy, bị hai nhân ma không phải người kia nhìn trúng! Bình thường một kẻ đã làm cậu chịu đủ rồi, giờ còn là hai người cùng nhau? Cũng chẳng biết thanh niên đáng thương này có mấy cái mạng để cúng cho hai tên nhân ma kia…

“Đường Lục, ngươi đang nghĩ cái gì?” Âu Dương nhỏ giọng hỏi.

Sắc mặt Đường Lục càng đỏ, lập tức thu hồi đám suy nghĩ lung tung kia.

Môi của Thạch Yên bị cắn nát, tiểu nha hoàn đáng yêu phía sau cô nhìn thấy, tay chân luống cuống lấy khăn lụa lại tìm thuốc bột cầm máu ra.

Vương Chi Lan là người khôi phục nhanh nhất, sắc mặt xanh mét sau đó chỉ nghe cô lanh lảnh cười, vỗ tay nói: “Nhạc khúc hay, tiếng hát hay, một khúc hợp tấu tiêu cầm tuyệt hảo! Quả nhiên là duyên trời tác hợp! Hôm nay có thể nghe nhạc khúc ấy, Chi Lan thật không hổ chuyến đi này.”

Nói xong cô liền nở nụ cười xinh đẹp với Hoắc Phong, “Hoắc thiếu hiệp, ngươi nói có đúng không?”

Hoắc Phong đỏ mặt, vội vã gật đầu đồng ý.

Vương Chi Lan lại nhìn về phía anh trai của mình, “Anh, anh có phải cũng cảm thấy hợp tấu tiêu cầm của Yến thủ lĩnh và Trần Minh chủ là thiên hạ nhất tuyệt?”

Vương Thanh Trúc giống như không nghe thấy bào muội nói gì, ánh mắt không ngừng dán trên người nào đó trước mặt.

Đằng trước, Yến Vô Quá ngồi trên lan can, tươi cười nhẹ nhàng hỏi thanh niên đang ngẩn người nọ.

“Khuyết Thủy, đàn này ta đánh thế nào? Hát lại thế nào?”

Khuyết Thủy hồi thần, có chút xấu hổ kéo kéo vành tai của cậu.

“Hay… Rất hay. So với những nữ tử thanh lâu kia hát hay hơn nhiều.”

Phụt! Yến Vô Úy là người đầu tiên bật cười.

“Viên Khuyết Thủy ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Dám so sánh hợp tấu giữa Yến đại thủ lĩnh và Trần Minh chủ với loại nhạc lả lướt chốn câu lan! Bản thân ngươi hạ lưu vô sỉ, đừng cho là Yến thủ lĩnh và Trần Minh chủ cũng là loại người như ngươi!” Thạch Yên phẫn nộ quở trách.

Liếc mắt nhìn thiên kim Thạch gia một cái, Yến Vô Quá cười nói với Khuyết Thủy: “Thật không? Cám ơn khích lệ, nếu ngươi thích sau này ta và Trần Mặc thường tấu cho ngươi nghe là được.”

“Ừm… Muốn bạc sao?” Khuyết Thủy trịnh trọng hỏi.

Yến Vô Quá cười lớn, “Vậy liền một lượng bạc một lần như thế nào?”

“Được thì được nhưng ta không có tiền.”

Yến Vô Úy thu trường tiêu lại, cười vỗ vỗ bả vai của Khuyết Thủy, “Ngươi không có tiền? Tên ngươi trong tiền trang của ta còn tồn không chỉ năm vạn lượng bạc. Lại thêm khế đất, nhà cửa ở Vô Úy trang, ngươi có thể để chúng ta tấu khúc cả đời cho ngươi, hát cả đời cho ngươi!”

Khuyết Thủy không coi những lời Yến Vô Úy nói là thật.

Lời ngọt ngào bùi tai ai chả biết nói! Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Chi Lan làm bộ không để ý, ánh mắt lại phẫn nộ vạn phần, Khuyết Thủy khẽ cười, đột nhiên mở miệng nói: “Vô Quá, trừ thân thể của ta ra, ngươi rốt cuộc còn thích gì ở ta?”

Yến Vô Quá thiếu chút nữa đã hoài nghi lỗ tai của chính mình, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt tươi cười của Khuyết Thủy, gã liền nghiêm túc bắt đầu tự hỏi.

Yến Vô Úy thầm thở dài.

Khuyết Thủy lại đang cố gắng lợi dụng chính mình để “bôi đen” bọn họ.

“Ta coi như hiểu rõ chính mình, cũng biết bản thân là kẻ không thú vị, điểm này sư huynh Trần Mặc của ta có thể chứng minh. Ngươi nói có đúng không, Trần Mặc?”

Yến Vô Úy cười khổ không đáp.

“Ta và sư huynh cùng nhau sống hơn mười năm, ta thế nhưng không hề hay y biết thổi tiêu! Vô Quá, ngươi xem, ta trừ cậy mạnh, biết vài chữ, có cái danh nhi tử của tiền Minh chủ ra, cơ hồ tác dụng gì cũng không có. Ta không biết đánh đàn cũng không biết phổ nhạc, càng vô duyên đối với thi họa! Đánh cờ còn đại khái biết được chút đỉnh, nhưng vẫn luôn là bại tướng dưới tay Trần Mặc. Ta thật không hiểu, ngươi và Trần Mặc rốt cuộc muốn tranh cái gì từ trên người ta?”

“Ngươi đừng nói bậy! Trần Minh chủ và Yến thủ lĩnh sẽ tranh ngươi?! Một đại nam nhân như ngươi…”

“Thạch tiểu thư, ta thấy cô nương thân mình không thoải mái, vẫn nên để người đưa cô nương tới khách phòng nghỉ ngơi thôi.” Yến Vô Quá ôn hòa cười, trong mắt lại không hề có ý cười.

Cứng rắn để người đưa thiên kim Thạch gia rơi lệ đi, Yến Vô Quá buông cổ tranh xuống đứng dậy đi tới bên cạnh Khuyết Thủy, xoa xoa đầu cậu —– Gã phát hiện Khuyết Thủy tựa hồ rất thích động tác này.

Mỗi lần nhẹ vuốt đầu của cậu, vẻ mặt của cậu sẽ trở nên vô cùng nhu hòa.

“Khuyết Thủy, thích một người là không hề có lý do. Về phần ta rốt cuộc thích điểm nào ở ngươi, đáp án này sao không đợi tới năm mươi năm sau, đợi ta suy nghĩ tốt sẽ nói cho ngươi biết.”

Âu Dương sờ mũi, có chút hối hận vì đã cùng Đường Lục tới đây “góp vui”.

Còn cho rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt nào đó, kết quả hệt như suy nghĩ ban đầu của hắn! Hắn đã nói mà, người hai nhân ma kia cố chấp nhiều năm như vậy sao có thể nói giết liền giết đây.

Bạn xem, người ta hiện tại còn không phải đang vui vẻ sống chung à? Hơn nữa còn trêu đùa hai nhân ma ấy xoay vòng vòng nữa đó.

Xác định không thể bôi trét cái gì trên mặt hai kẻ nọ nữa, “Ta đói rồi, khi nào có thể dùng cơm?” Khuyết Thủy xoa xoa bụng mình, cậu thực sự đói rồi.

Nhờ phúc của hai huynh đệ này, từ sáng sớm tới tận giờ cậu vẫn chưa có cái gì vào mồm.

Vừa nghe Khuyết Thủy kêu đói, Yến Vô Quá nào còn nhớ tới đại hội thưởng đàn gì nữa, gã lập tức sai người bày yến trong phòng khách.

Khuyết Thủy cảm nhận rõ ràng ánh mắt châm chọc ở sau lưng lại làm như không hề hay biết đi cạnh Yến Vô Úy vào trong phòng khách.

Cậu đã tự hủy danh tiếng của mình rồi, còn để ý tới một hai người dùng ánh mắt oán hận khinh thường nhìn cậu sao? Về phần châm chọc, cậu tin, dù là ai cũng chẳng thể bằng những châm biếm ác độc hai huynh đệ kia đối với cậu trong một năm qua! Khuyết Thủy còn chẳng để tâm, Yến Vô Quá, Yến Vô Úy há nào đi tự tìm phiền não.

Đối với những người không vừa mắt với Khuyết Thủy kia, nên xử lý, nên làm như thế nào, trong tâm bọn họ vô cùng rõ ràng.

Sau khi vài công tử, tiểu thư thế gia kia rời đi, Khuyết Thủy mới từ cuộc đối thoại giữa Âu Dương, Đường Lục và huynh đệ Yến gia biết được bốn người này sớm đã quen biết nhau.

Mà ngay cả thứ tự sắp xếp lên võ đài cuối cùng của Đại hội võ lâm năm đó cũng là kế hoạch bọn họ đã dày công sắp xếp! Khuyết Thủy cười khổ, lòng tin bản thân có thể mang phụ mẫu bình yên thoát khỏi hai tên kia lại càng thêm bé đi.

***

Trải qua sự cố ý đồn thổi của vài người nào đó trong giang hồ, danh tiếng của Viên Khuyết Thủy liền lên như diều gặp gió, trở thành nhân vật được “bàn tán hăng say” nhất trong giang hồ.

Dâm đãng, vô sỉ, đê tiện, sa đọa, thố nhị gia, giống cô thiếu gia… Những từ ngữ thấp hèn này đều được dùng trên người Viên Khuyết Thủy cậu.

Truyền tới về sau, cậu đã từ một thố nhị gia lấy sắc làm người, biến thành một kẻ dựa vào nam nhân, một tà ma ngoại đạo hấp thụ chân dương của nam tử để luyện công.

Mà thân là những người có quan hệ thân cận với cậu, Minh chủ võ lâm Trần Mặc và thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá thì sao, bọn họ trở thành đại hào kiệt, anh hùng chân chính vì đại nghĩa võ lâm, không tiếc hy sinh chính mình quản giáo tà ma ngoại đạo! Có vài người có thể sẽ hỏi, danh tiếng hai người nọ sao còn chưa bị hủy, ngược lại còn được thêm cái danh đại nghĩa? Anh không thấy danh tiếng của Vu Sơn Công Tử trong giang hồ tuy rằng càng ngày càng xấu, càng ngày càng gian ác, nhưng không thấy y ló mặt gây hại cho người nào à? Đây tự nhiên chính là thành quả hy sinh của hai vị đại anh hùng đấy!

Khuyết Thủy tổng cộng tìm được hai lần cơ hội chạy khỏi hai tên kia, thần không biết quỷ không hay mò tới trang viên nhỏ phụ mẫu cậu sinh sống tại Tô Châu.

Nhưng mỗi khi cậu cảm thấy bản thân mình sắp thành công đến nơi rồi, một trong hay tên kia chắc chắn sẽ vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt cậu, cười hì hì mời cậu “về nhà”.

Sau khi về nhà hai tên kia sẽ liên thủ đối phó với cậu, cũng không tổn thương cậu, chỉ là lôi kéo cậu tới mệt mỏi rã rời, cuối cùng đem cậu đã thoát lực kéo lên trên giường giáo huấn.

Cậu cũng từng nghĩ tới biện pháp khéo léo hỏi nơi gửi hoặc phương thuốc giải độc cho phụ mẫu.

Cậu từng trút rượu cho Yến Vô Quá, trút không dưới mười lần, kết quả lần nào lần nấy đều là cậu say đến bất tỉnh nhân sự, mặc đối phương trắng trợn khinh bạc.

Không từ bỏ, cậu lại đi trút rượu cho Yến Vô Úy, thấy đối phương vận dụng nội công bài rượu làm cách nào cũng không say, cậu liền giả bộ say rượu, thậm chí còn giả vờ coi y là Trần Mặc, hy vọng có thể moi được gì đó từ miệng của y.

Kết quả có một ngày cậu lại nghe thấy Yến Vô Úy và Yến Vô Quá lấy chuyện này ra làm chuyện đùa! Còn so sánh với nhau tên nào chiếm được nhiều lợi ích hơn! Cậu không thừa nhận bản thân tức giận, chỉ là biến trút rượu trở thành trút rượu độc.

Bởi vì công lực của cậu khôi phục, lại thêm hai năm nay không ngừng chăm chỉ tập luyện, việc này liền thuận lợi cho cậu thâm nhập vào dược phòng của Vô Úy trang hoặc Phi Ưng Xã tìm độc dược.

Hai kẻ kia bị cậu độc một lần, sau lần thứ hai, cuối cùng nhịn không được nói với cậu: “Khuyết Thủy, chúng ta từ nhỏ đã dụng độc, hiện tại cho dù không phải bách độc bất xâm cũng sẽ có khả năng kháng lại đối với bất cứ loại độc dược nào. Mà độc dược ngươi dùng, phương thuốc giải độc chúng ta đều biết cả.”

Khuyết Thủy không tiếp tục đi hại hai tên kia nữa, cũng không tiếp tục vọng tưởng thần không biết quỷ không hay cứu phụ mẫu cậu ra.

Cậu trừ chăm chỉ luyện tập võ công thì chính là chăm chỉ luyện tập võ công! Luyện tới mức Yến Vô Úy, Yến Vô Quá đều có chút sợ, sợ cậu tẩu hỏa nhập ma!

“Kẽo kẹt.”

Cửa bị đẩy ra.

Yến Vô Quá rũ rũ tuyết rơi trên người đi vào trong phòng.

“Đây chắc hẳn là trận tuyết lớn nhất của năm nay. Khuyết Thủy, ngươi đang làm cái gì?… Ngươi lại đang tiếp tục luyện công?!” Trong tiểu lâu vang lên tiếng rống lớn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận của Yến Vô Quá.

Khuyết Thủy ngại bên tai quá ồn ào, thổ nạp một chu thiên sau đó chậm rãi thu công.

“Bên ngoài đổ tuyết lớn?” Khuyết Thủy xuống giường dẫm lên chiếc dép bằng vải bông, loẹt quẹt đi tới bên cửa sổ.

“Ừm.”

Năm nay hai mươi bảy tuổi, sự nghiệp thành công, vẫn tuấn mỹ tới mức không có thiên lý, Yến Vô Quá còn có thêm phong thái thành thục, ổn trọng hơi thu lại một chút tức giận nhưng sắc mặt vẫn cứ khó coi như trước.

Khuyết Thủy mở cửa sổ ló đầu ra.

Ào ào! Tuyết thật lớn! Tuyết rơi giống như lông ngỗng, nhẹ nhàng phiêu đãng khắp cả bầu trời! Năm thứ ba cũng đã trôi qua hơn một nửa rồi, cậu đã sống bên cạnh bọn họ ngót ngét ba năm … Lắc đầu, cậu không muốn nghĩ nhiều, cũng sợ suy nghĩ.

Ba năm qua thu hoạch lớn nhất của cậu có lẽ chính là cảm giác sợ hãi thâm căn cố đế của cậu đối với Yến Vô Quá đã mất đi không ít, hiện tại cậu cùng Yến Vô Quá ở cùng nhau cũng không cứng nhắc giống như trước đây, có khi cậu thậm chí sẽ chuyện phiếm vài việc linh tinh với Yến Vô Quá.

Đằng sau, Yến Vô Quá đi đến chôn đầu vào cần cổ của cậu, hai tay vòng qua ôm lấy eo của cậu.

Khuyết Thủy để mặc gã ôm.

Bất kể về mặt tâm lý cậu suy nghĩ như thế nào, chí ít thân thể cậu hoàn toàn không bài xích cái ôm ấm áp kề sát ở sau lưng mình.

Cánh tay đang ôm eo cậu bắt đầu không thành thật, dọc theo đường eo lần xuống phía dưới, lần mãi lần mãi tới tận khi lần vào trong quần của cậu.

“Bảo bối, ngươi hôm nay không mặc hợp khố?” Tiếng thở nặng nề, nam nhân rõ ràng bắt đầu hưng phấn.

Không ra ngoài, trong phòng lại ấm áp, hơn nữa tới giờ đi ngủ rồi, ta mặc hợp khố làm gì? Cứ coi như có mặc thì có thể phòng các ngươi à?

Một tay ôm eo của cậu, một tay luồn ở hông cậu xoa niết.

“Bảo bối, mở hai chân ra một chút.”

“Đừng gọi ta là bảo bối!” Khuyết Thủy nhíu mày, cố ý kẹp chặt hai đùi lại.

“Tên nhóc hư hỏng nhà ngươi…!” Yến Vô Quá nâng tay vỗ một cái lên mông của cậu.

Tuy rằng không đau, nhưng âm thanh thực khiến người ta không khỏi đỏ mặt.

Trượt theo mông của cậu, cánh tay của nam nhân từ khe sau đùi lách xuống dưới, cứ thế chen cả bàn tay vào giữa hai đùi của cậu.

Bàn tay hơi dùng sức nhu động qua lại giữa hai đùi cậu, nhất là ngón cái ở phía trên còn quanh quẩn ở nơi yếu mệnh của cậu, đột nhiên nó dựng thẳng rồi đâm cậu một cái, đỉnh cậu một cái.

Khuyết Thủy bị gã dùng bàn tay lôi kéo đến chịu không nổi, chỉ đành ngoan ngoãn thả lỏng hai chân, mở ra một chút để tên kia dễ dàng trêu đùa.

“Vậy mới ngoan…” Nam nhân cắn cắn tai của cậu khen ngợi, cánh tay còn lại vốn đang ôm lấy eo cậu cũng trượt xuống dưới.

Một tay nắm lấy nơi yếu hại của cậu mang tới khoái cảm cho cậu, một tay ra vào cái khe ở phía sau của cậu.

Khuyết Thủy ngẩng đầu, không biết là khó chịu hay là hưởng thụ nhắm mắt nhíu mày.

Xem ra Yến Vô Quá hôm nay là muốn đứng như vậy làm cậu rồi.

“Ta không muốn đứng.”

Sau lưng truyền tới tiếng càu nhàu của Yến Vô Quá, tựa hồ đang nói cậu trở nên khó tính cái gì.

“Ngươi nếu dám đứng như vậy thao ta tới lúc Vô Úy đến mời ngừng thì đừng mong chạm vào ta nữa! Tiện thể ta nói cho ngươi, hiện giờ ngươi muốn quật ngã ta, chí ít cũng cần trên sáu trăm chiêu!”

Bà nó! Yến Vô Quá anh tuấn tuôn một câu thô tục, không cam lòng nhéo mông cậu một chút, nhéo thật là mạnh.

“Để ta ôm ngươi lên giường.”

“Ta tự biết đi.”

Đẩy Yến Vô Quá ra, Khuyết Thủy bước nhanh tới bên giường, vươn tay muốn cởi quần áo xuống.

“Đợi đã! Đừng cởi! Ta muốn như vậy ôm ngươi một lần.” Yến Vô Quá mặt dày vô sỉ từ phía sau cấp bách hô to.

Thầm mắng một tiếng vô lại, giày còn chưa kịp cởi, người phía sau đã bổ nhào đến!

Sau khi để cái tên lòng tham vô đáy kia thỏa mãn hai lần, Khuyết Thủy gật gà gật gù nghe tên kia mắng cả nhà Vương Vũ.

Chân của Yến Vô Quá cọ qua cọ lại ở sau chân của Khuyết Thủy, cọ tới mức cậu… Càng buồn ngủ.

“Khuyết Thủy, Cửu Dương Chân Công của ngươi chẳng phải là làm cách nào cũng không thể luyện tới được tầng mười hai sao?” Yến Vô Quá đột nhiên hỏi.

Khuyết Thủy ngáp một cái ỉu xìu nói: “Đúng thế, ta đã nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không hữu dụng, nhờ phúc của ngươi…”

Yến Vô Quá cười hì hì, hôn hôn lên mặt cậu, “Xin lỗi, khi đó ai bảo ta nhìn ngươi không thuận mắt chứ.”

Khuyết Thủy bó tay trợn trắng mắt.

“Ha ha, Khuyết Thủy, có lẽ có một cách có thể giúp ngươi âm dương hối thông, công chí đại thành.”

Cọ cọ cái mũi lên mặt của Khuyết Thủy, vành tai, tóc mai quấn quýt chẳng phải chính là như vậy?

“Phương pháp gì?” Khuyết Thủy không quá hứng thú tùy tiện hỏi, cậu hiện giờ chỉ muốn ngủ một giấc no nê thôi.

“Ta dạy ngươi luyện Âm Tuyệt Công như thế nào?”

“…Ngươi không sợ ta trở nên lợi hại hơn các ngươi, sau đó giết các ngươi?”

“Sợ chứ, sao lại không sợ, nhưng ta càng muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của ngươi. Ai, nghĩ Yến Vô Quá ta là ai chứ, muốn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười của người yêu mà ba năm rồi còn chưa có được! Khuyết Thủy, ngươi biết ta nhớ cái ngày đó bao nhiêu…”

Ngày nào? Khuyết Thủy không hỏi.

Cậu đại khái biết ngày đó hình như có liên quan tới trái hồng.

Bởi vì mỗi khi tới mùa hồng, người kia sẽ mua rất nhiều hồng về, bảo cậu gọt vỏ cho gã ăn —– Tên quái đản!

“Tùy ngươi.” Khuyết Thủy trở mình.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ngươi muốn dạy ta liền học. Chờ ta luyện được rồi… Hừ hừ, xem các ngươi còn dám bức ta trên giường!”

Yến Vô Quá ha ha cười, tựa hồ chẳng mảy may đặt uy hiếp của cậu vào trong lòng.

“Vậy ta chẳng phải là nên thừa dịp hiện giờ khi ngươi còn chưa thể đối phó được ta, cự tuyệt ta mà chiếm nhiều lợi một chút sao?” Dâm dê cười, nam nhân mặt dày không biết xấu hổ một lần nữa bò lên trên người cậu.

***

Nháy mắt, cậu đã hai mươi tư tuổi rồi.

Thời gian bốn năm cứ từng ngày từng ngày chậm rãi trôi qua.

Có khi cậu sẽ mơ hồ, vì sao cậu cứ bình thường như vậy, không dao động, không sợ hãi mà ở bên cạnh đôi huynh đệ này bốn năm? Tựa hồ cậu hẳn nên làm vài việc như nếm mật nằm gai, nhẫn nhục báo thù hoặc là thà chết không theo, giả điên giả dại tìm cơ hội chứ nhỉ.

Năm đầu tiên, cậu hận bọn họ.

Hận không thể để cả ba cùng đồng quy vu tận! Cậu quả thực mỗi ngày đều nghĩ những chuyện như báo thù rửa hận… Vì vậy cậu mới ép buộc bản thân vứt bỏ tự tôn, cắn răng chịu đựng ngày đêm giống như một tính nô.

Cậu đang chờ đợi.

Năm thứ hai, cậu cuối cùng cũng đợi được cơ hội báo thù.

Nhưng sau khi cậu tiếp nhận giáo huấn trừng phạt của bọn họ, thái độ của hai kẻ kia đối với cậu lại thay đổi, giống như là thay đổi kế hoạch tác chiến vậy, từ chà đạp biến thành bảo vệ.

Cậu hoài nghi, cậu lo lắng, cậu dè dặt, cẩn thận chờ đợi âm mưu mới bọn họ thi triển trên người cậu, cũng cố sức dùng ô danh của bản thân để bôi nhọ hai kẻ đó.

Năm thứ ba, cậu vẫn luôn chờ đợi hai kẻ kia thực hiện âm mưu quỷ kế của bọn họ, nhìn thái độ của bọn họ đối với cậu từng ngày từng ngày từ bảo vệ biến thành tôn trọng.

Tôn trọng cách nghĩ của cậu, tôn trọng con người cậu, trong lòng cậu lại càng ngày càng kinh hoảng.

Mắt thấy cậu tìm được cơ hội liền đi bôi nhọ bọn họ, hai người không những không tức giận, mà giống như dung túng thói xấu tùy cậu bôi bôi trét trét, có khi thậm chí còn giúp cậu bôi tro lên mặt chính mình.

Dưới tình huống chẳng hiểu ra sao như vậy, cậu đã sống bên bọn họ tới năm thứ tư.

Lúc này, nỗi hận năm đó tựa hồ đã phai nhạt rất nhiều, cậu cũng nghĩ thông rồi, trên người cậu đã chẳng còn thứ gì để đối phương tiếp tục lừa gạt.

Cậu cũng học được thuận theo hoàn cảnh.

Một bên che giấu nỗi kinh hoảng trong lòng, một bên qua được ngày nào hay ngày ấy.

Mặc dù như vậy, hai tên kia thay đổi quá nhiều, thái độ vượt ngoài dự tính, từ bảo vệ biến thành che chở lại càng khiến cậu thêm bối rối.

Cậu không chỉ kinh hoảng mà còn đang sợ hãi! Sợ hãi cái gì? Cậu đang sợ bản thân sẽ một lần nữa sa vào cái bẫy tình cảm do “Trần Mặc” bày ra ư?! Chỉ luận về võ công, sau khi cậu thấu hiểu dung hợp Cửu Dương và Âm Tuyệt Công lại với nhau, đấu tay đôi với bất kì người nào trong huynh đệ Yến gia, cậu đều có thể đứng ở vị trí bất bại.

Cho dù cậu không thắng được bọn họ, dưới tình huống bọn họ nếu chỉ có một người cũng đừng nghĩ tới việc dễ dàng đánh bại cậu.

Nếu là hai người liên thủ, vậy thì đương nhiên là so sánh không công bằng.

Đáng tiếc hai tên kia là loại người không biết nói lý! Một khi sự tình đã liên quan đến tính phúc của bọn họ, bọn họ còn lâu mới quan tâm đến việc hai người đối phó với một người ấy, có nhiều khi còn đê tiện vô sỉ, không nói đạo lý! Thế nên, Vô Úy trang và Phi Ưng Xã liền thường xuyên có người nhìn thấy ba người bọn họ tụ tập cùng nhau “luận bàn” võ học.

Khi ấy, để gây dựng lại lòng tin của bản thân lần nữa, cậu có vài lần rời khỏi bọn họ một mình ra ngoài đi dạo, thuận tay quản vài chuyện không đâu, cũng để cho danh tiếng của bản thân càng thêm hỏng bét xong, cậu sẽ giống như ong trở về tổ, về bên bọn họ, cùng bọn họ luyện võ, nói chuyện, ăn cơm, hồ nháo và cả ngủ nữa.

Thói quen là một việc rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi cậu đã quen với việc người khác thương cậu, yêu cậu, cưng chiều cậu, càng là người từng khát cầu những điều này, sau khi nhận được sẽ càng thêm quý trọng.

Khuyết Thủy không biết chính mình đang quý trọng cái gì, cậu chỉ biết cuộc sống hiện giờ trên phương diện nào đó mà nói khiến cậu cảm thấy… Rất hạnh phúc.

Dần dần, cậu thậm chí phát hiện bản thân thích ở cạnh hai tên kia, thích hai tên kia vươn tay xoa đầu cậu, thích bọn họ ôm chặt cậu vào những ngày đông rét lạnh.

Hận, đã ngày càng khó mà giữ lại.

Cười khổ, có lẽ nhược điểm lớn nhất của cậu chính là không nhịn được người khác đối tốt với cậu đi.

Trong lòng một bên muốn hận bọn họ, một bên lại nhớ rõ tốt đẹp của bọn họ.

Nếu bọn họ đồng ý thả phụ mẫu của cậu thì tốt rồi, nếu bọn họ đồng ý thả hai người, cậu… Khuyết Thủy không biết hai tên kia thấy thế nào với việc cậu ngẫu nhiên biến mất, nhưng nếu bọn họ không ngăn cản, cậu cũng lười chẳng muốn hỏi.

Vậy nên, Yến Vô Úy ngồi trước mặt cậu nửa ngày mà không hề nói gì khiến cậu cảm thấy rất kì quái.

Cậu chẳng thèm để ý đến y, mặc y ngồi đờ ở đấy, tay cầm quyển sách chằm chằm nhìn cậu.

Kết quả câu đầu tiên Yến Vô Úy mở miệng nói lại là thế này: “Ngươi hiện tại muốn tới Phi Ưng Xã nhiều hơn so với quay về Vô Úy trang rồi. Ngươi có phải là… Cảm thấy ở bên Yến Vô Quá vui hơn bên ta?”

Đi? Quay về? Chẳng lẽ trong mắt Vô Úy, Vô Úy trang mới là nhà của cậu? Khuyết Thủy có điểm buồn cười.

Cậu sớm đã không rõ nhà của cậu rốt cuộc ở nơi nào rồi, không nghĩ tới Yến Vô Úy so với cậu còn để ý điểm này hơn.

“Ngươi không trả lời, chẳng lẽ ta nói đúng rồi?” Khuôn mặt của Yến Vô Úy hiện giờ là khuôn mặt thật của y.

Nhờ phúc của việc Yến Vô Quá lui tới quá thường xuyên, có khi người trong trang nhìn thấy Yến Vô Úy không dịch dung cũng chỉ cho là Yến Vô Quá tới.

“Ta và Vô Quá ở cùng nhau nhiều, ngươi chẳng lẽ sẽ cảm thấy buồn bã?” Khuyết Thủy đầu chẳng ngẩng lên, lật một trang sách.

Không có ai trả lời, trong phòng tĩnh lặng.

“Ngươi có phải còn hận ta?”

Thở ra, nâng chung trà nhấp một ngụm, Khuyết Thủy không nhìn người kia nói: “Ta không hận ngươi.” Ta chỉ hận chính bản thân ta.

“Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng tha lỗi cho ta?”

Khuyết Thủy khẽ nhíu mày, vì sao cậu có thể nghe ra bất an trong giọng nói của đối phương.

“Ta ngược lại muốn hỏi, ngươi rốt cuộc thích cái gì ở ta? Ta nhớ đệ đệ của ngươi hình như đã từng nói với ta, ngươi không hề thích ta, cho dù là khi ngươi là Trần Mặc. Ngươi muốn ôm ta, ta nghĩ… Đơn giản là vì phải chịu kích thích của đệ đệ ngươi. Được rồi, bất kể ngươi muốn thân thể của ta cũng tốt, nhưng ta năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi, đã là một người đàn ông, sớm đã chẳng còn dáng vẻ của thiếu niên! Vài năm nay ta cũng biết trên thế gian này quả thật có vài nam nhân thích làm chuyện đó với bé trai, nhưng bọn họ đa số đều chỉ thích những người trẻ tuổi, những tượng cô bán thân kia phần lớn qua hai mươi cũng chẳng còn người muốn. Thế nên ta không hiểu, khối thân thể toàn là cơ bắp cùng vết thương xấu xí này của ta rốt cuộc có nơi nào có thể hấp dẫn tính dục của ngươi và đệ đệ ngươi, ta vẫn luôn chờ đợi, đợi một ngày các ngươi tự thấy phiền chán. Mà hiện giờ đã bốn năm trôi qua, ngươi thế nhưng lại hỏi ta muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ngươi. Không có cái gì là tha thứ với không tha thứ, giống như lời nói năm đó của ngươi, ngươi có sứ mệnh không thể không hoàn thành của ngươi, ta chẳng qua chỉ là không cẩn thận biến thành một hòn đá chắn ngang đường của ngươi, chẳng qua hòn đá kia còn có đôi chút hữu dụng mà thôi.”

Nói hết những lời luôn muốn nói, Khuyết Thủy buông sách, suy xét ngày mai có nên rời đi hay không.

“Khuyết Thủy, tối nay bên ta được chứ?” Tiếng nói khe khẽ, nói là đề nghị còn không bằng tựa như đang cầu xin.

Thái độ mềm yếu như vậy của Yến Vô Úy khiến Khuyết Thủy cảm thấy rất… Khó chịu, rất không thoải mái, rất khiến cậu chẳng cách nào từ chối.

Thở dài, Khuyết Thủy đứng dậy, “Tùy ngươi. Ta về phòng, ngươi muốn liền tới là được.”

Yến Vô Úy đến rồi, cởi sạch y phục nằm ở bên cạnh cậu, không nói, không động chỉ mãi nhìn cậu.

Khuyết Thủy trở mình, không muốn nhìn đến ánh mắt của người nọ.

Dầu thắp đã cạn, toát ra một làn khói trắng, khiến cả phòng ngủ chìm vào đêm tối.

“Khuyết Thủy, ngươi biết không? Ta luôn rất ngưỡng mộ Vô Quá.”

Cậu đang nghe.

“Bởi vì gã là đệ đệ, bởi vì bản tính tùy hứng trời sinh của gã, vì vậy gã luôn có thể đạt được hết thảy mọi thứ gã muốn. Có lẽ đối với ngươi mà nói, ta là một nhân vật rất lợi hại, rất âm hiểm, rất thành công, nhưng ngươi đã từng nghĩ ta là ai chưa? Ai biết ta chính là Yến Vô Úy, ai biết khuôn mặt của ta, hình dáng của ta giống Yến Vô Quá như đúc, ai biết ta mỗi ngày ra ngoài đều nhất định phải hóa trang? Trừ ngươi thì không có bất kì người nào biết. Tới ngay cả những thủ hạ tâm phúc của chúng ta cũng chỉ biết ta và Vô Quá có quan hệ mật thiết, nhưng không hề biết chúng ta là một đôi huynh đệ song sinh, cũng không biết khuôn mặt thật của ta là như thế nào. Dưới góc nhìn của bọn họ, người có được khuôn mặt kia chỉ có một mình Yến Vô Quá.”

“Ta thích ngươi, tuy biết được quá trễ. Ta thích ngươi một chút cũng không kì quái, giống như ngươi thích ta vậy, lâu ngày sinh tình, nước chảy thành sông. Ngươi vĩnh viễn không biết, sau khi ta biết Vô Quá chiếm hữu ngươi tâm tình của ta là như thế nào, có nhiều lần ta muốn giết chết ngươi, cũng muốn giết chết chính đệ đệ của mình. Rất điên cuồng đúng không?”

“Kì thật, nguyên nhân lớn nhất ta không luyện Âm Tuyệt Công là bởi vì ta không dám, ta và Vô Quá là huynh đệ ruột, gã không giỏi khắc chế cảm xúc của chính mình hoàn toàn không có nghĩa là ta không giỏi. Ta chỉ là không thể không kiềm chế! Bởi vì ta và Vô Quá nhất định phải có một người thời thời khắc khắc giữ vững một cái đầu tỉnh táo. Thế nhưng ta vẫn như vậy, phát tác hai lần ở trước mặt ngươi. Lần đầu tiên khiến ta bất chấp ý nguyện của ngươi, cường bạo ngươi, lần thứ hai ta bởi vì đố kị mà phát cuồng. Ta vốn không muốn chia sẻ ngươi với bất kì kẻ nào, nhưng Vô Quá tùy hứng làm bậy lại phá vỡ các suy tính của ta, khiến ngươi biết được hết thảy. Ta vốn dự định giấu giếm ngươi của đời…”

“Thế là, ta trở thành người ngươi hận nhất. Lúc đầu ta còn rất vui mừng, bất kể ra sao cũng là vì người ngươi yêu nhất là ta, thế nên mới có thể sau khi biết được sự thực là vậy thì hận ta, hận ta đến mức không muốn thừa nhận ta chính là Trần Mặc! Nhưng đó cũng chỉ là lúc đầu. Ta và Vô Quá đều là kẻ đố kị, ngươi biết không, cho dù ngươi chỉ liếc mắt nhìn người khác cũng đều có thể khiến chúng ta lửa giận ngút trời? Mắt thấy Vô Quá đối với ngươi càng ngày càng tốt, mắt thấy ngươi càng ngày càng không sợ Vô Quá, nói thật ta một chút cũng không hề vui vẻ. Ta hy vọng ngươi sợ Vô Quá cả đời, ta hy vọng ngươi cho rằng chỉ có ta mới có thể đối tốt với ngươi, chỉ có ta mới có thể thật tâm thương ngươi yêu ngươi.”

“Ngươi hỏi ta vì sao thích ngươi, hỏi ta rốt cuộc thích ngươi ở điểm nào? Đáp án rất đơn giản, ngươi trong hai mươi năm quá khứ kia đã dùng tình cảm chân thành của ngươi bắt được trái tim của ta rồi, trong hai mươi năm, cho dù chỉ một lần ngươi coi bản thân mình là thiếu gia, coi ta như tùy tùng của ngươi, thì sau này ta đã không thua bởi tay ngươi. Điểm tốt của ngươi vốn chỉ có ta biết, về sau Vô Quá cũng biết được… Chúng ta thật không hổ là huynh đệ song sinh cùng một bào thai! Ta thích hết thảy của ngươi, toàn bộ của ngươi! Ta hy vọng có thể cùng ngươi bên nhau cả đời. Vì đạt được nguyện vọng này, ta không tiếc chia sẻ ngươi với Vô Quá, nhưng tới giờ ngươi lại từng chút, từng chút rời khỏi ta…”

“Ta cảm giác ngươi dần dần quên đi Trần Mặc, quên đi ta chính là Trần Mặc, ngươi đang vứt bỏ ta, ngươi đang lựa chọn giữa Vô Quá và ta, ngươi lựa chọn tới gần Vô Quá, rời xa ta, cái kẻ làm tổn thương ngươi sâu nhất. Nhưng ngươi có biết, ta tổn thương ngươi nhiều bao nhiêu, liền tổn thương chính mình nhiều bấy nhiêu.”

Sự tĩnh lặng trôi nổi trong phòng ngủ.

Một hồi lâu sau mới truyền đến tiếng cười tự giễu của Yến Vô Úy, “Ngươi không tin tưởng ta. Ha ha, ngươi không tin tưởng ta…”

Khuyết Thủy có một loại cảm giác kì quái, cậu cảm giác Yến Vô Úy hình như đã khóc…

“Khuyết Thủy!” Yến Vô Úy từ đằng sau ôm chặt lấy cậu, “Xoay đầu lại.”

Khuyết Thủy không nói gì quay đầu, trong bóng đêm nhìn y.

Yến Vô Úy tiến sát mặt tới trước mặt cậu, hôn cậu.

Có thứ gì đó trượt ra khỏi miệng của Yến Vô Úy, trượt tới trong miệng cậu, theo cổ họng đi xuống.

Giãy dụa đẩy y ra, Khuyết Thủy cả giận nói: “Ngươi cho ta ăn cái gì?!”

Yến Vô Úy dịu dàng cười, nằm úp sấp trên ngực cậu nói: “Ngươi một chút nữa sẽ biết.”

Đúng vậy, chưa cần tới một chén trà nhỏ Khuyết Thủy liền biết cậu ăn phải cái gì! Gặp quỷ rồi, y thế mà lại cho cậu ăn xuân dược?! Không những vậy, tên kia còn cúi đầu bắt đầu khiêu khích cậu, lại vào lúc cậu bắt đầu không thể khống chế lửa dục thì ngậm lấy nơi đó của cậu.

Sau đó, Khuyết Thủy cảm giác như cậu đã bước lên thiên đường, lại giống như đã bước xuống địa ngục, loại khoái cảm chìm ngập đó cơ hồ muốn lấy mạng của cậu! Cuối cùng, cậu chỉ còn nhớ dáng vẻ Yến Vô Úy vừa nhìn cậu, vừa mỉm cười rơi lệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.