Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Chương 5




Cảm xúc của Yến Vô Quá rất phức tạp.

Vui mừng, Khuyết Thuỷ thừa nhận cậu là người yêu của gã.

Lo lắng, cậu sao có thể thừa nhận cậu là người yêu của gã trước mặt mọi người?

Hoài nghi, cậu vì sao muốn làm như vậy?

Cánh tay duỗi ra, Yến Vô Quá nắm chặt lấy tay trái của Khuyết Thủy.

Yến Vô Uý sau khi nghe thấy câu nói kia của Khuyết Thuỷ phản ứng đầu tiên chính là tiếng đập mạnh từ trái tim truyền tới! Đố kị! Đau đớn! Bi thương! Không tin! Tựa hồ trong nháy mắt bao trùm lấy y.

Y vẫn cho rằng bản thân luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm của Khuyết Thủy, một vị trí quan trọng hơn bất kì người nào! Trước khi chính y còn chưa kịp nhận ra, y đã vươn tay tóm chặt lấy tay phải của người kia.

Mà những người nhìn thấy hành động này chỉ có thuộc hạ Phi Ưng Xã đứng ở sau lưng bọn họ.

“Người yêu?” Có người cười lạnh, “Viên Khuyết Thủy ngươi quả đúng là biết dát vàng lên mặt, loại người vô sỉ hạ tiện giống như ngươi, Yến đại thủ lĩnh sao có thể nhìn trúng ngươi?”

Vương Vũ quay đầu, liếc mắt liền thấy khuôn mặt nhíu chặt của nhi tử.

“Đúng vậy! Viên Khuyết Thủy, thiên hạ người nào chẳng biết ngươi đạo đức bại hoại, tới cả tiền Minh chủ Viên đại hiệp cũng bởi vì ngươi mà thoái ẩn giang hồ! Ngươi ở đây ăn nói bừa bãi cái gì! Nếu nói Yến đại thủ lĩnh sẽ vì ngươi mà đắc tội với Thạch trang chủ, có đánh chết ta cũng không tin!”

Tiếng mắng chửi dần lan khắp bốn phía, hơn nữa càng mắng chửi càng khó nghe, chỗ bàn Khuyết Thủy ngồi và vài bàn quanh đó lại lặng ngắt như tờ — Họ đều là người đã nghe thấy Yến Vô Quá vừa nói cái gì.

Khuyết Thủy tai nghe những lời mắng chửi, trên mặt lại hiện lên nụ cười chẳng hề bận tâm.

Nhìn nụ cười thản nhiên của Khuyết Thủy, Yến Vô Quá đột nhiên dịu dàng nói: “Khuyết Thủy, ngươi hy vọng ta sẽ giáo huấn những người đã vô lễ với ngươi như thế nào?”

Tiếng mắng chửi đột ngột dừng lại.

Khuyết Thủy mỉm cười, “Không cần, những lời bọn họ nói đều là sự thật, đến ta còn tự cảm thấy bản thân chẳng khác những kĩ nữ thanh lâu bán thân huống hồ là người ngoài, nói ta là người yêu của ngươi quả đúng là trèo cao rồi.”

“Ngươi đó, cũng biết nói những lời chọc tức ta rồi!” Thoáng sửng sốt, Yến Vô Quá khẽ cười, nhịn không được vươn tay xoa mặt Khuyết Thủy.

Nhìn hai người công khai liếc mắt đưa tình trước mặt quần chúng, đừng nói Thạch Chân An có nhi tử bị đánh trọng thương không nhìn nổi, tới cả phương trượng Thiếu Lâm Vô Tận được chưởng môn Hoa Sơn mời tới dự lễ cũng không kìm được khẽ niệm một tiếng phật hiệu.

“Khuyết Thủy, từ nay về sau có người sỉ nhục ngươi liền như sỉ nhục Yến Vô Quá ta, sỉ nhục Phi Ưng Xã ta, ai có cái gan đó chi bằng thử xem! Chẳng qua…” Yến Vô Quá âm u cười, không biết là đang nói với ai: “Ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện người may mắn như tên nhóc Thạch gia kia nữa, nên biết… Hình đường của Phi Ưng Xã ta bỏ trống đã rất lâu rồi đó!”

Vừa nghe những lời này, Thạch Chân An liền cả giận nói: “Yến đương gia, như vậy ngài quyết định muốn kết mối thù này?!”

“Thạch trang chủ, không phải là Yến mỗ ta muốn gây thù chuốc oán với Thạch gia trang của ngươi, kì thực là nhi tử kia của ngươi khinh người quá đáng, tổn hại tới thể diện của người yêu ta! Khuyết Thủy không màng thế sự, không muốn tính toán với nhi tử của ngươi, nhưng ta thân là người yêu của y lại không cách nào nuốt trôi cục tức này! Ta ngược lại muốn hỏi một câu, dám sỉ nhục người yêu của Yến Vô Quá ta trước mặt quần chúng, chẳng lẽ Thạch gia trang ông khinh thường Phi Ưng Xã ta?! Thạch trang chủ, ta kính ông là một anh hùng, chẳng qua nếu ông bất phân đen trắng, cường ngạnh muốn nói ta giáo huấn nhi tử của ông là sai, như vậy Yến mỗ bất cứ lúc nào cũng ở Phi Ưng Xã cung kính đợi ông.”

Nghe được Khuynh Thành Kiếm Yến Vô Quá từng câu từng lời gọi Viên Khuyết Thủy là người yêu, vẻ mặt của mỗi người đều rất quái dị.

Đoạn tụ phân đào (1) tuy tự cổ đã có, nhưng những người ham mê chuyện ấy không giấu thì diếm, xem như nó là chuyện kiêng kị càng không muốn công khai thừa nhận.

Thế mà Yến Vô Quá chẳng những không hề có ý muốn che giấu, thái độ còn đường đường chính chính, bộ dáng cứ như quan hệ giữa gã và Viên Khuyết Thủy là đúng với lẽ trời vậy! Hơn nữa không rõ Yến Vô Quá có tự biết hay không, mỗi khi gã nhìn Viên Khuyết Thủy, ánh mắt vốn sắc bén của gã liền biến thành dịu dàng tới mức hù chết người! Một vài nữ tử âm thầm ái mộ Yến Vô Quá, lúc nào cũng chú ý tới thần thái của gã lưu ý tới điểm này, thần sắc càng thêm thất vọng. Sắc mặt của Thạch Chân An hết đỏ lại trắng, rồi từ trắng chuyển sang đen, bàn tay nắm rồi buông vài lần vẫn không nói ra bất kì lời nào.

Đánh, thế lực của Thạch gia trang không bằng Phi Ưng Xã, đối phương còn chiếm một chữ lý! Không đánh, mối hận nhi tử bị trọng thương không cách nào nuốt trôi, Thạch gia trang của ông cũng sẽ mất sạch mặt mũi!

“Thạch trang chủ, tại hạ Trần Mặc. Xin nghe tại hạ nói một lời như thế nào?” Yến Vô Úy đúng lúc đứng dậy.

“Không dám, mời Minh chủ.” Thạch Chân An miễn cưỡng hoàn lễ.

“Nghe lời nói vừa rồi của lệnh công tử, nguyên nhân của chuyện này tựa hồ bắt nguồn từ tại hạ. Sư đệ Khuyết Thủy của tại hạ bởi vì ô ngôn trước khi chết của Lưu Yến Cốc chủ mà luôn bị hiểu lầm tới giờ, tại hạ đau lòng lại chẳng cách nào ngăn được miệng lưỡi nghìn vạn người trong thiên hạ. Đến nay lại bởi vì tại hạ khiến Khuyết Thủy chịu nhục trước mặt mọi người, kẻ làm sư huynh như ta không những không thể ra mặt vì y, còn phải mở to mắt nhìn y chịu đủ lời nói xấu xa tục tĩu, thực sự là…” Yến Vô Uý nắm chặt tay, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

“Thạch trang chủ, nếu đổi lại là bất kì người nào làm như như vậy với Khuyết Thủy, ta tuyệt đối sẽ không để kẻ đó nguyên vẹn bước khỏi Hoa Sơn một bước! Nhưng bởi vì là nhi tử của Thạch trang chủ, tại hạ cam nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng nếu Thạch trang chủ bất kể như thế nào cũng muốn lấy lại công đạo cho lệnh công tử, như vậy đành xin Thạch trang chủ và chư vị lượng giải, Trần Mặc ta cũng là kẻ bao che khuyết điểm!”

Thạch Chân An tức thì nghẹn lời.

Uy hiếp của Phi Ưng Xã, được! Ông dù cho đánh đến phồng mang trợn má cũng muốn đánh cho thỏa thuê một trận. Nhưng nếu thêm một Minh chủ võ lâm thì sao?

Trần Mặc phiêu dật đứng trong đại sảnh luyện võ của Hoa Sơn.

“Ha ha.”

Tiếng cười khàn khàn bất ngờ vang lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt chiếu thẳng vào người đang cười tới chảy cả nước mắt kia.

Y tại sao lại cười? Là đang đắc ý vì hai nam nhân kiệt xuất nhất thiên hạ đều đang ra mặt vì y? Viên Khuyết Thủy giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian, ha ha cười không ngừng.

“Khuyết Thủy, ngươi đang cười cái gì?” Yến Vô Quá lòng khẽ động, tùy tiện hỏi.

Khuyết Thủy xoa xoa nước mắt vì cười mà chảy ra, nói: “Ta đang cười Minh chủ đại nhân quả đúng là biết ăn nói! Y căn bản vốn không muốn ra mặt vì sư đệ yêu nghiệt là ta, nhưng sau khi thấy ngươi làm chỗ dựa cho ta cũng nhanh chóng đứng ra phát huy uy phong đại Minh chủ của y. Ngươi xem, y chẳng những tranh giành vị trí trên võ lâm với ngươi, vị trí trên giường với ngươi, y còn muốn tranh thao ta với ngươi, đến giờ ngay cả loại chuyện này cũng muốn tranh giành với ngươi, ngươi nói có nực cười hay không? À, còn cả lúc trước, sau khi y biết Lưu Yến Cốc chủ có quan hệ thân thiết với ta cũng là vội vàng kéo ta lên giường. Ngươi nói sư huynh của ta là thích nam nhân, hay là thích chơi đùa thứ còn thừa của kẻ khác? Hoặc là… Ngươi có cảm thấy y có hứng thú với ta, lại ngại thân phận nên không nói ra? Thế là mỗi lần ép buộc ta ngậm lão nhị của y, y đều sẽ viện cớ nói vì giáo huấn ta? Kì thật y hoàn toàn không cần viện cớ nào cả, muốn thượng ta thì cứ trực tiếp nói với ta là được rồi, kẻ bản tính dâm đãng như ta sao có thể từ chối y… Ha ha ha!”

Nghe những lời này, người sắc mặt lập tức hóa thành trắng bệch tuyệt đối không chỉ có mười người, hai mươi người!

Yến Vô Quá liếc mắt nhìn Yến Vô Úy.

Trong mắt của Yến Vô Úy tựa hồ có một tia sáng tỏ.

Y không tiếc hủy hoại chính mình cũng muốn phá hủy danh tiếng của chúng ta, y muốn mượn những thứ hỗn tạp đó hủy diệt hết thảy mọi thứ chúng ta tự tay kiến lập.

Ánh mắt của hai người tách ra.

Thạch Chân An hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đã tìm được bậc thang tốt nhất.

“Trần Minh chủ, ta khuyên ngài tốt nhất sau khi quản tốt gia sự của mình rồi hẵng đi quản chuyện của kẻ khác! Sư đệ ngài hoàn toàn không hề chấp nhận tình của ngài! Bất kể những lời y nói là thật hay giả, có người sư đệ như vậy, nếu là ta thì sớm đã một chưởng đánh chết y rồi, sao có thể để y xuất hiện làm mất hết thể diện! Chuyện này coi như Thạch gia ta xui xẻo, ai bảo nhi tử của ta có mắt không tròng, đắc tội với người không thể đắc tội nhất thiên hạ! Tề chưởng môn, rượu mừng ngày hôm nay ta không thể uống rồi. Cáo từ! Vương huynh ngươi ta sau này tái kiến.”

Vương Vũ ôm quyền đáp lễ.

Thạch Chân An quát lớn một tiếng, lệnh cho thuộc hạ nâng nhi tử rời đi.

Thạch Hiếu còn muốn giãy giụa nói gì đó, lại bị cha hắn búng ngón tay điểm mất á huyệt.

Thạch Chân An không phải là kẻ ngốc, tình huống hôm nay không thích hợp để ông trả thù, chưa nói ông không chiếm được một chữ lý, hơn nữa nếu phá hủy hôn yến của phái Hoa Sơn thì chẳng phải là tìm thêm cho mình một kẻ địch nữa hay sao? Tuy muốn giữ thể diện, nhưng ông cũng không mong Thạch gia trang bị hủy trong tay ông! Ai mà chẳng biết Yến Vô Quá hiện giờ mơ hồ đã trở thành vương của Hắc đạo, đó không phải là người có thể dễ dàng đắc tội!

Tề Song Tu khó xử, mau chóng tiễn khách.

Vừa tống tiễn Thạch Chân An ra cửa đại sảnh, liền thấy ông xoay đầu nói với Phật Tam Tuyệt Thủ Trần Mặc một câu.

“Trần Minh chủ, lấy thân phận đồng đạo võ lâm, ta khuyên ngài một câu: Kỹ nữ vô tình, sư đệ này của ngài giữ lại tuyệt đối là tai họa!”

Đoàn người Thạch gia trang chịu thiệt rời khỏi bỏ lại gần ngàn người với muôn vàn suy nghĩ trong đại sảnh.

Giờ lành sắp tới cái gì, tân lang tân nương còn đang chờ đợi cái gì, tất cả mọi người sớm đã quên sạch mất họ rồi! Mỗi người đều đang nghĩ, những lời của Viên Khuyết Thủy kia rốt cuộc là thật hay giả? Chẳng lẽ Yến Vô Quá và Trần Mặc thật sự cùng có quan hệ thân cận với Vu Sơn Công Tử? Trộm nhìn thần sắc ba người kia tựa hồ không giống giả…

Yến Vô Úy ho nhẹ một tiếng, “Tề chưởng môn, giờ lành sắp hết.”

Tề Song Tu tỉnh ngộ, lập tức vung tay lệnh cho đội kèn chiêng trống bắt đầu tấu nhạc! Lạc thanh hân hoan nhanh chóng khiến cho đại sảnh náo nhiệt trở lại.

Yến Vô Quá khe khẽ đè lên trái tim của chính mình.

Trái tim của gã vẫn đập thật nhanh, gã đã quen với tình cảnh này, cũng biết nguyên nhân hoàn toàn không phải xuất phát từ cơ thể gã.

Gã nhìn Khuyết Thủy, lại nhìn Vô Úy.

Lần đầu tiên, gã có cảm giác không dám nhìn thẳng vào anh trai của gã.

Không phải là sợ hãi, mà là không chịu nổi!

Khuyết Thủy thì sao? Khuyết Thủy đang uống rượu.

Dưới sự đích thân chủ trì của chưởng môn Hoa Sơn Tề Song Tu, hôn lễ này cuối cùng cũng tiến tới cao trào.

“Nhất bái thiên địa ——”

“Nhị bái cao đường ——”

Khuyết Thủy đang chăm chú nhìn cặp vợ chồng mới kia, lặng lẽ tặng họ những lời chúc phúc chân thành nhất của cậu.

Đối với Bạch Đỗ Quyên, cậu trước sau đều có một phần áy náy.

Hôm nay, làm trò như vậy trước mặt rất nhiều người, cậu tự tay hoàn toàn phá hủy danh dự của chính mình.

Sau này Viên Khuyết Thủy cậu sẽ biến thành yêu nghiệt đích thực, mối họa của hai nhân vật kiệt xuất nhất giang hồ.

Nếu bọn họ cho phép cậu sống tới khi ấy.

Cậu đã chuẩn bị cả rồi.

Chuẩn bị tiếp nhận tất cả trừng phạt, đau khổ và khuất nhục!

Chỉ là đáng tiếc người trong thiên hạ đều không tin tưởng lời nói của cậu, Yến Vô Úy vẫn là đại Minh chủ đạo mạo uy nghiêm của y.

Yến Vô Quá tuy rằng thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, nhưng bản thân vốn là người đứng đầu Hắc đạo, hơn nữa Yến Vô Quá mỹ danh khắp thiên hạ cũng không tổn hại bao nhiêu.

Dưới góc nhìn của rất nhiều người, có lẽ Yến đại thủ lĩnh chỉ là ham thích của lạ, tìm kiếm một thú vui bất đồng mà thôi.

Về sau chắc chắn bọn họ sẽ không để cậu có cơ hội như vậy.

May mà cậu không một hơi nói ra tất cả mọi chuyện, bằng không tới lúc đó không những không thể đạt được tín nhiệm của bọn họ, ngược lại rất có khả năng sẽ cho đôi huynh đệ kia cái cớ để đày đọa phụ mẫu của cậu!

Ánh mắt của Khuyết Thủy bắt gặp Vương Thanh Trúc.

Từ khi bắt đầu bước vào đại sảnh này, cậu liền cảm thấy có một ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu, loại cảm giác không thoải mái đó bức cậu phải tìm kiếm nơi phát ra nó.

Vương Thanh Trúc đột nhiên liếm môi, Khuyết Thủy chuyển đường nhìn đi nơi khác.

Cậu không thích ánh mắt người nọ nhìn cậu.

Yến Vô Quá dựa sát vào Khuyết Thủy, thấp giọng khẽ cười, “Khuyết Thủy, ngươi hôm nay đúng là nổi bật tỏa sáng nha.”

Tùy ý vuốt ve gáy của cậu, tỏ ra thân thiết dị thường, “Nói cho ta, ngươi có phải còn dự định nói ra hết thảy mọi chuyện ngươi biết? Nói cho ai nghe? Vô Tận? Tề Song Tu? Ngươi cho rằng nói ra bọn họ sẽ tin tưởng ngươi sao?” Giống như nghĩ tới cái gì, nam nhân tà tà cười, “Chẳng qua, ngươi hôm nay cũng khiến ta rất vui vẻ, ngươi xem vẻ mặt của Vô Úy. Hắc hắc, y đang tức giận nha. Ha ha!” Gã càng dựa sát lại gần cậu, giọng nói cũng càng thấp, “Khuyết Thủy, bảo bối của ta. Ngươi hôm nay chuẩn bị hầu hạ ta, người yêu của ngươi như thế nào đây?”

Khuyết Thủy thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, cúi đầu lại biến về dáng vẻ đờ đẫn nọ, “…Ngươi nói như thế nào liền như thế ấy.”

Trong mắt Yến Vô Quá bỗng chốc hiện lên vẻ phẫn nộ.

Trong suốt tiệc cưới, Minh chủ võ lâm Trần Mặc trừ vài từ chúc phúc thì không hề nói đến câu thứ hai.

Người sáng suốt đều nhìn ra, ánh mắt của y vẫn luôn xoay quanh Viên Khuyết Thủy.

Nhưng Viên Khuyết Thủy từ đầu tới cuối đều không hề rời khỏi Yến Vô Quá nửa bước, cũng không hề quay đầu liếc nhìn Trần Mặc.

Khi tân lang tân nương tới từng bàn mời rượu, Khuyết Thủy nhận được một mẩu giấy nhỏ từ trong tay tân nương Bạch Đỗ Quyên.

Chờ tân lang tân nương rời khỏi bàn của họ, Khuyết Thủy đặt mẩu giấy lại gần ngọn nến đốt nó đi.

Bất kể Bạch Đỗ Quyên viết cái gì, đối với cậu mà nói đều không có bất cứ ý nghĩa nào.

Nhất cử nhất động của Bạch Đỗ Quyên và Khuyết Thủy đều bị huynh đệ họ Yến nhìn thấy, bọn họ không ngăn cản, lại nổi lên sát tâm.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khuyết Thủy không xem tờ giấy mà trực tiếp đốt bỏ, trên mặt của hai huynh đệ xuất hiện nét cười rõ ràng.

Khuyết Thủy của bọn họ, bọn họ chia nhau còn chẳng đủ, sao có thể để cậu nghĩ tới kẻ khác!

Tân nương Bạch Đỗ Quyên không biết, ngay trong nháy mắt vừa rồi, cô đã dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan.

***

Khi lời đồn Minh chủ võ lâm Trần Mặc và đại thủ lĩnh ngầm của Hắc đạo Yến Vô Quá cùng cam nguyện làm chỗ dựa cho Vu Sơn Công Tử đắm mình trong trụy lạc từ Hoa Sơn truyền ra khắp thiên hạ, Yến Vô Quá uyển chuyển từ chối lời mời lưu lại của chưởng môn Hoa Sơn, mang Viên Khuyết Thủy xuống núi tới một điểm liên lạc của Phi Ưng Xã đặt dưới chân núi Hoa Sơn.

Yến Vô Úy nhìn hai người rời đi, xoay người quay lại khách phòng Tề Song Tu đã bố trí cho y.

Đêm khuya tĩnh lặng, một bóng đen chớp hiện từ phòng thượng khách của phái Hoa Sơn, biến mất không dấu vết.

Yến Vô Quá đã đứng ở bên cửa một lúc lâu, gã đang nhìn Khuyết Thủy.

Cảm giác như gã đã rất lâu rồi không hề nhìn kĩ người này.

Thứ nhất, cậu so với lần đầu tiên gã nhìn thấy đã gầy hơn rất nhiều, cũng yếu đi rất nhiều.

Trước kia, Khuyết Thủy là một thiếu niên luyện võ tràn đầy anh khí, hiện giờ lại giống như một thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt.

Thứ hai, khí chất của cậu cũng thay đổi rồi.

Một người vốn đơn thuần như thế, tựa hồ giống như thanh thủy trong suốt tới có thể nhìn thấy đáy, hiện giờ hồ nước trong này đã bị bọn họ hoàn toàn khuấy đục.

Cuối cùng, gã và Yến Vô Úy đều cho rằng nơi nào đó của cậu đã bị hủy mất rồi, thậm chí ngày ngày lo lắng cậu có một ngày có thể sẽ bị hai người bọn họ bức tới phát điên không.

Nhưng sự thực thì sao? Khuyết Thủy của bọn họ vẫn luôn chờ đợi cơ hội hủy diệt bọn họ! Ha, không hổ là đối thủ Viên Chính Tiếu một lòng bồi dưỡng cho bọn họ không phải sao? Có lẽ trên một ý nghĩa nào đó, Khuyết Thủy không chừng sớm đã bắt bọn họ làm tù binh…

Lúc bước qua ngọn đèn, Yến Vô Quá tiện tay hất nó rơi xuống nền đất.

Trong phòng chìm vào bóng tối.

Đủ rồi! Gã không muốn nhìn rõ vẻ hờ hững và nụ cười lấy lòng giả dối trên khuôn mặt người kia! Gã thà nhắm mắt cảm giác sự ấp ám và tiếng tim đập của y.

Khuyết Thủy ngồi trên ghế cảm giác có người tới bên cạnh cậu.

Cậu biết có người tới, cũng biết đối phương đã nhìn cậu rất lâu rồi.

Khi ngọn đèn bị dập tắt, cậu nghĩ: Thứ nên tới cuối cùng cũng tới, dù sao cậu cũng trốn không thoát.

Y sam bị giật ra, một cánh tay luồn vào trong vạt áo của cậu.

Khuyết Thủy chỉ ngồi, không nói không động.

Ngực của cậu bị vuốt ve, duy nhất nhũ đầu còn lại kia bị nhu niết hết lần này đến lần khác.

Y sam bị kéo tới bên hông, người kia nắm lấy eo của cậu nâng nửa thân trên của cậu lên, càng dễ dàng cho việc gã dùng lưỡi trêu đùa.

Giống như mọi ngày, cậu còn cho rằng…

“Ta luôn rất thích cái viên này của ngươi, thích tới nỗi ta muốn ăn sạch nó. Khuyết Thủy, có lẽ có một ngày, ta sẽ ăn tươi ngươi cũng nên ấy. Sợ không?”

Khuyết Thủy thả lỏng người, để cho chính mình không quá đau đớn.

“Bé ngoan, giúp ta ngậm một chút.”

Lạch cạch sột soạt, tiếng tháo dây lưng, cởi áo vang lên.

“Ta sợ ta nhất thời không khống chế được làm bị thương ngươi. Ngoan, để nó thoải mái nào.”

Bàn tay to lớn vỗ lên đầu cậu.

Khuyết Thủy nghe lời ngậm thứ nọ vào miệng, liếm hút phun ra nuốt vào, dùng những kĩ xảo bọn họ dạy cậu để hầu hạ.

“Ưm… Khuyết Thủy ngoan…” Nam nhân thoải mái khẽ rên, dùng hai tay khống chế đầu của cậu.

Thời gian một tách trà trôi qua, “Khuyết Thủy, ta muốn xuất rồi, ngươi nuốt xuống toàn bộ có được không?” Động tác đưa đẩy của nam nhân biến nhanh.

Khuyết Thủy nào thể trả lời được, không bảo lâu sau, toàn bộ của đối phương bắn vào trong miệng cậu.

Tê dại nuốt xuống sáp vật cay đắng, Khuyết Thủy ngồi ở trên ghế chờ đợi.

Dựa theo kinh nghiệm thông thường, cậu biết sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Sau vài lần thở gấp, hô hấp của nam nhân bình tĩnh trở lại.

“Ta hỏi ngươi một chuyện.”

Vì sao phải hỏi trong bóng tối? Ta đang sợ hãi sao?

“Nếu sau này có cơ hội, ngươi phải chăng sẽ nghĩ mọi biện pháp hủy diệt ta và Vô Úy?”

Cậu không nghe ra trong ngữ điệu của người nọ hàm chứa điều gì.

Vì sao lại hỏi cậu như vậy? Bọn họ hy vọng đáp án như thế nào?

“Khuyết Thủy?”

Bọn họ phải chăng đã dự định kết thúc hết thảy vô sỉ hoang đường này? Cậu phải chăng sắp thoát khỏi khổ hải rồi? Nhưng phụ mẫu của cậu thì sao? Bọn họ sẽ xử lý phụ mẫu như thế nào? Cậu phải làm gì mới có thể cứu được phụ mẫu?

“Trả lời ta!”

Tiếng rống lớn khiến thân thể cậu chấn động, dừng lại một chút, cậu thành thực trả lời: “Đúng.”

“Chát! Rầm!” Một cái bạt tai thật mạnh khiến cả người cậu và chiếc ghế cùng ngã nhào xuống.

Không chờ cậu bò dậy, vài cái bạt tai lại bổ tới, đánh đến cậu đầu váng mắt hoa, hai lỗ tai cũng ù đặc cả.

Không có tiếng mắng chửi, không có tiếng rống giận, người nọ vừa xé cổ áo của cậu vừa túm phát kết của cậu, kéo cậu đi vào bên trong.

“Xoạc rầm!” Tiếng y phục bị kéo đến rách, người bị vứt lên trên giường.

Giữa hai đùi không biết bị cái gì lau, nước lạnh trực tiếp đổ vào sâu trong cơ thể.

“Xoạt!” Người kia không biết đã dùng thứ gì đâm vào cơ thể của cậu, không ngừng giúp cậu khuếch trương một chút, ngón cái không ngừng xoáy vòng giúp cậu thả lỏng giang môn.

“Ta muốn sờ thử bên trong của ngươi, ngươi… Khóc thỏa thích một trận đi.”

Ác ma dùng giọng điệu cực kì bình thường như vậy nói với cậu.

Khuyết Thủy ráng sức ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bóng ảnh trong đêm tối, vì mất đi nội công nên cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của một người, cậu không biết muốn nhìn tới nơi nào, chỉ thể nhìn bóng ảnh, từ trong mắt toát ra vẻ cầu xin.

Một bàn tay che đi đôi mắt của cậu.

Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, tiếng rên rỉ chậm rãi biến thành tiếng khóc thút thít, tiếng khóc không ngừng, cho tới khi một tiếng kêu thảm vang lên.

Tiếng kêu thảm qua đi chính là tiếng cầu xin đáng thương không dứt.

Nửa canh giờ sau, Khuyết Thủy mồ hôi đầm đìa nằm sấp trên giường tựa hồ đã mất đi thần chí.

Nụ hôn hạ xuống trên gương mặt của cậu, thân thể được lật lại, đùi bị mở thật lớn.

Người kia áp lên cậu, dùng phương thức trực tiếp nhất để bọn họ gắn liền thành một thể với nhau.

Khuyết Thủy vừa nắm chặt lấy sàng đan vừa cắn chặt răng chịu đựng, tơ máu theo khóe môi nhỏ xuống.

“A!” Thân thể của Khuyết Thủy bị đỉnh tới không ngứng hất về phía trước.

Người kia ôm lấy cậu, dùng thân thể dán sát vào cậu, nỉ non nói bên tai cậu: “Khuyết Thủy, nói cho ta, ngươi phải chăng định hận ta cả đời? Hửm?”

Không có ai trả lời gã.

“Chúng ta phải chăng không thể tiếp tục nữa rồi? Ta phải chăng vĩnh viên chẳng thể có được tâm của ngươi, nụ cười của ngươi? Khuyết Thủy, ngươi tới khi nào mới bằng lòng cam tâm tình nguyện gọt hồng cho ta ăn lần nữa? Nói cho ta, ngoại trừ bảo ta thả phụ mẫu của ngươi, bảo ta làm một chuyện cho ngươi, bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi đồng ý mở lòng với ta…”

Nói nghe cảm động ghê.

Khuyết Thủy muốn cười, tiếng phát ra lại là tiếng rên rỉ đau đớn không thể kiềm chế được.

“Ư…! Được… A, chỉ cần ngươi đồng ý… Giết… Yến Vô Úy… Ha… A!”

Yến Vô Quá kiềm nén nỗi thất vọng trong tâm, giận dữ bật cười, mở miệng cắn xuống cổ của cậu.

“Ngu ngốc, ngươi thật đúng là biết tự chuốc lấy khổ.”

Có ý gì? Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, khi gió lạnh thốc vào thì nhanh chóng đóng lại.

Có người thắp lại đèn bước tới bên giường.

Nói ai thì người đó tới.

Thân thể của Khuyết Thủy run rẩy co rúm, hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Yến Vô Quá, đồng thời cũng đoán được bản thân tối nay sẽ không thể chịu đựng nổi.

“Ngươi muốn để Vô Quá giết chết ta? Vậy ngươi chẳng phải cũng hy vọng ta giết chết Vô Quá?” Người tới cười lạnh nói, con mắt nhìn chằm chằm hai người tứ chi quấn riết vào nhau.

“Đúng vậy…” Khuyết Thủy vốn muốn lẳng lơ mỉm cười một chút, cũng xứng với thân phận của cậu. Đáng tiếc cười lên lại biến thành cười thảm.

“Khuyết Thủy, mạnh miệng cũng vô dụng thôi. Ngươi biết chúng ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, nhưng đồng thời ngươi cũng nên biết hôm nay ngươi đã làm cái gì thì cũng sẽ phải trả cái giá tương đương, ngươi chẳng phải đã chuẩn bị kĩ để nếm thử cái giá đó sao?”

“Vô Úy, ra ngoài!”

“Vô Quá, nâng y lên!”

Hai người đồng thời mở miệng.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Yến Vô Quá quay đầu, chú ý tới trên tay Yến Vô Úy đang cầm thứ gì đó.

“Ngươi nói đi? Ngươi nếu không sợ bị y kẹp đứt, ngươi cứ ở bên trong y cũng được.”

“Vô Úy,” Yến Vô Quá trầm giọng nói: “Ngươi hiện tại không phải là ngươi, ta khuyên ngươi tối nay tốt nhất nên tìm nơi khác phát tiết. Ta không hy vọng ngày mai sau khi ngươi tỉnh lại sẽ hối hận!”

“Hối hận? Không! Ta sẽ không hối hận, cũng đang rất tỉnh táo!” Yến Vô Úy ha ha cười lớn, tiếng cười thê lương.

“Vô Úy…” Cám thấy nơi sâu trong trái tim truyền tới đau đớn khó nói nên lời, Yến Vô Quá đỉnh thân đâm sâu một cái khiến Khuyết Thủy kêu thảm thành tiếng.

“Vô Quá, ngươi đừng có một mình khoái hoạt! Tiểu tiện hóa này chính là của cả hai chúng ta!”

Tiểu tiện hóa? Yến Vô Quá sửng sốt, lại cảm thấy nực cười, cảm thấy đau lòng.

Nếu là ngày trước, Yến Vô Úy sao nỡ dùng từ ngữ cay độc như vậy để vũ nhục Khuyết Thủy? Vô Úy à Vô Úy, ta nói trên thế gian này ngươi là người giỏi khống chế cảm xúc, tâm trí của bản thân nhất, dù là bất kì chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới ngươi, nhưng ngươi xem ngươi hiện tại, ngươi và ta có chỗ nào khác biệt? Ngươi còn nói ngươi hiện tại rất tỉnh táo, nếu ngươi tỉnh táo, sao có thể cầm roi da trong tay, chuẩn bị giáo huấn Khuyết Thủy ngươi vẫn một lòng bảo vệ?

Thở dài, Yến Vô Quá rút khỏi thân thể của Khuyết Thủy, xoay người ngồi dậy, kéo mở hai đùi đã tê liệt của Khuyết Thủy ra.

“Ngươi xem, y ban nãy đã bị ta chỉnh thảm rồi, nếu nói giáo huấn ta cũng đã giáo huấn y rồi, cùng lắm thì sau này chúng ta không mang y ra ngoài là được.”

Yến Vô Úy cười quái dị, lại nâng roi da đâm vào cái khe mềm mại giữa hai mông của Khuyết Thủy.

“Chậc chậc, xem xem tiểu tiện hóa này bị ngươi làm thành cái dạng gì! Sưng đỏ như vậy, một lát nữa muốn ta chơi như thế nào? Này, Viên Khuyết Thủy! Cong mông lên cho ta! Ngươi bình thường không phải là rất nghe lời à? Nghe thấy không! Trần Mặc ca ca của ngươi bảo ngươi cong mông lên để y chơi đấy! Ha ha ha!”

Người bị đâm đau đến hít khí lạnh.

“Vô Úy!” Yến Vô Quá tóm lấy roi da.

“Vô Quá, ngươi nếu không muốn nhìn thì ra ngoài!”

Yến Vô Úy tựa hồ đã quyết phải trừng trị Khuyết Thủy.

“Vô Úy, đừng như vậy. Ta thực sự không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ hối hận không kịp của ngươi sáng ngày mai.”

“Trần Mặc? Các ngươi cũng xứng nhắc tới Trần Mặc…” Tiếng cười lạnh khàn khàn quái dị vang lên.

Lời nói còn chưa rõ âm, “Xoạt! Chát!” Tiếng roi da xé không vang vọng! Roi da vô tình mà chuẩn xác, hung ác rơi trên tấm lưng trần của Khuyết Thủy.

A! Đau đớn bén nhọn không kịp đề phòng lập tức khiến toàn thân Khuyết Thủy co cứng.

Yến Vô Quá vừa nghĩ tóm lấy chiếc roi, lại đột nhiên đưa tay lên che ngực.

Tiếng thở dốc ồ ồ của Yến Vô Úy vang vọng trong gian phòng.

Vô Úy, ngươi hà tất phải khổ như vậy? Yến Vô Quá nhìn anh trai song sinh của gã, ngậm miệng lại.

Khi cái roi thứ hai hạ xuống, Khuyết Thủy giống như phát tiết hét lớn: “Súc sinh! Đều là súc sinh! Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi —–”

“Hận? Được lắm! Vậy ngươi liền hận đến hết đời đi!”

“Chát! Chát! Chát!” Ba roi liên tiếp đánh đến Khuyết Thủy ở trên giường kêu thảm co rúm người lại.

“Ngươi có biết chúng ta vì sao nhẫn nhịn không chạm vào ngươi? Ngươi có biết chúng ta vì sao muốn dẫn ngươi tới Hoa Sơn?” Roi da xé không hết lần này tới lần khác, cùng với tiếng quất vang dội của nó là tiếng gầm giận dữ không thể khống chế tới cực điểm của Yến Vô Úy.

“Vì sao ngươi không hiểu? Chúng ta đã quỵ lụy với ngươi, vì sao ngươi không hiểu? Ngươi còn muốn chúng ta làm như thế nào? Tự sát trước mặt ngươi sao?”

Đau! Đau quá!

“Khuyết Thủy! Khuyết Thủy! Chúng ta thích ngươi ngươi có hiểu không?! Ngươi rốt cuộc có hiểu không!”

Âm thanh nghẹn ngào vang lên. Là ai đang khóc?

“Khuyết Thủy, Khuyết Thủy, Khuyết Thủy! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

Chiếc roi thay cho sự căm phẫn của y, từng nhát từng nhát hung ác quất lên thân thể của người nọ.

Vì sao phải cố ý chọc giận ta? Vì sao?! Ngươi biết rõ ta thích ngươi, ta yêu ngươi, vì sao phải cố ý thân cận Vô Quá lạnh nhạt ta? Vì sao phải làm trò châm trọc ta trước mặt người trong thiên hạ? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi khiến ta biến thành như vậy! Là ngươi bức ta! Đây tất cả là do ngươi bức ta! Vì sao không ngoan ngoãn nghe theo lời ta là được? Vì sao không thể coi ta là Trần Mặc? Ta rõ ràng chính là Trần Mặc! Ta rõ ràng chính là Trần Mặc ngươi yêu kia!

“Đừng tiếp tục giày vò ta nữa! Giết ta đi! Xin các ngươi giết ta đi!” Ta chịu không nổi, chịu không nổi rồi! Phụ thân, mẫu thân tha thứ cho con! Để cho ta chết đi! Ta không muốn tiếp tục sống như vậy, ta không muốn!

Cơ lưng gần như hoàn mỹ của Khuyết Thủy xuất hiện từng vệt, từng vệt máu, máu kia nhiễm đỏ hai mắt của Yến Vô Úy, cũng kích thích thần kinh của Yến Vô Quá! Trên sàng đan trắng như tuyết, thân thể rắn chắc được tôi luyện dưới ánh mặt trời, nó tuy không khỏe mạnh như trước đây, nhưng loại mê hoặc đó lại hơn hẳn ngày trước! Khuôn mặt anh tuấn, vết roi màu đỏ, tiếng rên rỉ không dứt, cơn run rẩy liêu nhân, tất cả những thứ này dưới ánh đèn mờ ảo càng biến thành một mị lực ma tính.

Dưới ánh đèn, có người bổ nhào lên Khuyết Thủy đang run rẩy rên rỉ.

Yến Vô Quá ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Nhìn anh trai của gã cưỡi lên thân thể của Khuyết Thủy, giống như điên cuồng gào thét phát tiết trên thân thể của y.

Gã đã bao lâu không nhìn thấy Vô Úy rơi lệ? Gã khi nào từng nhìn thấy Vô Úy mất khống chế? Vì sao trái tim của gã lại đau tới mức gã không thở nổi? Gã nhìn thấy người kia dưới thân Vô Úy dùng ánh mắt đau thương giống như tro tàn nhìn về nơi hư vô.

Gã nghe thấy tiếng kêu khóc hèn mọn, cầu xin thảm thiết, gã thậm chí còn nghe thấy tiếng người nọ cầu cứu.

Người nọ chỉ khi vào thời khắc thống khổ nhất, ý thức đã hỗn loạn nhất mới khàn giọng gọi: “Trần Mặc, cứu đệ, cứu đệ…” Một cánh tay duỗi về phía gã, người nọ nhìn gã, chảy nước mắt, gọi gã: “Trần Mặc, cứu đệ… Cứu đệ…”

Yến Vô Quá vươn tay nắm chặt lấy cánh tay đó.

Lúc này, trong tâm gã đã có một quyết định —— Để cậu giải thoát đi.

Có thứ gì đó từ khóe mắt của Yến Vô Quá trượt xuống.

(1)Đoạn tụ phân đào: Hai điển tích thời cổ của Trung Quốc, sau này được dùng để chỉ tình yêu đồng tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.