Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Chương 18




Dưới chân núi Thúy Vi chính là Xuân Phong trấn, lúc này đúng vừa một tháng một lần họp chợ, từ bốn phương tám hướng người người đổ về thị trấn nhỏ bé này, đông đúc chật như nêm.

Người trên đường cái dồn lại chật ních, cảnh tượng người liên tiếp người không ngừng tiếp diễn, mắt mỗi người đều chăm chú để ý vào túi tiền của mình, không ai rảnh để nhìn đông nhìn tây.

Thế nhưng nam tử vừa mới tiến vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Chỉ thấy hắn mặt như thoa phấn, môi như tô son, bàn tay ngọc ngà non mềm, dung mạo thanh nhã, ngũ quan tú lệ. Đây chính là do Kim Hồ biến hóa mà thành.

“Mệt mỏi quá a, không thể tưởng tượng được loài người dùng hai chi đi lại, đã vậy còn quá vất vả. Làm hồ ly vẫn tốt hơn, bốn chân có thể chia đều sức nặng.” Kim Hồ thực sự uể oải, cả người lười biếng.

Vốn hắn khác hẳn với người thường, bề ngoài thanh tú khiến cả nam lẫn nữ không ai là không chú ý tới. Động tác mệt mỏi của hắn lúc này còn thu hút một đống ái tâm.

Kim Hồ từ lâu đã để ý tới ánh mắt của mọi người, hắn mỉm cười, nhất thời bên mình vang lên liên tiếp “Tùng tùng” vài tiếng, vô số thiếu nữ liêu xiêu đáp trả.

“Ai, không thể tưởng được ta lâu rồi không xuống thế gian, mị lực vẫn còn nhiều như vậy.”

Trong thâm tâm hắn đương say sưa ngây ngất, “Ùng ục” một tiếng phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ.

Kim Hồ sờ lên bụng, “Hảo đói a!” Nhìn về phía hắn vừa mới cùng Ngân Hồ và Bảo Hồ tách ra, xuống tới thế gian.

Lúc hắn xuống núi, chỉ lo xem phong cảnh bốn hướng, hồn nhiên đến mức quên cả ăn cơm, khó trách bao tử hắn lên tiếng kháng nghị.

Kim Hồ nhìn ra xa bốn phía, tìm chỗ để ăn cơm. Đột nhiên thấy một tòa nhà lớn.

Tòa nhà này, quả là rất tráng lệ, trên nóc chạm rồng, lan can trổ phượng, nguy nga lộng lẫy. Tòa nhà lớn như vậy, trên lý thuyết hẳn phải được bảo vệ nghiêm ngặt, kẻ không can hệ chớ có lại gần, thế nhưng lúc này trước cửa lại có rất nhiều người tụ tập.

Kim Hồ thấy có náo nhiệt, tất cả đều có vẻ quan trọng, lại gần xem thử. Nhưng tiếc rằng người thật sự có rất nhiều, làm thế nào cũng không chen vào được, Kim Hồ dù có kiễng chân cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dòm phía sau ót của người trước mặt.

Kim Hồ không ngại hỏi kẻ dưới, quay sang ông cụ bên cạnh hỏi: “Cụ ông, người có biết lý do tại sao nhiều người tụ tập ở chỗ này như vậy không?”

Ông cụ đáp: “Để chữa bệnh lạ cho Đại công tử Nam Cung gia.”

“Nam Cung công tử kia bị bệnh gì a?”

Đại thúc bên cạnh chõ mồm vào nói: “Nghe nói là một loại bệnh rất kỳ quái. Nam Cung công tử vốn là một đại soái, chỉ một đêm đột nhiên phồng lên trông giống như trái cầu. Trông rất đáng sợ.”

Đại thẩm đang mua đồ ăn liền nói: “Nghe nói Nam Cung gia thỉnh rất nhiều danh y đến đều không có kết quả. Vì thế dán cáo thị, chỉ cần có thể hảo hảo trị quái bệnh của Nam Cung công tử, sẽ thưởng hai trăm lượng bạc.”

Hai lần một trăm lượng? Kim Hồ há hốc mồm, cừ thật, Nam Cung gia thực là có nhiều tiền của.

“Những người kia đều có khả năng chữa bệnh cho Nam Cung công tử hay sao?”

“Đương nhiên không có khả năng, nghe nói đến cả ngự y còn chân tay luống cuống, vô phương cứu chữa.”

“Vậy bọn họ vì cái gì mà tụ ở cửa?”

Cụ ông giải thích: “Bởi vì Nam Cung lão gia rất là rộng rãi, nghe nói bất luận có trị được bệnh cho Nam Cung công tử hay không đều được một hai lượng bạc thưởng.”

“Đúng a, Nam Cung lão gia cùng Nam Cung công tử đều là người tốt, dịp lễ tết nhất định khai chúc phô hướng bố thí cho người nghèo.”

“Nói đúng lắm a, lần trước Phương Thẩm bán đậu hũ ngã bị thương tại thắt lưng, vẫn là Nam Cung công tử đưa tiền cho hắn xem bệnh bốc thuốc.”

“Đáng tiếc a, người tốt mà không có được kết quả tốt. Nam Cung công tử e là không trị được bệnh này.”

Thì ra là thế, nói như vậy Nam Cung công tử này là một người tốt. Kim Hồ cho tay vào ngực mò tìm tiên đan mà hồ ly tỷ tỷ tặng cho hắn, trong thâm tâm đã hạ quyết định.

Quyết là làm, Kim Hồ bèn một lần nữa tiến vào trong đám người, dốc sức phát huy toàn bộ ưu thế hồ ly của hắn, vừa chen vừa đẩy.

“Ai, ai chen vậy.” “Phía sau đừng có đẩy!” “Ai giẫm lên hài của ta!” Từng đợt từng đợt âm thanh ồn ào náo động phát ra từ đám đông.

Hạ nhân nhà Nam Cung vội vàng tiến đến duy trì trật tự, “Này, tiểu tử. Chính là ngươi, đừng có đấm đá lung tung, giữ trật tự đi!”

Kim Hồ bị hai nam nhân cao lớn thô kệch xách ra từ trong đám người. Hắn không ngừng giãy dụa, “Thả ta xuống, thả ta xuống. Ta phải trị bệnh cho thiếu gia của các ngươi.”

“Ngươi?” Hai nam nhân thấy Kim Hồ còn trẻ tuổi, nghi ngờ nói. Ngay các vị đại phu đức cao vọng trọng, thâm niên từng trải đều không có phương pháp, huống chi hắn thoạt nhìn như tiểu oa nhi còn chưa cai sữa.

“Ai, các ngươi có thể không tin. Ngươi!” Kim Hồ chỉ ngón tay vào một người trong họ, “Sắc mặt vàng vọt, nhân trung thâm đen. Có phải thường xuyên cảm thấy đâu bụng phía bên trái đúng không?”

“Đúng đúng đúng” Nam tử liên tục gật đầu, cung kính nói, “Tiều thần y nói rất đúng, tiểu nhân gần đây quả thật thường xuyên cảm thấy đau đớn. Xin hỏi tiểu thần y có biện pháp gì không?”

“Uhm, người phải đi kiếm một chút xà sàng, sắc lên uống.” Kim Hồ nói như thật.

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi mua thuốc.” Nói xong, cũng không thèm quản công sự, thẳng hướng hiệu thuốc chạy đi.

“Còn ngươi.” Kim Hồ lại chỉ vào một người khác nói.

“Tôi?” Người kia xanh cả mặt, sợ rằng chính mình cũng có bệnh gì đó không tiện nói ra cần trị liệu.

“Yên tâm, trước mặt thân thể của ngươi còn rất khỏe mạnh. Chỉ có điều chuyện phòng the không nên lạm dụng.”

“Là là là.” Nam nhân đỏ mặt trả lời.

“Ngươi bây giờ đã tin tưởng ta?”

“Đương nhiên là như vậy.”

“Vậy sao ngươi còn không mau đi bẩm báo?” Kim Hồ cả giận nói.

“Tiểu nhân hồ đồ, nhưng lại phải phiền tiểu thần y chờ thêm chút nữa. Tiểu thần y, thỉnh vào phòng khách chờ cho một lát.”

Người nọ vội vàng dẫn đường, đưa Kim Hồ vào trong.

Vào tới phòng khách, người nọ nói: “Tiểu thần y, thỉnh chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo lão gia.”

“Nhanh đi, nhanh đi.” Kim Hồ sốt ruột nói.

Người nọ được cho phép, vội vàng chạy vào nội sảnh, để thỉnh người trên.

Người nọ vừa đi, không lâu sau hai nha hoàn đến, bưng tới Khánh Bạch trà cùng điểm tâm tứ sắc, Kim Hồ vừa lúc đói bụng, vội vàng ngồi xuống, dự định ăn sạch.

“Oa, đậu phụ vàng, bánh xốp mẫu đơn, bánh ngọt hoa quế, mứt hạt hoa hồng. Tất cả đều là món Bảo Hồ thích ăn nhất.”

Điểm tâm ngon như vậy khiến Kim Hồ muốn ăn ngay, hắn không chút khách khí, uống một ngụm trà, nhanh chóng ngồi ăn.

“Thần y ở đâu? Thần y ở đâu?” Một giọng nữ cao vút truyền tới.

Kim Hồ bị dọa làm cho chết khiếp, một miếng điểm tâm không kịp nuốt xuống, kẹt trong miệng, thiếu chút nữa nghẹn chết hắn.

Nhưng đúng lúc này, một nữ nhân ăn vận giàu sang, dáng người đẫy đà xông vào, hô lớn một tiếng: “Thần y ở đâu?”

“Khụ, khụ!” Kim Hồ không thể nói lời nào, đành phải vội vàng giơ tay lên.

Đẫy đà nữ nhân thấy Kim Hồ giơ tay, liền đi tới, hòa nhã nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi nhất định là đệ tử của thần y, ngoan ngoãn nói cho a di (dì, cô, mợ, thím, bác gái,…), sư phụ của ngươi ở đâu rồi?”

Kim Hồ đáng thương cầm chén trà bên cạnh uống ừng ực, vất vả đem miếng điểm tâm vướng trong họng nuốt xuống, sau đó hắng giọng, nói: “Ta chính là thần y.”

Đẫy đà nữ tử hoài nghi nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thật là thần y?”

“Đúng vậy.” Kim Hồ gật gật đầu.

Ngay lúc nữ tử định tiến thêm một bước hỏi Kim Hồ, người ban đầu chạy tới thông báo cùng với một lão già đi đến, nói: “Phu nhân, hắn thật sự chính là thần y. Hắn vừa mới ở cửa chỉ trong khoảng thời gian dùng một chén trà nhỏ, liền chuẩn đoán ngay ra bệnh của A Đại.”

“Thật vậy sao?” Giọng nói của nữ tử chùng xuống, bà biết bệnh của A Đại đúng là nhiều năm chữa trị cũng không dứt được.

Kim Hồ bực mình đảo cặp mắt trắng dã, loài người thực là ngốc nha. Chút bệnh nho nhỏ như vậy làm sao làm khó được một tiên hồ như hắn.

Lão già đang đứng một bên quan sát Kim Hồ mở lời, “Thôi, người thắng bệnh tật, nhiều danh y như vậy đều vô kế khả thi. Chúng ta vốn cũng muốn từ bỏ cho rồi. Cứ để cho vị tiểu huynh đệ này thử một lần. Nói không chừng cũng có thể thu hoạch được cái gì đó.”

Kim Hồ tán thưởng nhìn lão già, người này không đến nỗi tồi. Cho hắn đến chữa trị, chẳng những không chỉ có thu hoạch, còn có thể cực kỳ kinh hỉ.

“Lão gia đã nói vậy.” Nam Cung phu nhân không phản đối, quay sang hỏi Kim Hồ: “Tiểu thần y, người nắm chắc được mấy phần?”

“Mười phần chắc chắn.” Kim Hồ lòng đầy tự tin, “Nếu không trị khỏi cho hắn, ta nguyên mang tánh mạng của ta ra bồi trả.”

“Vậy trăm sự nhờ người.” Nam Cung lão gia nhờ cậy.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.