Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Chương 16




Tối ngày 10 tháng 9, "Tia Đường Cốc" siêu cấp khúc côn cầu thi đấu vòng tròn (SHL) nghênh đón mở màn cuộc chiến.

(*) thi đấu vòng tròn: Mỗi đội đều lần lượt tham gia thi đấu với tất cả các đội khác cuối cùng đội nào nhiều điểm nhất đội đó vô địch.

Cái cuộc thi đấu khúc côn cầu vòng tròn này cùng với rất nhiều cuộc thi viết văn của học sinh tiểu học có cùng chung tên, trên thực tế trước kia nó là cuộc thi đấu quốc tế cao cấp. Nó tiền thân là Nga siêu cấp khúc côn cầu thi đấu vòng tròn (VHL).

VHL ở Nga cùng với Đại Lục khúc côn cầu thi đấu vòng tròn (KHL).

( các cậu có thấy hack não không? =)))))

Nga khúc côn cầu thực lực không thể nghi ngờ, đáng tiếc là bọn họ tình trạng kinh tế không tốt lắm, ngay cả KHL đều có không ít câu lạc bộ khất nợ tiền lương của cầu thủ, VHL chỉ có càng hỏng bét.

Tình huống của Trung Quốc so với Nga lại ngược lại. Trung Quốc khúc côn cầu thực lực có chút yếu kém, nhưng mà, tiền siêu nhiều...

Hai bên bắt nhịp với nhau, quyết định cùng nhau vận hành VHL.

Cho nên mới có SHL của hiện tại.

Năm nay SHL tổng cộng thu nhận một mạch 30 đội bóng của các quốc gia trong vùng, thông thường thi đấu áp dụng kiểu thi đấu đôi theo quy định vòng tròn, từ tháng 9 đến tháng 2 năm sau.

Trung Quốc tiến hành tổ chức bồi dưỡng thi đấu, hơi có chút thiên vị cho cầu thủ nhà, một trong những mục đích đó là vì để bồi dưỡng cầu thủ nước nhà, kiếm chỉ tiêu cho Olympic mùa đông 2022. Bởi vậy, cũng vì cho nhiều cầu thủ trong nước có cơ hội xuất hiện, mấy đội bóng dự thi của Trung Quốc đều hạn chế cầu thủ nước ngoài —— một đội bóng 24 cầu thủ đăng ký, cầu thủ Trung Quốc không được ít hơn 10 người.

Làm như thế cũng là có chút bất đắc dĩ. Rất nhiều câu lạc bộ vì hiệu quả kinh tế và lợi ích, sẽ thêm nhiều cầu thủ nước ngoài, nhất là cầu thủ Nga. Không chỉ câu lạc bộ Trung Quốc, nước ngoài cũng như vậy. Câu lạc bộ nước Mỹ là dựa vào người Canada chống đỡ nữa bầu trời đấy.

...

Năm nay "Tia Đường Cốc" mở màn cuộc chiến, là đội Kiêu Long Trung Quốc nghênh chiến với Caucasus chiến xa đội trên sân nhà. Đây là cuộc thi đấu đầu tiên từ sau khi Tia Đường Cốc đổi tên, ý nghĩa tượng trưng tương đối lớn, chính phủ lãnh đạo ngồi quan sát trên khán đài, ký giả truyền thông đối với lãnh đạo chụp tách tách, ừ, cái này chính là tin tức tài liệu đêm nay.

Ông chủ câu lạc bộ Kiêu Long ngồi bên cạnh lãnh đạo, mặt ngoài mỉm cười cùng lãnh đạo trò chuyện, kỳ thật trong nội tâm có chút khẩn trương. Ông đã ám chỉ qua lãnh đạo: Cầu thủ nước nhà tiềm lực vô hạn.

Tiềm lực vô hạn, vậy nên quãng đường về sau còn rất dài.

Vì vậy hy vọng mọi người cũng đừng quá coi trọng thắng thua...

Có thể là bởi vì lúc trước thêm nhiệt tương đối khá, nên lúc này trên khán đài chỗ ngồi chật ních. Đường Tuyết ngồi ở khu vip, tầm mắt rất tốt, phía sau có một cô gái đang phát trực tiếp, nói chuyện không ngừng, nhìn thấy Lê Ngữ Băng là cầu thủ ra sân đầu tiên, cô gái liền hưng phấn thét lên: "Trời ơi bạn trai tôi ra rồii!"

Đường Tuyết yên lặng liếc mắt.

Đang nói chuyện, trận đấu bắt đầu.

Khúc côn cầu nhịp điệu thi đấu nhanh, thân thể va chạm nhiều, gần như mỗi một khắc đều phải đối kháng. Trận đấu bắt đầu không lâu, không khí liền bắt đầu sôi động lên, khán giả không tự chủ được kinh hô cùng hò hét, cô gái kia ban đầu còn đang bình luận trận đấu, một lát sau, dần dần xem đến mê mẩn, quên luôn cái điện thoại di động.

Thẳng đến màn dừng lại tranh bóng, cô gái mới sực nhớ ra bản thân còn đang phát trực tiếp, liền nói: "Tôi xem so tài đã ha ha, không trực tiếp nữa. Bye bye!" Nói xong cất di động, sau đó giương mắt lên liền thấy được cảnh Lê Ngữ Băng dẫn băng cầu linh hoạt mà tránh được ý đồ va chạm giành cầu của đối phương, đem băng cầu truyền cho đồng đội, cô nhịn không được liền khen ngợi: "Oa! Không hổ là chồng mình!"

Đường Tuyết nhìn chằm chằm vào Lê Ngữ Băng, quệt khóe miệng nói một câu, "Dã nam nhân."

Lê Ngữ Băng chuyền băng cầu vô cùng hữu dụng, bởi vì đánh bất ngờ, tốc độ lại nhanh, sau khi đồng đội tiếp được cầu, tại hệ thống phòng ngự của đối phương liền sút vô, bóng khúc côn cầu nhỏ, thuận theo khe hở phòng thủ của đối phương liền đụng vào lưới.

Hô hào —— xôn xao ——

Trong khán đài dâng lên reo hò, âm thanh hô hào sống động.

Lãnh đạo chứng kiến quầng chúng nhân dân nhiệt tình tăng vọt, gật gật đầu tỏ vẻ rất cao hứng. Sau đó mới chỉ vào trận đấu hỏi ông chủ câu lạc bộ: "Cầu thủ kia là ai?"

Trên sân, cầu thủ lao đi nhanh như ngựa, ông chủ câu lạc bộ nào biết người lãnh đạo đang hỏi kia là ai, chỉ có thể dựa vào phán đoán, nói: "Ngài nói cái người dẫn bóng kia sao? Cậu ấy là Bàng Vĩ, Canada Hoa kiều, trước kia từng ở Bắc Mĩ tham gia thi đấu vòng tròn."

Trong nước, môn khúc côn cầu đang tích cực tiếp nhận cầu thủ hải ngoại người Hoa, căn cứ theo quy định, tại Trung Quốc tham gia thi đấu 2 năm, liền có thể lựa chọn quy phục và chịu giáo hoá Trung Quốc, làm được quốc tịch Trung Quốc, đại biểu Trung Quốc thi đấu.

Lãnh đạo gật đầu nhẹ, "A, là người kia? Cầu thủ mang áo số 19." Lãnh đạo dường như nhìn thấy được ông chủ câu lạc bộ khó xử, chính xác đọc số áo của cầu thủ lên.

Ông chủ liền nói: "Đó là Lê Ngữ Băng. Cậu ấy ——" ông đột nhiên không biết nên miêu tả Lê Ngữ Băng như thế nào, cầu thủ dế nhũi, trưởng thành trải qua đơn nhất, ba tháng trước vẫn còn lăn lộn ở trường học, cùng cầu thủ chuyên nghiệp so sánh, số trận đấu cậu tham gia tranh tài còn quá ít. Không có lịch sử thành tích, ông chủ cũng không biết nói sao, suy nghĩ một chút, liền hàm hồ nói, "Cậu ta cầu thương rất cao."

...

Cầu thương Lê Ngữ Băng trong lúc đang chinh chiến trên sàn đấu, vừa vặn bị Đường hiệu trưởng nhìn thấy.

Đường hiệu trưởng đang xem TV, chuyển đến kênh thể dục, phát hiện đang trực tiếp thi đấu khúc côn cầu. Ông liền nhịn không được mà nhìn mấy lần.

Mẹ Đường đi tới, liếc mắt nhìn màn hình TV, vừa vặn trên màn ảnh đang quay Lê Ngữ Băng, mẹ Đường kinh ngạc nói: "A? Đây không phải là Lê Ngữ Băng sao?"

Đường hiệu trưởng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, cầm điều khiển lên muốn đổi đài.

"Đừng đổi " mẹ Đường ngồi ở bên cạnh ông, đoạt lấy điều khiển từ xa nói, "Xem tí đi."

"Là bà muốn xem đấy."

"Ừ, ông không muốn xem có thể nhắm mắt lại."Mẹ Đường nói.

Đường hiệu trưởng không có nhắm mắt, buồn bực không lên tiếng mà ở một bên chăm chú xem so tài.

Xem trong chốc lát, mẹ Đường nói, "Phải nói là, đứa nhỏ này rất tốt, ông xem bình luận viên còn khen nó đấy."

Ừ, bà cũng không am hiểu về mấy trận bóng, nhìn thấy bình luận viên khen Lê Ngữ Băng tốt thì bà liền nghĩ nhất định tốt.

Đường hiệu trưởng hừ một tiếng đáp: "Loại người này quá thông minh, Đường Tuyết quá đơn thuần, cùng nó ở một chỗ, bị nó lừa còn phải giúp nó đếm tiền."

"Lời này của ông logic có vấn đề, chỉ số thông minh cùng với nhân phẩm là hai chuyện khác nhau. Người thông minh liền nhất định là người xấu sao? Đồ đần liền nhất định trung thực sao? Không có một mối liên hệ. Ông với cái trình độ logic này, làm sao mà làm hiệu trưởng được vậy?"

"Nhờ ngủ mà làm được." Đường hiệu trưởng nổi giận nói.

Mẹ Đường vui lên, chỉ chỉ cửa ra vào, "Ông đi soi gương đi, ông sao có thể có mặt mũi nói ra được những lời này."

Đường hiệu trưởng xem như phát hiện ra, ông cùng với vợ ông đấu võ mồm, vĩnh viễn không thắng nổi.

Phụ nữ đúng là có cái thiên phú đáng sợ như thế.

Hai người không có tiếp tục khẩu chiến, yên lặng xem trận đấu. Hiệp 1 trận đấu kết thúc, đội Kiêu Long Trung Quốc dẫn đầu với tỉ số 2:1. Trong lúc nghỉ giữa hiệp, Đường hiệu trưởng đi nghe điện thoại, mẹ Đường đi rửa hoa quả. Bà ở trong phòng bếp cắt hoa quả, nghe được chồng mình ở trong phòng khách giương giọng gọi: "Bà xã, bắt đầu rồi!"

"Đến đây đến đây!" mẹ Đường để dao xuống bưng hoa quả trở lại phòng khách.

Hiệp hai bắt đầu, trận đấu diễn ra đến phút thứ ba, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Caucasus chiến xa đội dẫn băng cầu tấn công, Lê Ngữ Băng cùng đồng đội tổ chức phòng thủ trước cầu môn, đối thủ cảm thấy không có cơ hội, đột nhiên đem cầu truyền cho cầu thủ phía hậu phương. Cầu thủ kia tiếp được băng cầu liền dứt khoát đánh tới, quả bóng của khúc côn cầu nho nhỏ, giống như viên đạn hướng cầu môn mà bay vút đến.

Cuối cùng băng cầu không chạm lưới, mà là bay được nửa đường liền rơi xuống, sau đó Lê Ngữ Băng đột nhiên ngã xuống đất.

"Làm sao vậy?" mẹ Đường hoảng sợ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đường hiệu trưởng nhíu lông mày, mờ mịt nói: "Lê Ngữ Băng giống như bị thương, không thấy rõ."

Bình luận viên cũng không hiểuchuyện gì xảy ra, liền đi xem xét lại cảnh quay chậm của trận đấu, xem tới lần thứ hai, bình luận viên rốt cuộc hiểu rõ: "Khi nãy Lê Ngữ Băng vừa vặn xoay người, sau đó liền bị băng cầu đánh vào gáy, chính là đoạn sau mũ bảo hiểm xuống một chút hoặc là ở cổ. Đây cũng là quá trùng hợp!"

Bình luận viên khác nói: "Ừ, không biết Lê Ngữ Băng bị thương thế nào. Đội Kiêu Long hiện tại muốn đổi người rồi, Lê Ngữ Băng, a, Lê Ngữ Băng đang đứng lên, tự mình đi ra sân. Hy vọng cậu ấy không có trở ngại. Hôm nay cậu ấy biểu hiện rất khá, với tư cách xuất sắc, tôi cảm thấy được có thể cho điểm tối đa rồi."

Đường hiệu trưởng quay đầu hỏi mẹ Đường, "Bà nói xem, sẽ không bị sao chứ?"

"Tôi không biết..." mẹ Đường lắc đầu, thoáng nghĩ đến rất nhiều ca bệnh đáng sợ, "Chỗ kia có rất nhều dây thần kinh đấy."

...

Lúc Lê Ngữ Băng ngã xuống đất, Đường Tuyết cảm giác đầu của mình dường như cũng bị đánh một cái, "Ô...ô...n...g" một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Cô thất thần đứng lên, sững sờ nhìn cậu ở trên mặt băng, trong lòng đau nhói.

Toàn bộ thế giới dường như đều không tồn tại, cô đối với thời gian cũng mất đi cảm giác, chỉ biết đứng đó nhìn cậu, cũng không biết trải qua bao lâu, cậu rốt cuộc cũng đứng lên.

Cảm ơn trời đất.

Trận đấu sau đó như thế nào cô cũng không xem nữa, ánh mắt một mực nhìn theo Lê Ngữ Băng. Cô nhìn thấy cậu đi đến chỗ ngồi dự bị ngồi xuống, đội y tế giúp cậu xem xét thương thế, huấn luyện viên đứng ở một bên nhìn quan sát, lát sau bọn họ nói chuyện với nhau trong chốc lát, Lê Ngữ Băng vừa nói chuyện, một bên giật giật cổ.

Thoạt nhìn xem ra là vấn đề không lớn. Đường Tuyết trái tim đang treo ngược cuối cùng cũng hạ xuống.

"Xin chào, chị ổn chứ?" Phía sau cô gái khi nãy vỗ vỗ vai Đường Tuyết.

"A?" Đường Tuyết mê mang xoay người.

"Chị có thể ngồi xuống được không? Tôi không nhìn thấy."

"A, thực xin lỗi."

Đường Tuyết ngồi xuống, nghe được cô gái kia còn nói: "Chị gái à, tôi cảm giác chị có chút quen mắt nha."

Cô không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng giống như nhận ra được, cậu đột nhiên nhẹ nhàng xoay đầu, nhìn về hướng của cô, cười cười.

Cười xong rồi, còn đem hai ngón tay đặt lên môi, đẩy ra một cái hôn gió.

Cô gái phía sau thét lên.

Đường Tuyết suýt chút nữa thì khóc.

*edit by jamjam1230

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.