Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Chương 1




Khuyết Thủy biết, cậu không thể lấy được bất kì tin tức nào từ trên người Trần Mặc.

Cậu tốn tròn một ngày trong trang tìm kiếm một chút manh mối về nơi giam giữ phụ mẫu.

Nhưng thứ nhất cậu không thể quang minh chính đại tìm kiếm, thứ hai không thể khiến bất cứ kẻ nào trong trang sinh nghi, cho dù cậu đối với địa hình trong trang quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng có thể đi được, nhưng cậu vẫn không thể tìm được một chút manh mối nào.

Cậu không dám cam đoan có thể che giấu thần thái của chính mình trong một thời gian dài, không tới vài ngày liền sẽ bị Trần Mặc – Người hiểu rõ từng lời nói, từng cử chỉ, từng hành động của cậu còn hơn cả chính bản thân mình nhìn ra sơ hở.

Vì thế, cậu quyết định chủ động đi tìm ác ma kia!

Màn đêm buông xuống.

Chính vào lúc cậu chuẩn bị xuất môn, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Vào khoảng khắc người nọ bước vào trong phòng, cậu liền biết người nọ là một Trần Mặc khác.

Hiện giờ cậu không cần tiếp tục phân vân nữa, cho dù có đưa lưng về phía họ, cậu cũng có thể dựa vào cảm giác của bản thân phân biệt người nào là Trần Mặc, người nào là một Trần Mặc khác.

“Ta mặc kệ ngươi hiện tại có tâm tình gì, có tính toán gì, ta đến chỉ có một mục đích.”

Nam nhân hết sức ngạo mạn phất áo bào ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn.

Khuyết Thủy xoay người mặt đối mặt với gã.

“Ngươi muốn ta cứu phụ mẫu của ngươi?”

Nhìn cùng một gương mặt giống hệt nhau lại có thái độ hoàn toàn khác nhau, Khuyết Thủy cắn chặt răng, “Nói! Ngươi muốn cái gì!”

Nam nhân mỉm cười, đắc chí, hài lòng, nắm chắc phần thắng mà cười.

“Ta có thể mang ngươi đi tìm phụ mẫu ngươi, thậm chí có thể sắp xếp để bọn họ rời khỏi trang, mai danh ẩn tích sống đến hết đời. Ta chỉ có một điều kiện, đó chính là —– Ngươi, Viên Khuyết Thủy, lấy sống chết của phụ mẫu ngươi để thề, vĩnh viễn sẽ lưu lại bên cạnh ta!”

Khóe miệng Khuyết Thủy giật giật.

“Ta biết ngươi hiện tại đang dự định làm gì. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên có hành động thiếu suy nghĩ! Bởi vì ngươi không thể dưới tình huống không kinh động bất kì người nào chế trụ được ta. Hơn nữa, một khi để Yến Vô Úy biết chúng ta dự định làm cái gì, ta có thể đảm bảo với ngươi, phụ mẫu ngươi tuyệt đối sống không được tới lúc mặt trời ngày mai ló dạng.”

“Ta làm sao biết được ngươi sẽ giữ lời!” Khuyết Thủy cười lạnh.

“Ngươi chỉ có thể tin ta không phải sao? Cho dù ngươi dự định lật mặt Trần Mặc cũng được, đập nồi dìm thuyền cũng được (1), hay là tính toán chạy đi chiếu cáo thiên hạ cũng tốt, kết quả sau cùng chỉ có một. Phụ mẫu của ngươi sẽ biến thành quá khứ! Huống hồ cho dù ngươi có đi chiếu cáo với người trong thiên hạ, ngươi có thể thử xem có mấy người sẽ tin tưởng ngươi? Một người là Đại thủ lĩnh giới Hắc đạo, một người là Minh chủ võ lâm của Bạch đạo, mà ngươi thì là cái gì nào? Một kẻ lưng mang ô danh, một đứa con bất hiếu bị bêu danh của tiền Minh chủ? Chậc! Ngươi biết ta và Trần Mặc có một trăm phương pháp có thể khiến ngươi trở thành một con chuột trên đường.”

Kì quái là cậu lại không hề cảm thấy phẫn nộ, bởi vì đáng buồn là cậu biết tất cả những gì kẻ này nói đều là sự thật.

“Như thế nào? Ngươi dự định làm người của ta, hay là chuẩn bị làm một cái xác không hồn?”

Khuyết Thủy dừng lại một chút, “Ngươi có ý gì?”

“Ha ha, tiểu Khuyết Thủy, ta có phải là nên nói trí nhớ của ngươi không tốt hay không? Ngươi đã quên Lưu Yến Cốc ta có một loại thuốc tên Mê hồn hay sao? Ngươi thử nghĩ xem, hiện tại ngươi gần như đã biết hết tất cả chân tướng, mà ngươi hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh ta và Vô Úy, trở thành… Thứ của riêng chúng ta. Bọn ta không muốn ngươi chết nhanh như vậy, lại không muốn ngươi tìm tới cho bọn ta một vài phiền phức không cần thiết, cuối cùng cũng chỉ còn cách miễn cưỡng huấn luyện ngươi thành tính nô chuyên phục vụ, hầu hạ tính dục của ta và Vô Úy. Không có suy nghĩ, không có thống khổ, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng qua, ta hoàn toàn không muốn nhìn ngươi biến thành như vậy, vì thế hiện tại ta đưa ra điều kiện này vừa có lợi cho ngươi cũng vừa có lợi cho ta. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Khuôn mặt của Khuyết Thủy trắng bệch, hai tay nhè nhẹ run, đôi mắt sợ hãi, mỗi cử động của cậu đều nói cho Vô Quá rằng những lời nói của gã có tác dụng như thế nào.

“Ngươi không có nhiều thời gian để do dự đâu, Vô Úy đã dự định tối mai sẽ giải quyết phụ mẫu ngươi. Nếu ngươi không đồng ý đáp ứng điều kiện của ta, ta cũng chỉ còn cách lấy lui mà tiến, cho ngươi uống Mê hồn thôi.”

Vừa nói, nam nhân vừa lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh từ trong ngực ra, đặt lên trên bàn.

“Ngươi nói ngươi sẽ giúp ta cứu phụ mẫu ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta sẽ chạy trốn sau khi…”

“Ta cũng đâu phải kẻ ngốc!” Yến Vô Quá giễu cợt cười, “Ta dĩ nhiên sẽ để phụ mẫu ngươi uống độc dược, sau đó chỉ cần ngươi ngoan ngoãn sống, ở bên cạnh ta hầu hạ thật tốt, phụ mẫu ngươi tự nhiên cũng sẽ sống lâu trăm tuổi ở nơi ta đã sắp xếp. Ta cũng sẽ định kì mang ngươi đi thăm bọn họ.”

Khuyết Thủy cúi đầu, trong tâm hoàn toàn không có một chủ ý nào.

Ta nên làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết tôi rốt cuộc nên làm sao bây giờ?!

Chờ rồi lại chờ, Yến Vô Quá bắt đầu mất kiên nhẫn, cho cậu một kích cuối cùng, “Khuyết Thủy, nên biết ngươi có cơ hội cứu phụ mẫu ngươi, nhưng bởi vì cái tôn nghiêm mắc cười kia của mình, phụ mẫu ngươi mất đi cơ hội sống cuối cùng. Nếu phụ mẫu ngươi chết, ngươi cũng là một trong những đao phủ tự tay giết chết bọn họ!”

“Không!” Có lẽ cậu là một kẻ vừa vô năng, vừa nhu nhược, có lẽ cậu không xứng là nhi tử của Viên gia, nhưng cậu hy vọng chí ít trong mười chín năm sống trên đời của bản thân cậu có thể làm một vài điều —— Tỉ như dùng tôn nghiêm của chính mình để đổi lấy sự sống của phụ mẫu.

“Ta thề…”

“Tiếp tục!”

“Ta lấy phụ mẫu của mình để thề…”

“Đọc theo ta. Thần linh ở trên, Viên Khuyết Thủy ta lúc này xin thề, nguyện vĩnh viễn đi theo Yến Vô Quá, tuyệt không phản bội. Nếu làm trái lời thề này, phụ mẫu thân sinh của ta sẽ chết oan uổng. Nói!”

Khuyết Thủy đứng trong phòng ngủ tiểu lâu của chính mình, nhìn xung quanh một vòng, thê lương cười, nhắm mắt lại niệm thầm: “Thần linh ở trên, Viên Khuyết Thủy ta lúc này xin thề, nguyện vĩnh viễn đi theo Yến Vô Quá, tuyệt không phản bội. Nếu làm trái lời thề này, phụ mẫu thân sinh của ta sẽ chết oan uổng!”

Yến Vô Quá mỉm cười, vô cùng thỏa mãn nở nụ cười.

“Đứa trẻ ngoan, qua đây, để ta xem thử ngươi có phải thực sự tuân thủ lời thề của ngươi hay không. Cởi quần áo ra, toàn bộ.”

Khuyết Thủy lùi từng bước về phía sau, cũng không biết cậu đang trốn tránh thứ gì, cho tới tận khi đụng vào mép giường.

“Kéo vạt áo ra, chậm chậm thôi…” Nam nhân có khuôn mặt của Trần Mặc dựa vào trên ghế, trong mắt toát lên vẻ tham lam như của loài sói.

Nhìn khối thân thể không hề nhúc nhích kia, Yến Vô Quá cười lạnh, “Nếu ngươi ngay cả điểm này cũng không thể làm được, vậy muốn ta tin tưởng lời thề của ngươi như thế nào?” Dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng không có được chân tâm của cậu, không bằng hiện tại hưởng thụ cho thoải mái! Sau này chờ bình ổn phía Vô Úy rồi, cái ông đây có chính là thời gian chậm rãi giày vò ngươi!

“Đừng lừa ta.”

“Cái gì?”

“Ta nói, đừng lừa ta!”

Nhắm mắt, vươn tay chậm rãi kéo vạt áo của chính mình… Y sam từng kiện, từng kiện trượt xuống, một thân thể nam tính kiện mỹ dưới ánh sáng của ngọn nến phiếm lên một sắc màu mê người.

Tiêm gầy nhưng không xương xẩu, bắp thịt khỏe khoắn kết lại với nhau nhưng không hề quá khoa trương, khuôn ngực rắn chắc, cánh tay hữu lực, sống lưng trơn nhẵn, phần eo nhỏ gầy, bờ mông căng mà vểnh, hai đùi thẳng tắp, ngay cả đôi chân kia cũng xinh đẹp như vậy.

Mà vài vết thương ở trên thân thể cậu kia chẳng những không hề tổn hại tới vẻ đẹp của cậu, mà ngược lại càng làm tăng thêm một loại mị lực nam tính cho cậu! Có lẽ Viên Khuyết Thủy không có một khuôn mặt có thể dụ hoặc thế nhân, nhưng chắc chắn cậu có một cơ thể có thể khiến hết thảy nữ nhân điên cuồng.

Không thể không thừa nhận, là một nam nhân, đến cả tính khí (cái này là chỉ tiểu jj, không phải là chỉ tính cách nhe) của cậu cũng xinh đẹp, chính trực tới mức khiến những người cùng giới tính sinh không nổi cảm giác chán ghét.

“Mở mắt ra! Chết tiệt, ngươi đang quyến rũ ta!” Giọng nói khàn khàn ẩn hàm mùi tình dục nồng đậm.

Khuyết Thủy y lời mở mắt lặng lẽ nhìn gã.

“Khuyết Thủy… Qua đây.”

Thanh niên toàn thân xích lõa vắt chân ngồi xuống trên người nam nhân nhấp nhô lên xuống, khớp hàm cắn chặt khiến người ta nhìn không ra cậu đang thống khổ hay là bi phẫn.

Dùng hai tay nâng lấy thanh niên, nam nhân chỉ cởi bỏ dây lưng của chính mình, để lộ bộ phận cần thiết, những nơi khác cơ hồ đều nhìn không ra một chút rối loạn.

“Không tệ, thực không tệ, ngộ tính của ngươi rất tốt, không chỉ là ở trên phương diện võ học. Chờ ta mang ngươi quay về… Hộc… Ta sẽ điều giáo ngươi thật tốt… A… Bảo bối ngoan… Chúng ta lên giường…” gã cứ thế đứng lên, vừa ôm thanh niên vừa từng bước đi tới bên giường.

Thanh niên ngửa đầu phát ra một tiếng thét vô thanh.

***

Yến Vô Quá đột nhiên mở to mắt.

Đêm nay gã ở trên người Khuyết Thủy cao trào tới ba lần.

Dư vị sau khi cao trào khiến thần chí của gã có một đoạn thời gian mơ hồ ngắn ngủi.

Trước đây cho dù ở bên bất kì kẻ nào, gã vẫn luôn rời đi ngay sau khi phát tiết xong, tuyệt không lưu lại.

Mấy ngày nay quay về giả dạng là Trần Mặc, gã trước sau vẫn luôn duy trì ba phần cảnh giác.

Gã đã sơ ý rồi, bởi vì khó có được một lần Khuyết Thủy nghe lời như vậy, ngay cả khi gã ép cậu thổi tiêu cho mình, cậu cũng không hề phản kháng, mở miệng ngậm lấy.

Đắc ý mà hí hửng! Con dao rất sắc bén, cánh tay người cầm dao cũng cực kì ổn định.

Âm thầm vận công, Yến Vô Quá không ngoài dự liệu phát hiện hai huyệt đạo của bản thân đã bị quản chế.

“Khuyết Thủy, không nghĩ tới ngươi còn có tinh thần chơi trò chơi nguy hiểm thế này với ta, xem ra ta đúng là còn chưa đủ nỗ lực mà!” Yến Vô Quá khẽ cười.

Khuyết Thủy không cười, cậu gần như đờ đẫn nói: “Mang ta đi tìm phụ mẫu ta.”

“Được thôi, chẳng qua ngươi không phải nên để ta ngồi dậy mặc y phục trước sao? Tiếp đó sai người hầu chuẩn bị ngựa, hành lý cho chúng ta…”

Mũi dao lướt tới, một vệt máu chảy xuống.

“Ta biết họ đang ở ngay trong trang viên này. Mang ta đi tìm họ.”

Yến Vô Quá không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong lời nói của cậu, gã đang nghĩ, có lẽ gã và Vô Úy đều đã coi thường thanh niên này rồi.

Bọn họ vốn cho rằng cậu nhu nhược, cậu vô năng, nhưng bọn họ lại quên mất câu châm ngôn chó biết cắn người trớ trêu.

Trong bóng đêm, Yến Vô Quá có một loại cảm giác thực kì quái.

Hiện tại người thanh niên có thâm cừu đại hận với gã kia lại thân mình xích lõa nằm bên cạnh gã, gã tuy không thể cựa quậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng làn da ấm áp của cậu.

Người thanh niên này còn vừa có quan hệ da thịt thân thiết với gã, nay lại nghiêng người, dùng một con dao nhỏ treo sau người khi cậu tới rừng quả kề ngang trên cổ gã, gã có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của cậu, cảm nhận được sát khí của cậu, nhưng lại chẳng cảm nhận được nỗi bi thương của cậu… Vì sao?

“Đừng bức ta phải giết ngươi lúc này. Ta không muốn trước sau đều có địch, nếu ngươi không mang ta đi tìm phụ mẫu ta, thế thì ta sẽ giết ngươi rồi tự mình xông vào.”

Yến Vô Quá biết thanh niên xích lõa đang nằm bên cạnh gã này sẽ thực sự làm như vậy, sát khí sắc bén của thanh niên không ngừng dồn bức toàn thân gã.

“Khuyết Thủy, ngón tay của ngươi không nên loạn động, nếu ngươi phế đi hoặc giết chết ta, ta có thể thề rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy phụ mẫu của ngươi, hơn nữa, bọn họ so với bất cứ kẻ nào trên đời này tuyệt đối sẽ chết càng thảm thiết hơn!” Không hề nghe thấy câu trả lời của Khuyết Thủy, nhưng Yến Vô Quá biết, thanh niên nhu nhược, mềm lòng này nhất định đã dao động rồi.

Gã có lẽ không hiểu rõ cậu như Vô Úy, nhưng gã biết nhược điểm lớn nhất của đứa trẻ này là chỗ nào!

“Nếu ngươi đã nghe được cuộc trò chuyện ngày đó của chúng ta, thế thì ngươi cũng nên biết, ta và Vô Úy đều muốn có được ngươi. Ngươi muốn phụ mẫu của ngươi bình an, có thể, ta dám đảm bảo với ngươi, ta sẽ cho phụ mẫu của ngươi có một nơi an toàn để dưỡng lão, hơn nữa chỉ cần bọn họ không chủ động tìm ta gây phiền phức, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền bọn họ. Nhưng điều kiện không thay đổi, từ nay về sau ngươi phải ở bên ta, ta có cách khiến Vô Úy không tìm ra được ngươi.”

“Ngươi đang bàn điều kiện với ta?” Một lúc lâu sau Khuyết Thủy mới cười lạnh, “Có tin ta hiện tại sẽ cắt đứt yết hầu của ngươi hay không?”

“Tin, đương nhiên tin.” Giọng điệu của nam nhân vẫn không hề đứng đắn, “Chẳng qua nếu ngươi thực sự làm như vậy, cho dù hiện tại ngươi có xông vào địa lao, thứ tìm được cũng chỉ là phụ mẫu đã chết của ngươi mà thôi.”

“Ngươi có ý gì?”

“Vô trị.”

“Cái gì?”

“Một loại độc dược tên là Vô trị.”

Yến Vô Quá nhìn đỉnh màn, lại chiêm thêm một câu: “Ngươi giết ta rồi, Vô Úy tuyệt đối sẽ không giao giải dược cho ngươi. Mà phương thuốc giải độc, trừ Vô Úy ra, trong thiên hạ chỉ có mình ta biết.”

Thanh niên sau khi nghĩ thông suốt thì hận đến cắn răng! Chuôi đao vừa lật, một quyền cực mạnh đấm thẳng vào bụng của đối phương!

Khụ! Ôi…!

Khuyết Thủy ngồi dậy, sơ sài lau chùi thân thể, sờ soạng mặc lại quần áo, đi giày, buộc tóc.

Vứt y phục của Yến Vô Quá cho gã, “Mặc quần áo vào.”

Yến Vô Quá nháy mắt, mặc kệ khóe miệng vẫn đang chảy máu, “Khụ khụ! Ngươi không giải huyệt đạo cho ta, ta làm sao mà mặc quần áo?”

***

Ngày hai mươi chín tháng mười, rạng sáng.

“Nếu ngươi muốn dùng ta để trao đổi phụ mẫu của ngươi với Vô Úy, thế thì ngươi tính toán sai rồi.”

Yến Vô Quá mang gương mặt của Trần Mặc đi phía trước nhỏ giọng nói.

Khuyết Thủy không thèm để ý đến gã.

Yến Vô Quá hì hì cười.

“Vô Úy sẽ không quan tâm ta, hai người chúng ta đều sẽ không cho phép bất kì kẻ nào phá hủy kế hoạch của chúng ta, cho dù là chính chúng ta! Ngươi đưa ta tới trước mặt Vô Úy, thứ cuối cùng ngươi đạt được chắc chắn so với kết cục rơi vào tay ta ban đầu càng thê thảm hơn! Viên Khuyết Thủy, ta sớm đã từng nói với ngươi, Trần Mặc chỉ là một bộ mặt khác của Yến Vô Úy, y tuyệt không hề dịu dàng, cũng tuyệt sẽ không mềm lòng với ngươi! Ngươi phá hỏng kế hoạch của y, y sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ngươi vì sao lại ngốc như vậy? Làm người của ta thì có gì không tốt? Chẳng những có thể cứu được phụ mẫu của ngươi, ngươi còn không cần phải rơi vào… Ôi!” Tên nhóc thối! Ngươi nhớ đó cho ta! Yến Vô Quá vừa cố gắng bước đi vừa thầm mắng.

Kế hoạch tuyệt vời cứ như vậy bị hủy mất! Mắt thấy Vô Úy cư đã ở ngay trước mắt… Mẹ nó! Thất bại ngay trong gang tấc! Thật con bà nó! Yến Vô Quá tức tới mức một bụng đầy lời lẽ thô tục.

Nếu không phải vì bản thân sơ ý, nếu không phải bởi xem thường tên nhóc này, nếu… Chẳng lẽ gã vất vả một hồi, kết cục cuối cùng lại là toi công uổng sức?

“Ngươi quên ngươi vừa mới thề cái gì rồi? Chẳng lẽ ngươi hy vọng phụ mẫu ngươi chết oan uổng?”

Khuyết Thủy khẽ run lại vẫn ngậm chặt miệng như cũ.

“Ngươi không tin tưởng ta như vậy?” Giọng nói của nam nhân không thể phân ra là trào phúng, hay là có một ý tứ gì khác.

Hai người không hề gặp bất cứ trở ngại nào đến thẳng Vô Úy cư, không có bất kì người nào hoài nghi họ.

Vô Úy cư bỗng nhiên sáng đèn.

Cánh cửa sương phòng bị kéo ra, một bóng người cao gầy đứng dựa vào cửa.

Nhìn rõ hai người trên hành lang, dường như không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, nam nhân tên Trần Mặc mỉm cười, làm một tư thế thỉnh.

Khuyết Thủy nắm chặt nam nhân bị cậu chế trụ trước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt phía trước kia.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chiều cao giống nhau như đúc, dáng người giống nhau như đúc.

Ngay cả giọng nói cũng không hề có điểm gì khác biệt, sao có thể như vậy?!

“Bên ngoài lạnh lẽo, vào trong đi. Khuyết Thủy.”

Nghe thấy giọng nói này, trong nháy mắt Khuyết Thủy cảm giác như có thể từ bỏ hết thảy, cứ ngây thơ vô tri như thế sống cả đời bên người này cũng tốt.

Thế thì cậu sẽ không cần khổ sở như vậy nhỉ, cũng không cần cố gắng che giấu buồn bã và tổn thương của chính mình.

“Ta biết ngươi rất kinh ngạc, thậm chí… Sợ hãi.”

Tiếng cười trầm thấp của Yến Vô Quá trong bóng đêm tựa như đang chế giễu nỗ lực làm ra vẻ bình tĩnh của người nào đó.

Trần Mặc liếc mắt nhìn gã, trong mắt có phẫn nộ không cách nào che giấu.

Yến Vô Quá cười càng thêm kiêu ngạo.

“Khuyết Thủy, vào đây.”

“Không!” Khuyết Thủy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.

“Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi có kế hoạch gì, hiện tại ta dùng đệ đệ ruột của ngươi đổi lấy phụ mẫu của ta.”

Không một ai biết cậu đã dùng tâm tình thế nào để nói ra câu nói này.

Trần Mặc nhìn Yến Vô Quá kiêu ngạo cười to, nhàn nhạt nói một câu: “Chuyện tốt ngươi làm.”

“Không cần cảm tạ, Vô Úy. Ta chỉ là muốn một chút công bằng mà thôi.”

Yến Vô Quá hì hì cười quái dị.

“Ta cho rằng chúng ta đã nói rõ rồi.”

“Ha! Chúng ta đều biết những lời nói rõ của chúng ta ngày đó đại biểu cho cái gì.”

Trần Mặc không hề phản bác, ngược lại đối diện với Khuyết Thủy.

Ánh mắt trong phút chốc trở nên ấm áp, “Khuyết Thủy, ở đây có chút hiểu lầm, chúng ta vào phòng chậm rãi nói được không?”

“Ngươi cho rằng ta mấy tuổi?” Khuyết Thủy nhịn không được chế giễu cười.

“Đừng giấu giếm nữa, những gì nên biết y đều đã biết rồi. Ngươi không phải cảm thấy kì quái ngày đó y sao lại chạy hai canh giờ trên mái nhà sao, nơi đầu tiên y hạ cố đến chính là mái nhà Vô Úy cư của ngươi!” Yến Vô Quá cũng mỉa mai nói.

Yến Vô Úy giống như không nghe thấy gã nói cái gì, vẫn nhìn Khuyết Thủy, nói với cậu: “Tin tưởng ta, ta sẽ không làm tổn thương phụ mẫu của đệ, chỉ cần bọn họ đáp ứng ta một vài điều kiện. Khuyết Thủy, rời khỏi nơi này. Đệ chỉ cần nhớ kĩ: Chỉ cần đệ sống tốt, ngoan ngoãn đợi bên cạnh ta, phụ mẫu của đệ sẽ bình an vô sự, nhớ kĩ điểm này, sau đó rời khỏi nơi này. Đi!”

Thân thể của Khuyết Thủy chợt lay động.

Trong mắt của Yến Vô Quá chợt lóe ra một tia âm lệ.

“Ta tin tưởng ngươi. Ta tin tưởng ngươi tin tưởng hai mươi năm. Ta tin tưởng ngươi, ngươi lại giao ta cho đệ đệ của ngươi làm đỉnh lô luyện công; Ta tin tưởng ngươi, tin tưởng đến ngươi khiến ta thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa lại vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi. Ta cũng muốn tiếp tục tin tưởng ngươi, nhưng ngươi không những sỉ nhục ta, cướp đi gia viên của ta, lại còn muốn cầm tù, giết chết phụ mẫu của ta. Trần Mặc, Viên Khuyết Thủy ta, Viên gia chúng ta rốt cuộc thiếu ngươi cái gì?” Khuyết Thủy chậm rãi nói, vừa nói vừa ha ha bật cười.

Vẻ mặt của Yến Vô Úy cuối cùng cũng biến đổi, sự việc tựa hồ đã thoát khỏi tầm kiểm soát của y.

Yến Vô Úy khẽ than một tiếng, “Khuyết Thủy, đệ biết ta vẫn luôn không nỡ tổn thương đệ.”

Y tụ nhẹ phất.

Cùng lúc đó, Yến Vô Quá ở một bên cũng lớn tiếng thở dài nói: “Đồ ngốc à đồ ngốc! Con chim non vừa mới giương cánh còn chưa tới một tháng trên giang hồ như ngươi sao có thể là đối thủ của Vô Úy – Kẻ từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ các hạng người.” Mở mắt bước tới bên cạnh Khuyết Thủy toàn thân vô lực chậm rãi té ngã trên mặt đất, Yến Vô Quá ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt của cậu, “Nếu ngươi chậm lại thêm một chút nữa, hiện tại ngươi đã hoàn toàn là của ta rồi.”

Khuyết Thủy nhắm mắt, môi mím chặt.

“Thế thì ngươi chẳng phải là nên cảm kích Khuyết Thủy đi đến nhanh một chút như vậy sao?” Khuôn mặt của Yến Vô Úy cực kì âm trầm.

Yến Vô Quá chẳng hề quan tâm mỉm cười, ôm lấy Khuyết Thủy từ trên mặt đất đi vào bên trong phòng.

“Có muốn làm y một trận không? Ta biết việc hiện tại ngươi muốn làm nhất chính là phát tiết.”

“Sau khi ngươi đã làm y?” Yến Vô Úy cười lạnh, phất tay đóng cửa phòng.

“Vậy thì như thế nào? Tinh thần của y rất tốt, hơn nữa y cũng cần có một chút giáo huấn!” Yến Vô Úy vô lực nhìn đệ đệ của mình. Gã cho rằng y không biết trong đầu gã đang suy tính cái gì sao?

“Mới rồi thực không tệ.”

Yến Vô Quá chẳng thèm để tâm tới việc anh trai gã không hề mắc mưu, chép chép miệng giống như đang nhớ lại một món ăn tuyệt vời nào đó, mị mắt nói.

“Đêm nay ta đã thao tên nhóc này ba lần! Sảng chết ta! Không một chút phản kháng, ánh mắt tuy trừng ta nhưng thân thể lại thực ngoan ngoãn, ha ha ha! Ta bảo y vểnh mông y liền vểnh mông, ta bảo y mở miệng y liền mở miệng, đáng tiếc tiểu tử kia lợi dụng lúc ta mơ hồ, sơ ý mất đi Kinh Châu a!”

Yến Vô Úy nỗ lực làm như chính mình không hề nghe thấy.

Nhưng khi Yến Vô Quá đặt người kia lên trên giường còn cố ý lột y phục của cậu xuống, Yến Vô Úy biến sắc.

“Ngươi đang làm cái gì?!”

“Làm cái gì?” Yến Vô Quá cười lạnh, một phát kéo chiếc quần dài trên người Khuyết Thủy xuống, “Thao y! Ngươi vừa nói ngươi không động vào y, vậy ngươi liền đứng nhìn ta chơi đùa vui vẻ là được rồi! Tên nhóc này đúng là không được dạy dỗ đủ, dĩ nhiên lại dám cho ta ăn một cú đấm đau như vậy! Không cho y nếm chút khổ thì sao có thể xem được!”

“Không được!” Yến Vô Úy vươn tay cản lại.

“Vì sao không được?” Sắc mặt của Yến Vô Quá trở nên cực kì khó coi.

Sắc mặt của Yến Vô Úy cũng không tốt hơn là bao.

“Y…”

“Y cái gì? Ngươi còn muốn giả bộ trước mặt y tới khi nào? Hay là ngươi còn muốn cứu vãn cái gì? Ta cho ngươi biết, việc đã tới bước này, ngươi có muốn cứu vãn ra sao cũng đều vô dụng rồi! Ngươi nhìn ánh mắt của tên nhóc này xem, chúng đã biến thành đỏ như máu rồi! Hừ! Y nếu đã không muốn cùng ta như vậy, ông đây cũng chẳng cần phải hiếm lạ y! Dùng phụ mẫu y uy hiếp y, đem y chơi đùa đến nát vụn! Chờ ta chơi đủ rồi, ngươi muốn xử trí y như thế nào cũng được!” Yến Vô Quá tà tính dâng lên, căn bản đã trở nên bất chấp tất cả! Gã rút một chiếc bình nhỏ màu trắng ra, cưỡng ép đút cho Khuyết Thủy một viên thuốc.

Yến Vô Úy muốn nói lại thôi.

Y đã quá hiểu đệ đệ của mình, Vô Quá một khi đã tức giận thì bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn cản! Thứ y muốn đại khái cũng chính là hiệu quả này.

Vô Quá tàn sát bừa bãi, y cũng không thể ngăn cản.

Khuyết Thủy sẽ nhìn gã như thế nào, đây là điều có thể tưởng tượng được!

Vô Quá, ngươi muốn có được y tới vậy sao? Thậm chí không tiếc phá hủy? Bản thân không chiếm được, cũng khiến kẻ khác không đạt được?!

“Đây là giải dược. Ông đây dĩ nhiên không muốn chơi đùa một thi thể! Chưa tới thời gian một chén trà, tay chân của ngươi liền có thể cử động được. Ta chỉ có một câu, ngươi muốn phụ mẫu của ngươi sống, ta nói cái gì ngươi phải nghe cái đó! Bằng không ta sẽ đem lão tặc Viên gia cắt thành từng mảnh mà chơi!”

“Vô Quá!” Yến Vô Úy gầm lên.

Biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, y không thể cứ thế mở to mắt nhìn Khuyết Thủy bị người khác phá hủy ngay trước mặt y được.

“Như thế nào? Vẫn muốn đánh một trận với ta?” Yến Vô Quá cười lạnh, giọng điệu càng trở nên điên cuồng.

Hít sâu một hơi, Yến Vô Úy chắn ở trước giường, “Chúng ta ra ngoài nói.”

“Có lời gì thì nói ngay tại đây là được, nói không chừng Khuyết Thủy của chúng ta cũng muốn nghe đó.”

“Ta không thể để ngươi đối xử với y như vậy.”

“Ha! Nghe xem, Vô Úy. Nghe xem ngươi đang nói cái gì? Ngươi không thể để ta đối xử với y như vậy? Ta đối với hận của y ngươi đều không nhìn thấy rõ? Hiện giờ còn thiếu điểm ấy sao? Lúc trước nếu ngươi chậm lại một bước, ta thiếu chút nữa đã để chó thượng y đấy!” Ngoan hận tràn đầy trong mắt Yến Vô Quá, “Ngươi hôm nay không để ta chơi y, lần sau ta liền ở trước mặt ông già của y chơi y đến chết!”

Yến Vô Úy nhíu chặt mày.

Vô Quá từ trước đến nay chưa từng chống đối y như vậy.

Vì sao? Chẳng lẽ gã đối với Viên Khuyết Thủy…?! Ánh mắt Yến Vô Úy bất giác liếc về phía thân thể đã hoàn toàn lộ rõ ở trên giường kia, cũng đón nhận một đôi mắt đỏ như máu chứa đầy các tình cảm phức tạp.

Đứa trẻ kia nhìn y, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn cự tuyệt.

Y vẫn sẽ mất đi đứa trẻ này sao… Yến Vô Úy thở dài.

“Không thể tiếp tục vãn hồi rồi, đúng chứ?” Yến Vô Úy dịu dàng nói với thanh niên nằm trên giường.

“Ta biết ngươi có thể sẽ hận ta cả đời, ta cũng không hề phủ nhận những việc ta từng làm. Ta từng hối hận, từng do dự… Nhưng ta không thể không hoàn thành sứ mệnh!” Yến Vô Úy ngồi xuống mép giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, tháo bỏ phát kết của cậu, để cho mái tóc buộc thành đuôi ngựa của cậu xoa xuống gối.

“Khuyết Thủy, thực xin lỗi, ta e rằng không thể không nói với đệ rằng… Sau này đệ lưu lại bên cạnh chúng ta được chứ? Đổi lại phụ mẫu đệ sẽ được dưỡng lão trong địa lao của Vô Úy trang.”

Ánh mắt của Yến Vô Quá thoắt động.

Vô Úy đã nói hai chứ “chúng ta”, y định làm gì? Cho tới khi gã nhìn thấy Vô Úy ngồi xuống bên giường, tháo bỏ đai lưng của chính mình…

Yến Vô Úy xoay đầu, mỉm cười với gã.

“Vô Quá, không cãi nhau với ngươi nữa, chúng ta đều biết nếu huynh đệ không đồng tâm, sẽ có kết cục như thế nào rồi.” Tay của Yến Vô Úy chỉ vào Khuyết Thủy nằm đờ đẫn trên giường, “Đây, cũng là giáo huấn của ta và ngươi. Kết cục của việc ta và ngươi thầm đấu đá lẫn nhau chính là như vậy! Tâm của y, chúng ta đều đã đánh mất rồi. Nhưng thân của y vẫn còn ở đây. Ngươi hiểu rõ ý tứ của ta đúng không?”

Yến Vô Quá nghiêng người dựa vào thư trác nhìn huynh trưởng của mình một hồi lâu, thần sắc trở nên kì quái.

“Nếu ta không đồng ý, ngươi có phải sẽ chuẩn bị hủy y?”

Yến Vô Úy không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Khuyết Thủy chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất đáng cười, vào giờ khắc này, cậu lại thực sự nghe thấy tiếng trái tim của mình vỡ nát.

Thì ra, giá trị của cậu quả thật chỉ là ở khẩu quyết Cửu Dương và thân phận nhi tử của Minh chủ võ lâm kia.

Khi cậu mất đi hai thứ này, phụ thân của cậu vứt bỏ cậu.

Đến hôm nay, người yêu của cậu cũng coi cậu như một đôi giày cũ… Nếu y thực sự từng là người yêu của cậu.

“Khuyết Thủy, đừng sợ, chúng ta sẽ đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi…” Nam nhân dịu dàng nói ở bên tai cậu như vậy.

(1)Đập nồi dìm thuyền: một câu thành ngữ TQ ý chỉ sự quyết tâm làm việc gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.