Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 31: - Tình cảm đến nhanh




Người Tu Chân không phải là bí mật gì trong vòng cấp cao của giới thượng lưu.

Có người thậm chí có thể nuôi riêng một người như vậy tọa trấn.

Lời của Doãn Mạch vừa ra, ba ông già đối diện cùng thay đổi sắc mặt.

Người Tu Chân…

Trong mắt họ chính là đại sư bản lĩnh thông thiên.

Người như vậy… không đắc tội được.

Cuối cùng ba người thoả hiệp, quay sang chỗ bàn đọc sách của Long Nhuận xem video, Long Nhuận nhân cơ hội dùng mạng gửi tín hiệu cầu cứu.

Thời Sênh lạnh lùng nhìn họ, căn phòng này nếu những kẻ vô tích sự đó có thể vào, cô liền chém chết nam chính nữ chính cho họ xem.

“Tôi biết ngay là lão ta mà, lão Vương khốn kiếp đó luôn đề phòng chúng ta.”

Xem xong video, ông già cầm súng trước đó phẫn nộ mở miệng.

Long Nhuận ra hiệu cho hai người yên tĩnh, giờ cái quan trọng nhất là kéo dài thời gian. Chỉ cần đợi người của ông ta tới, ông ta không tin không trị được con nhóc này.

Thời Sênh kiên nhẫn đợi họ, trong lúc đó tặng cho Thẩm Giai Âm một nụ cười.

Nụ cười rất rạng rỡ, nhưng phía sau nụ cười đó lại khiến người ta sởn gai ốc.

Thẩm Giai Âm sống hai kiếp, chưa từng gặp người nào khiến người ta cảm thấy cổ quái như vậy.

Nói cô tức giận sao? Không đến nỗi, cô nói chuyện dù ác liệt, nhưng ngữ khí rất ôn hoà, không có bao nhiêu phẫn nộ.

Nói cô  không tức giận cười lên lại u ám, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lột da đối phương xuống.

“Cô bé Thịnh Gia…”

“Nghĩ kỹ rồi nói, tôi có não, muốn bày trò với tôi phải biên tập kỹ một chút.” Thời Sênh lên tiếng nhắc nhở, “Kể chuyện phải có đầu có đuôi, đừng lộ ra kẽ hở khiến người ta chê cười.”

Long Nhuận bị chặn họng.

Con ranh này sao không nói chuyện theo lẽ thường.

Vừa lên đã chặn đứng đường lại.

“Bố mẹ cô rất lợi hại, nhưng có lúc, phải thuận theo thời cuộc, hơn nữa việc đó chúng tôi cũng không làm chủ được.” Trên mặt Long Nhuận xuất hiện một vài sự đau lòng, diễn vai một trưởng bối bị ép buộc không biết phải làm sao.

Thời Sênh nghe Long Nhuận nói lung tung kéo dài thời gian, cô cũng không ngắt lời.

Điều Long Nhuận nói không có gì khác ngoài việc kết cục đó của bố mẹ Thịnh Hạ đều là tự chuốc lấy, lại không hề nói tới vấn đề chính một câu nào.

Long Nhuận vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thời Sênh. Từ khi ông ta bắt đầu nói, biểu cảm của cô ấy chưa từn thay đổi, yên lặng tới kỳ dị.

Tim Long Nhuận đột nhiên đập nhanh hơn. Ánh mắt của con ranh này sao lại khiến người ta sợ hãi như thế, giống như có thể nhìn xuyên qua vậy.

Ngay khi mỗi người họ đang suy đoán, bên ngoài vang tới một loạt tiếng phanh xe dồn dập.

Long Nhuận và hai lão già khác lập tức trao đổi ánh mắt.

Cứu binh tới rồi.

Nhưng ngoài tiếng phanh xe đó, thì cũng không có âm thanh nào nữa.

Chuyện gì vậy? Sao có thể không có một chút động tĩnh nào?

Ông già cầm súng có chút mất kiên nhẫn, chạy tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài đột nhiên tràn vào.

Từ phòng sách vừa hay có thể nhìn thấy hướng cửa lớn.

Ở bên đó đỗ không ít xe, nhưng cửa lớn nhất lại là bị một nhóm đàn ông mặc vest chặn lại, trong tay đều mang theo súng, xe và người bên ngoài đều bị chặn, không khí rất căng thẳng.

Một thiếu niên đứng ở giữa cửa lớn, bên cạnh anh ta là một người đàn ông râu quai nón, người đàn ông hình như đang báo cáo gì đó với anh ta.

Thời Sênh nhìn ra bên ngoài, Úc Tửu hình giống như có phát giác, nhìn về phía phòng sách.

Khoảng cách quá xa, Úc Tửu đương nhiên không nhìn thấy Thời Sênh, chỉ là cười cười nhìn về phía phòng sách, làm tư thế tay yên tâm.

Nỗi lo phía sau của cô, anh sẽ gánh vác hết.

“Đừng để người không liên quan làm phiền cô ấy.” Úc Tửu dặn dò người đàn ông râu quai nón một tiếng, quay người về trong xe.

Người đàn ông râu quai nón có chút không biết xử trí thế nào. Sao cậu chủ không hề lo lắng xem cô Thịnh ở bên trong có xảy ra chuyện gì không?

“Cậu chủ, lần này chúng ta dùng quá nhiều người. Tôi lo sẽ dẫn tới sự chú ý trong nước, có cần qua đó chào hỏi không.” Người đàn ông râu quai nón áp chế nghi hoặc xuống, tiến tới cửa xe nói chuyện chính.

“Không cần, sẽ có người giải quyết.”

Người đàn ông râu quai nón đầy vẻ thắc mắc, cậu chủ nói chuyện sao càng ngày càng không chuẩn rồi.

Cậu chủ đã nói như vậy, người đàn ông râu quai nón không dám tuỳ tiện, đứng ở trước cửa xe làm môn thần, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ xem cậu chủ và cô Thịnh này đang chơi trò gì.

Thời Sênh ở bên trong khoảng hai tiếng mới ra.

Khi cô đi ra, theo sau là nhóm người của Long Nhuận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thời Sênh.

Nhưng cô lại rất nhàn nhã tự nhiên, không bị ảnh hưởng tới nửa phần, cũng không sợ người sau lưng đột nhiên tính kế cô.

Chỗ kỳ lạ là, người phía sau không có một ai ra tay, chỉ yên lặng đi theo cô ra ngoài.

“Nhân quả luân hồi ắt có báo.” Ở chỗ cách xe Úc Tửu mười mét, Thời Sênh dừng lại, quay đầu, ánh mắt bình tĩnh, “Các người phải tin câu nói này. Tôi không quan tâm các người giở thủ đoạn gì. Đương nhiên tiền đề là các người không để tâm liệu có chết một cách lặng lẽ không.”

Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Không cần tiễn nữa.”

Sắc mặt cả nhóm người khó coi.

Chuyện xảy ra vừa nãy, quá nhanh cũng quá kỳ dị.

Doãn Mạch đột nhiên làm loạn, đối đầu với Thời Sênh, họ muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài. Chạy tới cửa mới phát hiện cửa đó không mở được. Mảnh giấy bùa dán bị dán trên cửa họ không động vào được.

Họ quay đầu liền nhìn thấy Doãn Mạch bị Thời Sênh đâm một kiếm, không khí giống như bị bóp méo, tiếp theo Doãn Mạch và Thẩm Giai Âm liền không thấy bóng dáng đâu.

Người sống biến hình phiên bản hiện thực!

Thời Sênh đã không còn lạ gì với chuyện này, cách giữ mạng của nam chính nữ chính nhiều vô số kể.

Cô bước vài bước chui vào cửa xe Úc Tửu mở sẵn.

Úc Tửu ló người ra rồi từ từ kéo cửa xe lên, nụ cười trên miệng anh khiến mấy người đối diện đó lại thất kinh.

Đóng cửa xe lại, Úc Tửu ôm Thời Sênh cọ vào cổ côr, Thời Sênh thuận thế hôn một cái lên mặt anh, “Sao anh tới đây.”

“Đến đón em.” Nụ cười trong đáy mắt Úc Tửu rạng rỡ như pháo hoa, chỉ bung nở vì cô.

“Rất có giác ngộ.” Thời Sênh cười nhẹ một cái, “Về nhà thôi.”

Ông chú râu quai nón làm lái xe phía trước lập tức nổ máy xe.

Người đàn ông mặc vest đứng ở bên ngoài lần lượt lên xe, nghênh ngang rời khỏi biệt thư của Long Gia.

Người bị chặn bên ngoài lúc này mới như ong vỡ tổ xông vào.

Ba người đều không bị thương gì, nhưng bị doạ một trận không nhẹ.

Hai ông già khác vội vàng cáo từ.

Long Nhuận bình tĩnh nhất, vẫy tay ra hiệu cho họ yên lặng.

“Việc hôm nay, ta không muốn truyền ra ngoài, biết làm thế nào không?”

“Ông chủ, những người vừa nãy cũng không quản sao?” Có người hỏi, những người đó vừa nhìn đã biết không phải vệ sĩ thường.

“Muốn chết thì cứ đi động vào cậu ta đi.” Long Nhuận lạnh lùng nhìn người đó, gọi mấy đứa con trai của mình, “Mấy đứa theo ta lên nhà.”

Nhuận tổng cộng có ba người con trai, đều có thể coi là xuất sắc.

“Bố, Thịnh Hạ đó…”

“Việc này không cho phép nhắc lại nữa, việc của tập đoàn Thịnh Thế cũng không cho phép nhúng tay vào.” Vừa nói tới hai chữ Thịnh Hạ, Long Nhuận liền phát hoả, “Đừng đi chọc vào kẻ điên đó, con bé muốn báo thù, để con bé đi cắn những người đó.”

“Bố, lai lịch của con bé thế nào?” Lại khiến Long Nhuận ông ấy kiêng kỵ như vậy.

Trong đầu Long Nhuận loé lên hình ảnh trước đó, lai lịch thế nào?

Không có lai lịch gì cả, chỉ là một con ranh không sợ chết, ngông cuồng huênh hoang, lại có bản lĩnh.

Nhưng ba chữ có bản lĩnh này, đã thiết lập địa vị của cô.

Một tấm bùa liền có thể khiến cửa không mở được, có thể không có bản lĩnh sao?

Người càng già, thì càng sợ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.