Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 12: sự kiện nhà xác 3




Mạc Tình Vũ sợ Sở Ly không biết lợi hại, lại chạy vào trong quân rèn luyện thật, cho nên mới vội nói:

- Sư đệ, quân trận có tác dụng áp chế đối với võ công, vì lẽ đó cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở trong quân cũng không an toàn, rất có khả năng sẽ chết đi, trước khi ngươi không tiến vào đạo trường, ngàn vạn lần không thể vào trong quân rèn luyện được. 

Sở Ly cười nói:

- Ta biết rồi.

Mạc Tình Vũ bất mãn liếc mắt nhìn Trầm Húc: 

- Sư thúc, đang yên đang lành người lại nói ra chuyện này, Thiên Lôi Phong, trong quân, nơi nào mà không phải là nơi động một chút là chết người chứ?

Trầm Húc nói:

- Muốn trở thành Thiên Thần thì phải sống mái một chen, sợ chiến là không được, cần chiến thắng tử vong thì mới có thể bước lên Thiên Thần, bằng không, dù có lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà thôi. 

Mạc Tình Vũ nói:

- Từng bước từng bước từ từ mà đi, gấp cái gì chứ?

Trầm Húc lắc đầu than thở: 

- Muốn vượt lên trên Đại Lôi Âm tự thì phải đi ở phía trước.

- Sư phụ yên tâm đi, đệ tử sẽ cố gắng.

Sở Ly nói: 

- Nơi chém giết tốt nhất không phải là trong quân, mà là giao thủ với A Tu La, sát khí của đám gia hoả này so với người thường còn lợi hại hơn gấp trăm lần, càng kích thích hơn nữa.

-... Quá nguy hiểm.

Trầm Húc than thở. 

Hắn đã tự mình lĩnh giáo qua sự lợi hại của A Tu La, bằng vào tu vi của Sở Ly, đánh với bọn hắn sẽ là cửu tử nhất sinh, so với Thiên Lôi Phong và ở trong quân còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Sở Ly cười cợt.

Tính toán của vị sư phụ này hắn hiểu rõ, có chút không thông đạo lí đối nhân xử thế, làm việc chỉ nói phương pháp, không nói tới cảm tình, đây có thể là bệnh chung sau khi tu luyện Vạn Tượng Quy tông, chỉ có lý tính thuần túy, đã vứt bỏ cảm tính. 

Hắn phát hiện ra bất kỳ kỳ công bí pháp nào, sau khi tu luyện đều sẽ sản sinh ra ảnh hưởng đối với tính cách của bản thân, có thứ có ảnh hưởng rất ít, có thứ lại có ảnh hưởng rất lớn, lại giống như bệnh nghề nghiệp kiếp trước của hắn vậy, rất khó tránh khỏi được.

Năm ngày sau Trầm Húc rời đi.

Bí Vệ phủ đang gần như gióng trống khua chiêng điều tra ba người kia của bộ binh, sự lợi hại của Bí Vệ phủ đã được thể hiện ra, đã tìm ra được không ít chứng cứ. 

Bí Vệ phủ là hành gia ở phương diện này, cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi, một khi chỉ cần chân chính dùng hết toàn lực đi thăm dò thì hầu như không có gì có thể giấu diếm được.

Ba người này quả thật có vấn đề, đúng như Sở Ly từng nói, là nội gian của ba quốc gia.

Khi trở lại Bí Vệ phủ, ánh mắt các hộ vệ nhìn hắn đã mang theo vẻ than thở và sùng bái, Sở Ly đi một vòng ở bộ binh mà đã nhìn ra được ba nội gian, chuẩn xác không có sai sót nào cả, quả thực là vô cùng kỳ diệu. 

Bây giờ ở trong Bí Vệ phủ hắn có một cái biệt hiệu, gọi là thần nhãn, không có nội gian nào có thể thoát khỏi đôi mắt này của hắn, vừa đối mặt đã bị nhìn thấy rất rõ ràng.

Khi Sở Ly đến đại sảnh, Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức đã ở đó, còn có một nam tử mặt mũi sưng vù ngồi đó, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Sau khi Sở Ly đi vào, hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cảm thấy Sở Ly không nhận ra được hắn. 

Sở Ly cười ôm quyền một cái, có chút thân thiết nói:

- Trần Bách phu trưởng, làm sao vậy?

Trần Đông Hải thầm mắng một tiếng, quả nhiên không hổ là thần nhãn, không thể giấu giếm được hắn. 

Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, ôm quyền một cái, ra vẻ không sao cả, thế nhưng động tác này đã tác động tới vết thương, đau đớn không chịu nổi:

- Để ngươi chê cười rồi, ta bị mấy tên giá áo túi cơm ám hại.

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Có thể đánh Trần Bách phu trưởng thành như vậy, nhất định phải là cao thủ hàng đầu, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?

- Che mặt không nhận ra được!

Trần Đông Hải hừ lạnh nói: 

- Giấu đầu lòi đuôi, chỉ là hạng giá áo túi cơm, không cần để ý tới bọn chúng.

Sở Ly cười nói:

- Trần Bách phu trưởng định báo thù sao? 

- Hừ!

Trần Đông Hải nặng nề hừ một tiếng, âm thầm cắn răng.

Báo thù cái rắm, mối thù này căn bản không có cách nào báo lại được, chỉ có thể miễn cưỡng chịu cỗ oán khí này, quả thật là uất ức tới mức sắp chết rồi! 

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức:

- Rốt cuộc Trần Bách phu trưởng bị thương thế nào vậy? Mặt bị đánh thành như vậy, dùng thuốc trị thương rất nhanh đã có thể làm cho nó tiêu sưng chứ?

- Thương thế này rất kỳ dị, quyền kình này có gì đó quái lạ, hiệu quả của thuốc trị thương không như ý muốn. 

Hứa Hoàn Đức cố gắng nhịn cười nói:

- Đối phương cố ý làm như vậy, lúc này mặt mũi của chúng ta đều bị Trần Bách phu trưởng ném sạch rồi. Sự thông minh bình thường của ngươi đi đâu rồi, sao lại không trốn đi chứ?

Cách làm chính xác nhất là tránh một chút, chờ thương thế trên mặt gần như khỏi hẳn thì hãy về lại phủ, Bí Vệ phủ cũng không mất mặt lớn tới như vậy. 

Hiện giờ thì tốt rồi, e rằng không chỉ toàn bộ người của Bí Vệ phủ đều biết Trần Đông Hải bị đánh mà người bên ngoài cũng đã nhìn thấy. Tin tức nhất định sẽ truyền ra, hầu như tất cả mọi người trong Thần Đô đều sẽ vỗ tay kêu sướng, uy vọng của Bí Vệ phủ sẽ bị diệt.

Trần Đông Hải hừ lạnh nói:

- Hứa thống lĩnh, ta cũng biết nên tránh một chút, nhưng đám gia hoả này thực sự quá càn rỡ, nếu như trốn tiếp thì sẽ phải tiếp tục chịu đòn. Cho nên ta chỉ có thể trốn về Thần Đô, tiến vào Thần Đô, so với việc tiếp tục trốn đi, còn không bằng trực tiếp hồi phủ thì hơn. 

Sở Ly đánh giá hắn, lắc đầu một cái.

Hắn lập tức nhìn thấu tính toán nhỏ của Trần Đông Hải, là đang buộc Bí Vệ phủ báo thù cho mình, tìm mặt mũi về, hắn đã triệt để không thèm đến xỉa đến nữa. Hắn cũng biết dựa vào bản thân mình thì sẽ không báo được thù, cho nên mới đồng quy vu tận, dùng sự mất mặt của mình để đổi lại việc đối phương diệt vong!

- Đám người này quả thực rất quá mức. 

Hứa Hoàn Đức thở dài, quay đầu nhìn về phía Phó Mộng Sơn.

Phó Mộng Sơn nói:

- Được rồi, lão Trần, ngươi đi về trước đi. Ta và Hứa thống lĩnh sẽ thương lượng một chút, nhiệm vụ bây giờ của ngươi chính là cố gắng dưỡng thương, chuyện còn lại không cần quản nữa. 

- Thống lĩnh, như vậy vụ án phủ Tể Quốc Công kia...

Trần Đông Hải run rẩy, cố nén đau đớn, cau mày nói:

- Ta phải giao ra sao? 

- Ngươi nói xem?

Phó Mộng Sơn tức giận hừ lạnh nói:

- Các ngươi còn chưa đi đến phủ Tể Quốc Công mà, ngươi có thể làm gì được nữa chứ? Bằng vào dáng vẻ kia của ngươi còn có thể tiếp tục đi tra xét sao? Nếu như muốn tiếp tục tra xét thì ta tán thành! 

Hứa thống lĩnh gật gật đầu nói:

- Ngươi muốn tra xét thì cứ tiếp tục tra đi.

- Nhất định là bọn họ làm ra! 

Trần Đông Hải trầm giọng nói:

- Không nói tới việc bọn họ có vấn đề hay không, chỉ riêng trắng trợn không kiêng dè gì như vậy thì Bí Vệ phủ chúng ta cũng không thể yếu thế được, bằng không từ đây mười hai phủ Quốc Công sẽ không đặt chúng ta vào trong mắt!

- Vậy ngươi muốn tra xét bọn họ tiếp sao? 

Hứa thống lĩnh nói.

Trần Đông Hải nhìn về phía Sở Ly:

- Vốn ta muốn chia sẻ một chút thay cho Sở Bách phu trưởng, thân phận của hắn mẫn cảm, không thích hợp đi thăm dò nội tình của phủ Quốc Công, thế nhưng hiện giờ bộ dáng của ta như thế này, muốn tiếp tục tra xét cũng là có tâm mà không có lực. 

Sở Ly mỉm cười nói:

- Đa tạ Trần Bách phu trưởng.

Trần Đông Hải lại nhìn về phía Phó Mộng Sơn rồi nói: 

- Thống lĩnh, vụ án này cuối cùng vẫn phải giao vào trên tay của Sở Bách phu trưởng, người khác không có năng lực này, cũng giống như quét sạch bộ binh vậy. Chuyện này đối với chúng ta khó như lên trời, đối với Sở Bách phu trưởng thì lại dễ như ăn cháo.

Phó Mộng Sơn liếc mắt nhìn hắn, đã nghe ra dụng tâm hiểm ác của hắn, vì vậy mới hừ lạnh nói:

- Ngươi nói như thế, chẳng phải bản thân ngươi lại trở thành rác rưởi rồi sao? 

Trần Đông Hải lắc đầu than thở:

- Tuy rằng chúng ta không bằng Sở Bách phu trưởng, nhưng nếu xử lý một ít việc nhỏ vẫn có tác dụng, tránh cho tinh lực của Sở Bách phu trưởng không đủ.

- Hừ, ngươi hiểu là tốt rồi! 

Phó Mộng Sơn tức giận mpos:

- Ngươi đừng có nói nhảm, vụ án này vẫn giao cho các ngươi, tinh binh cường tướng của Mai Nhất viện các ngươi có rất nhiều, đừng có chơi tiểu xảo, tiểu Sở còn có chuyện khác!

Ánh mắt của Trần Đông Hải lập lòe, mỉm cười nói: 

- Được, mối thù này chúng ta sẽ báo lại.

- Ngươi hiểu là tốt rồi!

Phó Mộng Sơn hừ lạnh nói: 

- Nếu như lần sau lại làm mất mặt xấu hổ như vậy, ta thấy ngươi nên đi tới Hoàng lăng đi!

- Vâng!

Trần Đông Hải trầm giọng nói. 

Hắn không nói thêm gì nữa, hắn đã cảm nhận được sự thiên vị của thống lĩnh đối với Sở Ly, nếu như mình lại gây xích mích thì cũng vô dụng, cho nên lùi một bước yên lặng mà xem biến báo. Hắn không tin Sở Ly vẫn gặp may mắn như thế, mọi chuyện đều có thể hoàn thành được, chung quy sẽ có thể tìm được cơ hội để bỏ đá xuống giếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.