Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 49: - 50




Không tránh được cái ôm của Vương Phong, do đó dần dần Bối Vân Tuyết cũng không giãy giụa nữa, ngược lại đầu cô dựa vào ngực Vương Phong, yên lặng thầm nghe tiếng đập thình thịch từ tim Vương Phong.

Ấm thanh này rất có giai điệu, hơi giống như một khúc hát ru, bởi vậy mà Bối Vân Tuyết trong lúc mệt mỏi thoáng chốc đã quên đi mùi rượu khó chịu của Vương Phong đang nằm sát bên mình, cứ như vậy gối đầu lên ngực Vương Phong, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Vương Phong tỉnh dậy, hắn chỉ cảm thấy đầu của mình vô cùng khó chịu, nặng như chứa chì bên trong. 

Đồng thời ngực hắn như có một sức nặng đang đè lên, nặng đến nỗi hắn không thở được. 

Tuy nhiên lúc Vương Phong nhận ra Bối Vân Tuyết đang nằm trên đó, thoáng chốc hắn lại ngây ra, hắn không thể nào ngờ được mình lại ngủ cùng với chị Tuyết một đêm, hơn nữa còn trong một tư thế mờ ám như này.

Hắn có thể cảm nhận được phía dưới bụng của mình truyền đến cảm giác mềm mại, cũng cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của Bối Vân Tuyết.

Cố nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hắn phát hiện mình không nhớ ra được gì cả, một chút kí ức cũng không có, nhưng nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Bối Vân Tuyết, hắn không nỡ đánh thức cô. 

Nhẹ nhàng lấy tay cô ra khỏi người mình, Vương Phong đột nhiên cau mày lại, bởi vì hắn ngửi thấy một mùi khó chịu từ cơ thể mình, cũng không biết làm sao chị Tuyết có thể chịu được cả đêm.

Hắn từ từ đặt Bối Vân Tuyết xuống giường đồng thời đắp chăn cho cô, Vương Phong lúc này mới chậm rãi trèo xuống giường.

Vào phòng tắm xối nước lạnh lên người, Vương Phong đột nhiên hồi tỉnh lại không ít, mặc dù hắn không biết vì sao mình ôm chị Tuyết ngủ cả đêm nhưng nghĩ lại thì nguyên nhân chắc chắn là do mình. 

Hôm qua mình uống say như chết, chắc chắn là cô ấy kéo mình lên giường rồi.

Khoảng thời gian trước đây, Bối Vân Tuyết đã thức dậy từ sớm rồi mới đúng, thậm chí có thể là mua đồ ăn sáng đem về luôn rồi.

Hôm nay chắc là ngoại lệ, có thể do đêm qua cô ấy thật sự rất mệt nên mới ngủ mê như thế này, nghĩ đến đây thì Vương Phong bất giác cảm thấy hổ thẹn.  

Vội vàng rửa mặt, Vương Phong mặc quần áo vào tươm tất bước ra khỏi biệt thự, trước kia đều là Bối Vân Tuyết mua đồ ăn sáng cho hắn, hôm nay cô ấy chưa thức dậy, Vương Phong phải mua về cho cô ấy.

Tuy nhiên chưa đi được bao xa thì Vương Phong liền cảm thấy lúng túng, mặc dù hắn sống trong... một khoảng thời gian rồi nhưng trước giờ đều không ra ngoài mua đồ ăn sáng lần nào, căn bản là không biết chỗ mua ở đâu.

Cũng may hắn được một hắn bảo vệ tốt bụng chỉ đường cho, nhờ vậy mà hắn đã mua được đồ ăn sáng. 

Trên đường về, tâm trạng của Vương Phong rất tốt, còn huýt sáo nữa, hôm nay mình khó lắm mới mua được đồ ăn sáng mang về, nghĩ đến việc chị Tuyết sẽ cực kì vui vẻ.

Mở cửa ra, Vương Phong chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vang ra, chắc là chị Tuyết đã dậy.

Bày bữa sáng xong, Vương Phong chống cằm, lặng lẽ nhìn về phía phòng tắm, nghĩ đến cảnh chị Tuyết đi ra khỏi phòng tắm, quả thật sẽ giống như là tiên nữ từ trong tranh vẽ bước ra. 

Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm đã tắt, một phút sau thì Bối Vân Tuyết vô cùng xinh đẹp từ trong phòng tắm đi ra ngoài.

Người con gái lúc mới bước ra khỏi phòng tắm là đẹp nhất, câu này quả thật không sai, hơn nữa câu này để nói về chị Tuyết thì càng đúng thêm nữa.

Bối Vân Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, Vương Phong thậm chí còn thấy được hai điểm nhô lên trước ngực của cô, bên trong hoàn toàn không mặc đồ trong, thật sự đặc biệt mê hoặc người khác, hắn suýt chút chảy máu mũi. 

Bởi vì mới gội đầu nên tóc của Bối Vân Tuyết vẫn còn đọng lại vài gọt nước, trong lòng Vương Phong như bị mèo cào, bên dưới lập tức liền có phản ứng.

Trong thâm tâm đang thầm mắng mình lưu manh, Vương Phong liền thu hồi ánh mắt của mình, hắn nhìn những cô gái khác thì hoàn toàn không thèm kiêng nể gì cả nhưng duy nhất chỉ có Bối Vân Tuyết là ngoại lệ.

Hắn cũng không biết vì sao lại không dám, chỉ biết là mình không nên làm như vậy, đó là do Bối Vân Tuyết không chỉ đơn giản là người hắn thích mà còn là một người hắn rất tôn trọng. 

Tóm lại, đây là một suy nghĩ hết sức mâu thuẫn, Vương Phong cũng không biết giải thích làm sao.

Bị ánh mắt của Vương Phong lướt qua, mặt Bối Vân Tuyết đỏ bừng, chốc lát cổ cũng đỏ theo, cô chợt nhớ lại chuyện hôm qua bị Vương Phong ôm ấp ngủ cả đêm.

Mặc dù trong thời gian đó không xảy ra chuyện gì nhưng quả thật là ngủ một đêm, một Bối Vân Tuyết trước giờ chưa từng tiếp xúc quá thân mật với bất kì chàng trai nào mà lại phóng đãng ngủ cả đêm với Vương Phong, cô cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. 

Do vậy lúc đấy cô chỉ hận mình không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, thật là xấu hổ.

Cô hốt hoảng chạy lên lầu, Bối Vân Tuyết cảm thấy tim mình đập liên hồi, giống như là có tật giật mình vậy.

Thay xong bộ đồ hay mặc thường ngày, cô không thể không xuống lầu, dù sao cô cũng không thể ở mãi trên lầu được, chuyện này sớm muộn rồi cũng phải đối mặt. 

Chỉ là mặt cô vẫn đỏ bừng bừng, quả thật rất giống quả táo chín, Vương Phong nhìn thấy liền muốn cắn một cái.

“Chị Tuyết, mau xuống ăn sáng nào.” Không dám trêu Bối Vân Tuyết, Vương Phong chỉ gọi cô một cách bình thường.

Chỉ là bất luận hắn có cố biểu hiện bình tĩnh như thế nào thì ngược lại trong lòng hắn nóng như lửa đốt, chị Tuyết thật sự quá mê hoặc người khác rồi. 

Mặt thì đỏ bừng, biểu hiện ngượng nghịu, dáng vẻ mặc hắn chà đạp, lẽ nào cô không biết càng biểu lộ yếu đuối thì càng kích thích dục vọng của người khác hay sao?

“Ừm.” Giọng nói của Bối Vân Tuyết nhỏ như không nói gì, sau đó cô chậm rãi ngồi trước mặt Vương Phong.

Buổi sáng hôm nay là do Vương Phong chuẩn bị, do đó vô cùng phong phú, dù sao thì đây cũng là lần đầu mua đồ ăn sáng cho chị Tuyết, làm thế nào cũng không thể qua loa được. 

Nhưng hai người vẫn chưa kịp động đũa thì ở cửa đang có một vị khách không mời mà đến.

“Ai da, không ngờ là Tiểu Tuyết lại tốt như vậy, đến bữa sáng mà cũng chuẩn bị luôn cho tớ, tớ đây cũng đói muốn chết rồi.”

Bước vào cửa, không phải ai khác chính là Đường Ngải Nhu, tối hôm qua phải làm nhiệm vụ thật sự làm cô mệt rã rời, đến cơm cũng không có thời gian để ăn.

Bởi vậy lúc về đến nhà, ngửi thấy mùi đồ ăn, cô lập tức chạy lại, một lời cũng không nói thêm mà ào đến quét sạch sành sanh, không hề cảm thấy ngại ngùng, không thèm để ý đến những người đang ngồi ở đó. 

“Đường Ngải Nhu!”

Mặt Vương Phong lạnh lùng mở miệng nói, thật sự vô cùng giận dữ, mình khó lắm mới mua về cho chị Tuyết một bữa sáng quý giá, không thể tin là bà chị Đường Ngải Nhu đáng ghét này lại đến quậy tung cả lên.

Mình và chị Tuyết còn không kịp ăn một chút gì. 

“Làm gì vậy?” Nghe Vương Phong gọi, Đường Ngải Nhu không quậy nữa, tay nhét vào miệng một miếng bánh bao.

“Không có gì, cậu ăn tiếp đi.” Nhìn thấy Đường Ngải Nhu thật sự đói rã như vậy, Vương Phong cũng không dám cướp của cô ấy, dù sao cũng thân chị em ruột thịt, sao có thể nhìn cô ấy chịu đói được?

“Vậy tớ không khách sáo rồi.” Không có thời gian cãi nhau với Vương Phong, cái bụng đói cả đêm của Đường Ngải Nhu dường như dùng một tốc độ ngắn nhất có thể hủy diệt sạch hai phần ba thức ăn trên bàn. 

“Hai người nhìn tôi cái gì vậy?” Đường Ngải Nhu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương Phong và Bối Vân Tuyết đều đang mở to mắt nhìn cô, làm cô cảm thấy ngại.

Hình như dáng ăn ban nãy của mình thật sự có hơi đáng sợ rồi.

Bạn thân của mình nhìn mình như vậy thì cô cũng không biết nói gì hơn, nhưng nhìn thấy Vương Phong đang trừng mắt nhìn mình, Đường Ngải Nhu liền lạnh lùng liếc Vương Phong một cái, hung dữ nói: “Anh còn nhìn nữa thì tôi sẽ móc hai mắt anh ra đấy.” 

“Cô đến móc thử xem?” Vương Phong buồn cười nhìn Đường Ngải Nhu thách thức, sau đó ngả mình về phía sau dựa vào ghế.

“Anh nghĩ là tôi không dám chắc?” Đường Ngải Nhu trừng mắt lớn hơn nữa, không ngờ Vương Phong còn nói ra những lời như vậy.

“Ôi hai người đừng có như vậy nữa mà.” Nhìn thấy hai người họ như muốn đánh nhau, Bối Vân Tuyết liền nói. 

“Tôi cũng không trêu chọc gì cô ấy.” Vương Phong nhún vai, nhưng ngược lại không hề cử động.

Hừ, nể mặt Tiểu Tuyết, chị hôm nay không gây khó dễ cậu.” Đường Ngải Nhu bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, sau đó mới khoác lấy vai của Bối Vân Tuyết, nói: “Đi, nói chuyện với tớ, đừng quan tâm đến tên lưu manh đó.”

Cười khổ một tiếng, Bối Vân Tuyết bị Đường Ngải Nhu lôi ra vào phòng khách.

Không đi nghe lén chuyện bọn họ, Vương Phong thong thả ăn nốt thức ăn trên bàn, nổi giận với một kẻ điên như Đường Ngải Nhu vốn dĩ không đáng, vẫn phải nên ăn no rồi hãy nói tiếp.

Tuy nhiên vẫn chưa đợi đến lúc Vương Phong ăn xong, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ của Bối Vân Tuyết từ trong phòng truyền ra: “Không thể nào, thành phố Trúc Hải chúng ta vậy mà lại xuất hiện tên ác ma giết người sao?” 

“Ừ, đã có sáu cô gái bị hạ độc rồi, bọn tớ đang điều tra vụ án này mấy đêm rồi.” Giọng nói của Đường Ngải Nhu vang lên, chứa một sự giận dữ.

Lần này người gây án nhất định rất thông minh, bất cứ chứng cứ gì cũng không, không hề để lại dấu vết, do vậy mặc dù cảnh sát hình sự đã bận rộn điều tra đến cả đêm nhưng vẫn không tìm ra một chút manh mối

“Vậy cậu sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Bối Vân Tuyết có chút lo lắng hỏi. 

“Yên tâm đi, tớ luôn theo sát đội cảnh sát, nếu mà có nguy hiểm thì phải lo cho cậu đó, dạo này ít ra đường một chút, tên ác ma giết người này chuyên ra tay với những cô gái đẹp.” Nói đến đây, Đường Ngải Nhu đột nhiên im lặng. 

Tuy nhiên Vương Phong dựa vào năng lực nghe siêu phàm của mình đã nghe thấy hết những gì Đường Ngải Nhu nói.

Tên ác ma giết người này chính xác là một tên biến thái, giết con gái người ta xong lại còn cắt thi thể ra, biến thái như vậy, Vương Phong nghe xong cũng không dám ăn nữa. 

Loại người này hắn chỉ thấy trên TV, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thật.

“Đáng sợ vậy sao?” Nghe xong Đường Ngải Nhu nói, Bối Vân Tuyết quả nhiên bị dọa không ít, mặt trắng cả ra.

“Không sao, chỉ cần là cậu đừng đi đến những nơi hẻm hóc âm u tối tăm, hắn ta chắc chắn sẽ không trắng trợn vậy đâu.” Nhìn thấy Bối Vân Tuyết thật sự bị dọa đến như vậy, Đường Ngải Nhu liền an ủi cô. 

“Chị Tuyết không cần lo lắng, chỉ cần tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ không để ai hãm hại chị đâu.” Lúc đó, Vương Phong bước đến phòng khách, nghiêm túc nói.

Nghe xong câu nói của Vương Phong, mặt Bối Vân Tuyết đỏ ửng lên, cô liền vội vàng cúi mặt xuống.

“Cái tên lưu manh này, không phải chuyện của anh, đi ra chỗ khác chơi đi.” Nhìn thấy Vương Phong, Đường Ngải Nhu vô cùng không nhẫn nhịn mà nói. 

“Lo lắng cho người khác thì không bằng chị đi lo lắng cho bản thân mình.” Trong lúc nói, ánh mắt của Vương Phong nhìn đi nhìn lại vào hai con mắt to tròn của Đường Ngải Nhu, trong lòng Đường Ngải Nhu phát hoảng.

“Đủ rồi, mặc kệ các người, tôi phải đi nghỉ ngơi đây.” Chịu không được ánh mắt rực lửa của Vương Phong, Đường Ngải Nhu liền vội vàng chạy lên lầu.

“Chị Tuyết, mau qua đây ăn sáng đi.” Vương Phong vừa nói xong thì Bối Vân Tuyết nhỏ giọng “Ừ” một tiếng. 

Bởi vì nghe những chuyện mà Đường Ngải Nhu đã nói ban nãy, hai người họ đều không muốn ăn thêm nữa, ăn được có một chút thì đã ăn không nỗi nữa rồi.

Ăn xong bữa sáng, Vương Phong không ra ngoài, bởi vì hiện giờ hắn phải tiết kiệm thời gian tu luyện, nhưng hình như Bối Vân Tuyết đã ra ngoài mua quần áo rồi, Vương Phong cũng không hề đi cùng cô.

Hơn nữa bây giờ đang là ban ngày, Vương Phong cũng không sợ cô xảy ra chuyện, cho nên yên tâm trở về phòng của mình. 

Cả ngày hôm nay biệt thự không xảy ra chuyện gì, cô gái điên Đường Ngải Nhu kia về phòng một cái là đã lăn ra ngáy khò khò rồi, không đến gây chuyện với Vương Phong.

Đến lúc trời tối mịt, Bối Vân Tuyết mới trở về, trên tay cô bây giờ xách đầy những túi lớn túi nhỏ, có đồ cho cô, cũng có cho Đường Ngải Nhu, hơn nữa cô cũng đặc biệt mua cho Vương Phong một bộ quần áo, nhưng điều này lại khiến cho Đường Ngải Nhu oán trách.

Tuy nhiên bây giờ cô phải nhanh chóng ra ngoài phá án, bởi vậy chỉ kịp giận dỗi trừng Vương Phong vài cái rồi liền vội vàng chạy đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.