Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 56




Lạc Lê vừa dứt lời, Yêu Nghiệt bỗng nhiên bật cười, “Câu hỏi ngu ngốc như vậy anh cũng có thể hỏi được à?”

“Ngươi…”

“Tôi tất nhiên là người rồi.”

Yêu Nghiệt nhướn mày nhìn Lạc Lê một cách châm biếm, “Chắc không phải trong thời buổi khoa học xã hội anh lại cổ vũ mê tín dị đoan đấy chứ? Yêu? Như vậy mà anh cũng nghĩ ra được!”

Nói xong cũng không nhìn Lạc Lê lấy một cái, cứ thế đi đến trước mặt Đậu Đậu đưa tay ra, “Đi thôi, về nhà trước rồi tính sau.”

Đậu Đậu sững sờ, đặt bàn tay nhỏ trắng mịn vào lòng bàn tay Yêu Nghiệt. Kim San hạ độc không phải vì muốn động đến con của cô, cô ta hạ độc chỉ muốn giết cô mà thôi. Có người muốn hại con cô, người đó không phải là Kim San.

Vậy người đó rốt cuộc là ai?

Tại sao lại muốn hại con của cô?

Từ khi sống lại, sao cô lại bị nhiều người ghét vậy chứ?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, bàn tay đang nắm tay cô của Yêu Nghiệt hơi siết chặt lại, “Đừng lo, có anh ở đây.”

“Đứng lại. Hai người khi nãy đi đâu rồi?”

Lạc Lê cầm khẩu súng Liệp Yêu, đầu súng đen sì trực tiếp chỉ vào phía sau đầu Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt không đồng ý, “Trưởng quan Loli nói vớ vẩn gì thế? Người? Sao tôi không nhìn thấy?”

“Đừng có ngụy biện, chính là lúc sau khi anh động đậy mới không thấy họ đâu!”

Đậu Đậu nhìn thấy Lạc Lê chĩa súng vào Yêu Nghiệt, không hiểu sao có chút lo lắng. Khẩu súng Liệp Yêu đó nghe nói là dùng huyền thiết luyện nghìn năm tạo thành, Lạc Lê đã dùng nó bắn chết không ít yêu quái, toàn bộ đều hồn bay phách lạc.

Thế nhưng Yêu Nghiệt lại cười, “Tôi nghĩ luật pháp của Cửu Châu vẫn chưa có quy định cho phép sĩ quan giết người đúng không? Anh có bản lĩnh thì nổ súng đi.”

Lạc Lê nhíu mày, “Khẩu súng này của tôi được tạo thành từ huyền thiết nghìn năm, một khi nổ súng, anh chắc chắn sẽ hồn bay phách lạc.”

“Huyền thiết nghìn năm?”

Lúc này Yêu Nghiệt lại càng vui vẻ, “Mới có một nghìn năm mà đã đem ra khoe khoang rồi à? Cũng không sợ mất mặt! Anh có giỏi thì nổ súng thử xem nào. Xem tôi hồn bay phách tán, hay là súng hỏng người mất.”

Sau đó hắn liền cúi người bế Đậu Đậu lên, không thèm nhìn Lạc Lê đang có biểu cảm gì, cứ thế đi bước ra ngoài.

Vốn dĩ Lạc Lê đã nhìn không vừa mắt Yêu Nghiệt, bây giờ thấy hắn cúi người bế Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng không phản kháng thì sắc mặt lại càng thêm xám xịt. Hắn ta nhất định là yêu, nếu không hai tên yêu kia sao có thể dễ dàng chạy trốn được?

Anh có giỏi thì nổ súng đi à? Xem tôi hồn bay phách lạc hay là súng hỏng người mất.

Nổ súng à? Có giỏi thì nổ súng à!

Những lời nói của Yêu Nghiệt giống như thứ âm thanh kì dị dập dờn bên cạnh tai hắn, đem theo sự khinh thường, ung dung bình tĩnh, đem theo cả sự kiêu căng không ai bì nổi.

Lạc Lê bóp cò, “pằng” một tiếng, viên đạn bay ra khỏi nòng súng…

Yêu Nghiệt khẽ dừng chân lại, sau đó cong môi, nghiêng mình biến mất khỏi vị trí cũ.

Hắn cố ý làm như vậy, hắn cố ý để Lạc Lê nổ súng. Nếu đã không thể dùng yêu lực giết người, vậy thì hắn sẽ chọc tức Lạc Lê, dùng khẩu súng trong tay đối phương kết thúc sự sống của đối phương.

Cho nên viên đạn đó vẫn còn chưa kịp chạm vào hắn, mà giống như đâm vào một chướng ngại vô hình nào đó, sừng sững trong không trung đột nhiên rồi bật ngược trở lại, xuôi dọc theo hướng cũ. Thời gian chưa đầy một giây khi Lạc Lê bấm cò, rầm!

Sau đó Yêu Nghiệt không sao, nhưng khẩu súng trong tay Lạc Lê lại nổ tung. Mảnh vỡ huyền thiết đâm vào tay phải, máu tươi ngay lập tức trào ra. Cùng lúc đó, Yêu Nghiệt đã về đến 912, hơi cau mày lại, không chết? Sao lại thế?

Lẽ nào hắn đã đánh giá thấp anh ta?

Có điều vậy cũng tốt, nếu dễ dàng chết như vậy thì chẳng vui vẻ chút nào. Việc gấp cần làm bây giờ là xử lý Bách Hoa Các.

Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt đặt Đậu Đậu xuống, nheo mắt gọi Lăng Đầu Thanh, đối diện liền xuất hiện một bóng người màu xanh vội vội vàng vàng chạy đến.

“Đại Vương, người có gì cần giao phó ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.