Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 22




Gió đêm lạnh như băng, từng đống lửa nhỏ được đốt lên ở khắp nơi, khu vực hoàng trướng của Hạ vương cực kỳ rộng lớn, dùng da hươu tuyết Tây Bắc quét vôi vàng làm lều bạt, trên mặt thêu hình Bàn Long, trân châu làm mắt, lưỡi bôi chu sa, móng nhọn dữ tợn. Trước lều có hai vạt dầu khổng lồ, đuốc cháy phừng phựt tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, cờ trướng bay phấp phới trên cao, cấm vệ quân vũ trang đầy đủ vây ở chung quanh. Xa xa nhìn lại, trong bóng tối cả hoàng trướng nhìn như một con thần long Đông Hải đang ngủ đông, tản ra khí thế khổng lồ cùng uy nghiêm không gì sánh nổi. Nhuệ khí hoàng gia ngút trời, đem không khí vui vẻ càn rỡ chặn lại ở bên ngoài.

“Thế tử.” A Tinh lặng lẽ tiến lên, nói nhỏ bên tai Yến Tuân: “Có người len lén đến gần doanh địa, có cần động thủ không?”

Trong bóng tối, lông mày nam tử khẽ nhướng, mi tâm chau lại, hắn khó hiểu trầm giọng nói: “Là ai?”

A Tinh cung kính trả lời: “Không rõ, bất quá thoạt nhìn không phải là người của Mục Hợp thị.”

“Ta đi nhìn một chút.” Sở Kiều tiến lên, nhỏ giọng nói.

Yến Tuân gật đầu, trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, nếu không cần thiết thì đừng động võ. Sau đó lập tức tới dạ tiệc, ta chờ muội.”

“Yên tâm đi, có thể là đám người Trát Lỗ tới quấy rối. Ta đi một lát liền sẽ trở lại.” Dứt lời liền mang A Tinh đi về phía doanh địa.

“A Sở!” Thấy Sở Kiều rời đi, Triệu Tung sửng sốt, lập tức lớn tiếng kêu lên, dợm bước định đuổi theo.

“Thập tam điện hạ.” Yến Tuân kéo tay Triệu Tung, cười nhạt nói: “A Sở có việc, chút nữa sẽ trở lại. Chúng ta đi trước đi.”

Triệu Tung không cam lòng bị Yến Tuân kéo đi, vừa đi vừa nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Gió lạnh xem lẫn bông tuyết tát vào mặt, tiếng vó ngựa vang rền, ánh đuốc hai bên thưa dần, màn đêm đen kịt, trên cao vầng trăng khuyết sắc như đao, bầu trời thưa thớt sao đêm lộ ra vẻ cao xa vời vợi cùng sự u ám thâm trầm, thỉnh thoảng có cánh chim đêm xẹt qua, bay lên rồi lại bổ nhào xuống chụp lấy con mồi.

Trong nháy mắt, Sở Kiều nàng đi tới triều đại này đã được tám năm, vận mệnh chẳng bao giờ cho nàng cơ hội cùng quyền được dạo chơi nhân gian. Bối cảnh tồi tệ, giết chóc vô tận, máu tanh thảm thiết một mực buộc nàng phải chiến đấu cùng chạy trốn không ngừng. Quá nhiều ẩn số trước mắt, quá nhiều âm mưu không biết ẩn ở đâu, quá nhiều tuyệt cảnh lần lượt thúc giục nàng đi về phía trước, không cách nào dừng bước. Nàng không phải là kẻ giết chóc trời sanh, lại càng không phải cường đạo từ bé, nàng chỉ muốn sinh tồn, đơn giản muốn bảo vệ phần thiện lương bé nhỏ trong lòng.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*. Cơ hội diệt thế ở trước mắt, nhưng nếu cầm lên, đó cũng sẽ chính là cơ hội đổi thiên hạ cứu thế.

* Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu = Thánh nhân không có lòng nhân, coi con người như chó rơm.

Sở Kiều quát một tiếng chói tai, thúc ngựa chạy nhanh hơn. Người ngựa chạy băng băng trên cánh đồng tuyết trống trải. Đằng xa có tiếng vó ngựa chạy tới, là một nam tử áo đen đang đơn độc rong ruỗi trên cánh đồng. Sở Kiều và mấy người còn lại thở ra một tiếng.

A Tính nhướng mày, trầm giọng nói: “Cô nương, người này không đúng, là từ hướng doanh địa của chúng ta chạy tới.”

Một viên Yến vệ tiến lên, hướng về người nọ gọi lớn: “Này! Ngươi là ai?”

Vừa dứt lời, viên Yến vệ còn chưa kịp thở gấp một hơi thì một thanh phi đao trắng sáng như tuyết nhất thời lao tới như tia chớp. Phi đao mang theo sát khí kinh người lao thẳng vào viên Yến vệ vừa lên tiếng, phá tan bầu trời đêm vắng lặng.

*Leng keng* một tiếng, đao kiếm chạm nhau phát ra tia lửa chói mắt. A Tinh vừa rút kiếm chém phi đao liền trở tay giương cung lên, lớn tiếng quát: “Là người phương nào tới? Sao lại ra tay ác độc như vậy?”

Người nọ tựa hồ cũng nhận ra đối phương nhân số đông đảo, lập tức linh hoạt xoay người thúc ngựa chạy về hướng Tây. Sở Kiều nhìn thấy thì nhăn trán, thấp giọng quát lên: “Đuổi theo!”

Tất cả đáp ứng một tiếng rồi đồng loạt thúc ngựa chạy như điên đuổi theo ở phía sau. Giữa dãy núi đen ở xa xa và rừng rậm um tùm, cánh đồng tuyết như một con thú trắng dữ tợn bị vô số vó ngựa đạp lên người, bông tuyết vẩy ra, gào théo tung bay trong gió.

Bất chợt phía trước xuất hiện bóng người trùng điệp, số lượng tựa hồ rất đông. Đội ngũ người ngựa an tĩnh không một tiếng động đứng đó nhưng lại lộ ra sát khí lạnh lẽo không nói nên lời. Sở Kiều cả kinh, nhanh tay ghìm cương dừng ngựa lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì người áo đen bị chúng Yến vệ đuổi theo lại tiêu sái cầm cung tên lên, bắn thẳng vào đội quân phía trước.

“Người nào?”

Một tiếng quát đột nhiên vang lên, bóng đêm mù mịt cùng khoảng cách khá xa nên nhất thời khó có thể nhìn rõ người tới là ai. Đội nhân mã ở đối diện gặp phải phục kích, trong khoảng thời gian ngắn liền cho rằng các Yến vệ là đồng bọn của người áo đen đằng trước, vì thế lập tức đồng loạt rút đao ra đánh trả.

A Tinh hét lớn: “Dừng tay! Chúng ta không phải…”

Lời còn chưa nói hết thì một mũi tên nhọn đã bay tới trước mặt, Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt, một tay nắm chặt cương ngựa, hất người đạp vào bụng A Tinh. Hắn bị đau nên khẽ gập người lại, chỉ nghe *phập* một tiếng, mũi tên cắm vào da thịt, tuy đã tránh khỏi chỗ yếu nhưng vẫn cắm sâu vào vai.

Sở Kiều nhíu chặt chân mày, đối phương không phân tốt xấu, không tra rõ ràng đã xuống tay tàn độc, thật sự ghê tởm. Thiếu nữ hất vạt áo lông tuyết trắng, thúc ngựa tiến lên một chút rồi tung mình nhảy xuống, một chân khụy trên đất, cầm cự nỏ trong tay, thần thái nghiêm túc, hai mắt lạnh lùng như mắt báo nhìn khoảng đồng tuyết trước mặt. Nàng lắng tay nghe, mày cau chặt, gió lạnh thổi tung tóc trên trán, ánh mắt như điện tỏa ra vẻ sắc bén.

*Vèo* Một kình tiễn nhất thời rời khỏi trường cung của Sở Kiều, thế tới như điện vô cùng kinh người, chỉ lưu lại một cái bóng trắng vút đi trong không trung, ma sát với không khí cơ hồ như bắn ra tia lửa.

Tựa như cùng một lúc, trong bóng tối đối diện đồng thời vang lên tiếng dây cung kéo *phựt*, một mũi tên cũng rời cung bay thẳng về phía Sở Kiều.

Hai mũi tên theo cùng một quỹ tích lao đi với tốc độ kinh người. Tất cả đều trừng mắt nhìn theo, chỉ nghe *cạch* một tiếng giòn tan vang lên, hai mũi tên chạm nhau giữa không trung, đồng thời gãy vỡ rơi xuống trên cánh đồng tuyết mênh mông.

Trong thời gian ngắn, Sở Kiều dung thủ pháp kinh người không ngừng thay đổi vị trí cùng tư thế, biến hóa quỹ tích cùng lực đạo bắn tên, liên tục bắn ra bảy mũi tên. Đối phương cũng dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường như trước, đánh trả từng mũi một.

Giữa không trung chỉ có thể nghe được tiếng tên rời dây cung cùng hai mũi tên đụng vào nhau gãy vụn.

Đối chọi gay gắt, lực lượng ngang nhau!

Thanh âm kịch liệt thoáng cái biến mất. Sở Kiều khẽ nheo mắt lại, đưa tay sở lên ba mũi tên cuối cùng trong bầu, lẳng lặng chờ thời cơ tốt nhất.

Một cơn gió lớn chợt nổi lên, tuyết trắng tung bay khắp nơi, tất cả mọi người đều không tự chủ che kín hai mắt. Song, trong bóng tối cũng chỉ có hai người đồng loạt phát lực, ba mũi tên bắn ra nhanh như sao băng, tỏa hàn quang khiếp người. Phái đối điện cũng thả dây cung, ba mũi tên bay ra bắn gãy hai mũi đang lao tới. Hai mũi tên cuối cùng xuyên qua gió tuyết, mang theo khí thế dữ dội bắn tới chỗ đối phương ẩn thân.

Trong phút chốc, Sở Kiều bật người lên như một tiểu dã thú, vứt bỏ cung nỏ, dùng tay phải lấy đà, vặn eo đứng dậy. Song, chỉ nghe xoẹt một tiếng, kình tiễn mang theo lực đạo như hỏa tinh xẹt qua cổ nàng, để lại một vệt máu dài đỏ sậm.

“Cô nương!” Chúng Yến vệ cả kinh, đồng loạt tiến lên.

Sở Kiều đứng lên, đưa tay che phía cổ đã bắt đầu chảy ra máu tươi, yên lặng không nói, chỉ đưa ánh mắt rét lạnh nhìn về phía đối diện ở xa xa. Nàng biết, người ở đối diện cũng đã tránh được mũi tên tất sát của nàng, cũng giống như nàng, chỉ bị thương nhẹ.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, lặng lẽ không một tiếng động, màn đêm đen kịt, bão tuyết bay tán loạn. Xuyên qua bóng đêm nặng nề, Sở Kiều có thể cảm giác được một ánh mắt lãnh khốc bén nhọn từ rất xa bắn tới đây.

Một cánh chim săn đêm xẹt bầu trời, người áo đen vốn vẫn nằm gục trên mặt đất đột nhiên chồm dậy một cách mạnh mẽ, dùng tốc độ nhanh như viên đạn chạy điên cuồng để hòng thoát khỏi chỗ thị phi này.

Tựa hồ như cùng một lúc, Sở Kiều và người bắn tên đối diện rút bội kiếm bên hông ném đi, thân thể nam nhân đang chạy trốn run lên, hai mắt trợn to, cúi đầu không cam lòng nhìn hai thanh kiếm cắm trên ngực, sau đó nặng nề ngã *thịch* xuống trên mặt tuyết.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai phe không có nửa động tĩnh, một Yến vệ cẩn thận tiến lên mấy bước, thấy đối phương không có phản ứng thì mới lớn tiếng kêu lên: “Bằng hữu ở đối diện, chúng ta đang truy đuổi tặc nhân nên, vừa rồi chỉ là hiểu lầm.”

Phía đối diện vẫn lặng yên không một tiếng động, không có tiếng trả lời. Yến vệ tên Tả Đường cưỡi ngựa lên phía trước, chốc lát sau đối diện cũng có tiếng vó ngựa vang lên.

“Cô nương.” Một lát sau, Tả Đường quay lại, tung mình xuống ngựa đưa bội kiếm lại cho Sở Kiều, trầm giọng nói: “Kiếm của ngài.”

Thiếu nữ nhăn trán, “Đối phương có lai lịch gì?”

“Không rõ lắm.” Tả Đường thành thực báo cáo: “Thân vệ đối phương mặc áo choàng lông đen thông thường, bộ dáng lạ lẫm, chưa từng thấy qua.”

Sở Kiều lạnh nhạt không nói, gật đầu nhận lấy bội kiếm, nhưng lập tức liền nhíu mày.

Đây là một bảo kiếm hiếm thấy, bề ngoài cổ kính, thân kiếm thanh mảnh mơ hồ có vết máu đỏ thẫm, lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết, dưới ánh trăng tỏa ánh sáng lấp lánh như ngọc, nhìn như dòng thủy ngân đang chảy, chuôi kiếm bọc bằng kim tàm ti*, có khắc hai chữ ‘Phá Nguyệt’ nhỏ được viết theo kiểu Triện**.

*Kim tàm ti: vải được dệt bằng tơ của tằm vàng, vô cùng quý hiếm

**Chữ Triện (một trong 6 kiểu viết của chữ Hán: Chữ Giáp Cốt → Chữ Kim → Chữ Triện → Chữ Lệ → Chữ Khải → Chữ Thư)

Sở Kiều nhướng mày, ngón tay vuốt vuốt chuôi kiếm, trầm giọng nói: “Đây không phải kiếm của ta.”

Tả Đường cả kinh, vội vàng nói: “Thuộc hạ lập tức đi tìm họ đổi lại.”

Tiếng vó ngựa gào thét ở đối diện sớm đã biến mất trong gió tuyết từ lâu.

“Ngươi đuổi không kịp.” Nàng chậm rãi nói, trở tay tra kiếm vào vỏ, không ngờ đoản kiếm kia lại mười phần khớp với bao kiếm của nàng.

“Mang thi thể của người áo đen kia về, A Tinh trở về doanh địa xử lý vết thương, những người khác đi với ta tới hoàng trướng.” Thiếu nữ cất tiếng nói trong trẻo như chuông bạc, quay đầu cùng đội Yến vệ thúc ngựa rời đi.

Tiến vào quảng trường phía trước hoàng trướng như tiến vào một thế giới khác, khắp nơi đều là mùi thịt nướng thơm lừng cùng tiếng cười nói vui vẻ. Sở Kiều cởi binh khí xuống giao cho thị vệ, theo sự hướng dẫn của một cấm vệ đi vào trong đại trướng.

Hoàng trướng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, bên trong đã trải sẵn ba mươi sáu vạt chiếu, phân ra thành hai bên trái phải. Lúc Sở Kiều tiến vào thì đại đa số mọi người đã đến đủ, bởi vì Hoàng đế còn chưa tới nên tiếng người bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Thân phận Sở Kiều chỉ là một tùy tùng nên dĩ nhiên không thể tự tiện đi loạn. Nàng trực tiếp đảo mắt tới chỗ thanh tĩnh ít người nhất, quả nhiên nhìn thấy Yến Tuân một thân trường bào nguyệt sắc ngồi đó, đang lẳng lặng phẩm trà thưởng rượu. Còn Triệu Tung thì đứng ở một bên vò đầu bứt tai, bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa.

“Thế tử.”

Sở Kiều trực tiếp đi tới, còn chưa kịp mở miện thì đã nghe tiếng Triệu Tung ngạc nhiên kêu lên: “Á, A Sở, cô làm sao vậy? Bị thương sao?”

Vết rách trên cổ tuy nhẹ nhưng cũng đang rỉ máu, Sở Kiều lắc đầu, không để ý nói: “Không sao, không cẩn thận bị thương ngoài da mà thôi.”

“Sao cô lại bất cẩn như vậy?” Triệu Tung cau mày, quan tâm nói: “Ta lập tức đi tìm đại phu, phải xử lý vết thương tử tế trước.”

“Không cần.” Sở Kiều kéo hắn lại, “Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không cần lao sư động chúng*.”

*Lao sư động chúng = chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn

“Như vậy sao được.” Triệu Tung nhíu mày không vui, nhưng cũng biết tiếng nói của mình trước giờ không có trọng lượng nên đành quay sang nhìn Yến Tuân, “Yến thế tử, ngươi nói gì đi?”

Mi tâm Yến Tuân nhíu chặt, hắn ngẩng đầu nhìn gò má tái nhợt của Sở Kiều, nhiều năm ăn ý khiến hắn hiểu rõ nàng muốn cái gì, cho nên cũng không thúc giục mà chỉ thấp giọng hỏi: “Thật không có sao?”

Sở Kiều lắc đầu, kiên định nói: “Không có chuyện gì.”

Triệu Tung nhìn bộ dáng hai người, nhất thời cảm thấy bị mình bị làm lơ nên không khỏi bĩu môi, trực tiếp nói: “Vậy ta đi lấy thuốc trị thương đây.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Sở Kiều ngồi xuống chỗ phía sau Yến Tuân, cúi người thấp giọng nói, “Là người của Trát Lỗ trộm mật tráp* trong trướng của huynh, đã bị ta giết.”

*Mật tráp = hộp bí mật

Yến Tuân cau mày nói: “Vật kia không có tác dụng gì, bất quá chỉ để che dấu tai mắt người khác, muội tội gì liều mạng vì nó?”

“Người của Trát Lỗ có bản lãnh đó sao?” Sở Kiều sờ lên vết thương trên cổ, khẽ hừ một tiếng, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong kinh thành gần đây có cao thủ nào mới tới sao?”

“Cao thủ trong kinh?” Lông mày Yến Tuân nhướng lên, biểu tình có chút khó nắm bắt, “Này cũng không ít.”

“Tuân ca!”

Một thanh âm kiều mỵ đột nhiên vang lên, một thiếu nữ mặc y phục lông chồn tím từ trong đám nữ quyến hớn hở chạy lên trước, song vừa nhích lại gần thì nụ cười trên mặt liền không cánh mà bay, mắt lạnh nhìn thiếu nữ ngồi sau lưng Yến Tuân, lạnh lùng nói: “Sao nàng ta lại ở đây?”

Sở Kiều đứng dậy cung kính hành lễ, “Bát công chúa.”

Triệu Thuần cũng không nhìn Sở Kiều mà trực tiếp đến ngồi xuống bên cạnh Yến Tuân, bộ dạng nổi giận đùng đùng, nói: “Mấy ngày qua huynh không đến tìm muội là vì nàng ta đã trở về?”

Yến Tuân nhỏm dậy đứng bên cạnh Sở Kiều, nhàn nhạt nói: “Yến Tuân sợ hãi, không dám quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.”

“Được lắm, nàng ta trở lại huynh liền gọi ta công chúa sao?” Dứt lời, Bát công chúa liền chỉ ngón tay vào Sở Kiều, lạnh lùng nói: “Là kẻ nào cho phép nô lệ hạ tiện như ngươi tiến vào?”

Lời vừa dứt, Yến Tuân nhất thời biến sắc mặt, hàng chân mày đẹp chậm rãi nhăn lại, “Đường đường là cành vàng lá ngọc như công chúa sao có thể ô ngôn uế ngữ? A Sở là ta mang vào, chẳng lẽ công chúa cũng muốn đuổi ta ra luôn?”

Triệu Thuần mím môi, hai mắt nhất thời đỏ lên, oán hận dậm chân, cũng không trả lời Yến Tuân mà chỉ vào Sở Kiều kêu lên: “Ngươi chờ đó cho ta!” Dứt lời liền xoay người chạy đi.

Đám nữ quyết hoàng gia đi theo nàng cũng trợn mắt nhìn Sở Kiều một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.

Sở Kiều thở dài, trầm giọng nói: “Huynh tội gì vào lúc này đắc tội nàng? Ta đi ra ngoài là được.”

Thanh âm nam nhân trầm thấp như dòng suối trong khe núi mát lạnh, nhưng lại chậm rãi nói gằn từng chữ: “Lúc nhỏ ta phải nhẫn nhịn, đó là bởi vì trừ nhẫn nại ta không còn cách nào khác. Nhưng nếu bây giờ ta còn phải nhịn vì chuyện như vậy thì cố gắng trong những năm gần đây của ta không có chút ý nghĩ gì rồi.”

Yến Tuân ngồi xuống chỗ của mình, chậm rãi uống một hớp rượu, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vẻ bình tĩnh đạm mạc, trường bào nguyệt sắc cùng một đầu tóc đen nhìn qua như người trong tranh. Ngay lúc đó đột nhiên có trận gió thổi vào bên trong trướng, mang theo hơi tuyết lạnh giá, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy màn trướng ở cửa khẽ động, một nam tử trẻ tuổi thân mặc tử y khoác áo lông trắng đi vào, dáng vẻ oai hùng, lông mày như kiếm, mắt như hàn tinh, ngũ quan như tạc, thân hình cao ngất, giống như một lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, tản ra hàn mang sắc bén kinh người. Chẳng qua, trên cần cổ thon dài lại có một vết thương đang rỉ máu vô cùng không phù hợp.

Con ngươi trong mắt Sở Kiều nhất thời co rút lại, mi tâm nhíu thật chặt.

“Tứ thiếu gia!” Cảnh tiểu vương gia cùng một đám công tử vương tôn tiến lên chào đón, đồng loạt nở nụ cười như gió xuân nói: “Từ biệt bảy năm, phong thái của Tứ thiếu gia quả thật càng hơn trước!”

Gia Cát Nguyệt chỉ lộ nụ cười nhạt ở khóe miệng, từ tốn đáp lễ, cử chỉ lễ độ, hắn đứng giữa đám người trò chuyện một cách vui vẻ, không có nửa điểm bóng dáng của thiếu niên quái gở cố chấp đa nghi năm xưa. Bảy năm rèn luyện đã khiến hắn trở thành một thanh bảo kiếm sắc bén, vô luận là ở đâu hay vào bất kỳ lúc nào, đều có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt chỉ thuộc về mình. Bên trong đại trướng tràn đầy không không khí vui mừng, đèn đuốc sáng trưng. Thoát khỏi đám người quấn lấy mình, ánh mắt của Gia Cát Nguyệt quét một lượt khắp trướng, rốt cuộc dừng lại ở góc sâu nhất trong cùng.

Yến Tuân vẫn lẳng lặng uống rượu, không hề ngẩng đầu lên, tư thái lỗi lạc, cử chỉ tiêu sái. Nhưng tấm lưng rộng của hắn bất giác thẳng lên, hoàn toàn che khuất thiếu nữ ở phía sau, ngăn trở ánh nhìn lạnh lẽo đang cố tình tìm tòi kia.

“Yến thế tử, vẫn khỏe chứ?”

Một tiếng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu, Yến Tuân ngẩng đầu lên, lớn tiếng bật cười, vươn người đứng dậy, “Gia Cát huynh, đã lâu không gặp.”

Gia Cát Nguyệt cong khóe môi tà mị cười một tiếng rét lạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn đằng sau Yến Tuân, chậm rãi cất tiếng trầm thấp: “Tinh Nhi, không nhận ra ta sao?”

Thời gian trôi qua như nước, năm tháng như mây, bảy năm trôi qua, ba người từng so đao lại một lần nữa gặp lại nhau dưới sự an bài của vận mệnh.

Sở Kiều ngẩng đầu lên, vẫn mang sắc mặt bình tĩnh cùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chủ cũ ngày xưa, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Gia Cát Tứ công tử nổi danh khắp thiên hạ, có ai lại không nhận ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.