Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 13




Sở Kiều vừa dứt lời thì một hồi chuông lớn vang lên, tiếng chuông ngân văng vẳng lan xa hơn mười dặm.

Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn đang náo động chỉ một thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô: “Tham kiến bệ hạ!”

Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo một cách dữ dội, trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, một nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám giày da hươu trắng bóc đạp trên mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là một đôi chân không lớn không nhỏ, đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, không nóng không vội, chậm rãi đi tới.

“Tất cả đứng lên đi.”

Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía trên, âm lượng không vang vọng cũng không nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Thẳng cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên một lần nữa, “Đều ngồi xuống đi, Tề Nhi, bắt đầu đi.”

Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp: “Dạ, phụ hoàng.”

Sau đó hắn tiến lên một bước, cao giọng nói: “Quốc yến bắt đầu, tất cả an vị.”

Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa một vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười nói vui vẻ lại một dần dần lan rộng.

Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, hắn chậm rãi gật đầu, không nói một câu liền quyết tuyệt xoay người đi, vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhẹ nhàng lay động.

Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.

Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân không nói gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của hắn. Đã bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là “Phải chờ, phải nhẫn. Rốt cuộc sẽ có ngày đứng dậy.”

Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ không thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân đang ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn một thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, đang dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.

Một tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc đang cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thì thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người không có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ một khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.

Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hiện hơn trăm kỵ mã đang tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra thì một trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, không một động tác thừa.

Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. Một trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi không lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.

Chợt, binh sĩ trên lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, một trăm kình tiễn đồng thời phá không bắn về phía hồng tâm treo trên một thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại một điểm.

Không gian một mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy một chân quỳ xuống đất, cất tiếng nói vang vọng:“Nhi thần Triệu Triệt cẩn chúc phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”

Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không ai không ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.

“Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển.” Hạ hoàng ngồi ở phía trên cất giọng, giọng điệu vững vàng mang theo một tia vui mừng nhàn nhạt, “Thưởng bảo kiếm Long Tuyền, hãy dùng nó để mở mang bờ cõi Đạ Hạ, cũng như bảo vệ quốc gia.”

“Tạ ơn phụ hoàng!” Triệu Triệt cao giọng đáp, cúi người dập đầu trên mặt đất.

Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng sự vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà không nói, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.

“Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả thật chính là anh hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ thì ranh giới quốc gia đúng là không phải lo.” Tam hoàng tử Triệu Tề chậm rãi gật đầu, sắc mặt tự nhiên không hề có chút ghen tỵ, bất kể là thật lòng hay có toan tính thì cũng không hổ danh hiệu một đời Hiền vương.

Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, không khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.

Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất thì chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. Hiện tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường không ngừng trầm trồ khen ngợi thì Trát Mã liền mang theo một nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy không quá xuất sắc nhưng một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khó nhận được một đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đã đẩy không khí trong sân lên một cao trào mới.

Trát Mã cười khanh khách khấu tạ hoàng ân, lúc đứng dậy đột nhiên nói: “Bệ hạ, chỉ biểu diễn thì thật không vui, tại Tây Bắc của chúng thần, ở dạ tiệc đều cho phép tỷ võ. Hôm nay Trát Mã là lần đầu tiên tới thành Chân Hoàng, không biết có thể thỉnh cầu bệ hạ chấp thuận cho thần khiêu chiến với một người?”

Nàng còn là một thiếu nữ tuổi không không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tất cả nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.

Hạ hoàng ngồi ở ghế trên, sắc mặt nhìn không rõ nhưng giọng nói có chút vui vẻ, “Vậy ngươi chuẩn bị khiêu chiến người nào đây?”

“Nghe tiếng nữ nô bên cạnh Yến thế tử võ nghệ cao cường đã lâu nhưng chưa có cơ hội lãnh giáo, hôm nay tinh thần mọi người đều tốt, không bằng cùng nhau thử tỉ thí một lần?”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Yến Tuân ngồi ở một góc trong cùng. Người chứng kiến một màn tỷ đấu vừa rồi tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện, người không biết còn tưởng rằng Trát Mã toan tính gây hấn. Dù sao gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến thị từ trước đến nay luôn đối địch, trước khi Yến Thế Thành chết, trường hợp công khai đối lập như thế này cũng xảy ra không ít.

Hạ hoàng còn chưa lên tiếng thì Yến Tuân đã đứng dậy, một thân trường bào nguyệt sắc thêu tường vân bằng chỉ đen, mặt như bạch ngọc, bộ dáng một công tử văn nhã tiêu sái. Hắn nhàn nhạt cất tiếng từ chối, “Gia nô tuổi còn nhỏ, võ nghệ hiểu biết chẳng qua chỉ là sơ sài, nào dám bêu xấu ở trước mặt bệ hạ. Trát mã quận chúa am hiểu thuật kỵ mã, thân thủ lại cao cường, thỉnh đừng làm khó người khác.”

“Yến thế tử, giả vờ giấu diếm chính là tội khi quân đó. Huống chi, Trát Mã quận chúa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đường đường thân phận quận chúa tỷ võ với một nô tài, hơn nữa còn trước mặt thiên tử, ngươi lại ra sức khước từ như vậy, không phải là quá không nể mặt rồi sao?” Ngồi trên vạt chiếu hàng thứ tư, một thanh niên bên cạnh Ngụy Thư Du mở miệng nói.

Người nọ là con dòng thứ của Ngụy phiệt, tên gọi Ngụy Thanh Trì, rất có tài ăn nói, miệng lưỡi không tầm thường. Yến Tuân cũng đã gặp qua mấy lần trong vài dịp yến hội, không nghĩ hôm nay hắn lại dám công khai điểm tên chỉ mặt.

“Thanh Trì huynh nói rất đúng.” Cảnh tiểu vương gia ha ha cười một tiếng, “Yến thế tử, quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng*, hiếm khi viên minh châu của thảo nguyên Tây Bắc có nhã hứng như vậy, không bằng cứ thành toàn cho nàng đi, tránh cho sau này Ba Đồ lão tướng quân lại trách cứ người thành Chân Hoàng khi dễ nữ nhi bảo bối của ông ta!”

*Quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng = quân tử lấy cái đẹp cái mỹ (ở đây có thể hiểu là người đẹp nữa) làm trọng

Cảnh Hàm sống ở đế đô từ nhỏ, hắn chính là ấu tử của lão quận vương Cảnh Hải, Cảnh Hải quận vương là thúc thúc của Triệu Đức Chính, bối phận của Cảnh hàm lớn hơn đám người Triệu Triệt Yến Tuân một bậc cho nên từ trước tới giờ hắn nói chuyện vô cùng tùy ý. Hắn vừa mở lời, lập tức liên tiếp có người lên tiếng phụ họa.

Hạ hoàng cũng gật đầu, trầm giọng nói: “Theo thỉnh cầu của Trát Mã quận chúa đi.”

“Bệ hạ…” Yến Tuân nhăn trán, còn định nói nữa thì Sở Kiều ở phía sau đột nhiên đứng dậy, nàng kéo kéo góc áo Yến Tuân, khẽ lắc lắc đầu.

Yến Tuân sắc mặt thâm trầm, nhưng cũng biết tên đã lên cung, không thể không bắn, nếu hắn nói thêm gì nữa, rất có thể sẽ chịu sự công kích của tất cả. Bên dưới ống tay áo thùng thình, hắn đưa tay nắm chặt tay Sở Kiều, thấp giọng dặn dò: “Ngàn vạn phải cẩn thận.”

Thiếu nữ gật đầu cười một tiếng, “Yên tâm.”

Cởi áo lông xuống, Sở Kiều đi tới giữa sân, chắp tay thi lễ về phía Bắc (chỗ Hạ hoàng ngồi) rồi xoay đầu lại, thi lễ nói với Trát Mã quận chúa: “Đã như vậy, xin đành lớn mật đắc tội.”

Thoáng chốc, ánh mắt tất cả đều ngưng tụ trên người thiếu nữ này. Bảy năm trước, Sở Kiều tám tuổi đồng tâm hiệp lực với Yến Tuân, chín tuổi bẽ gãy ba ngón tay thiếu chủ Ngụy phiệt – Ngụy Thư Du, bắt hắn làm con tin chạy ra khỏi thành Chân Hoàng, sau lại cùng cấm quân chém giết ở trước đài Cửu U, suýt nữa đã thành công chạy thoát, những điều này vẫn còn vô cùng mới mẻ trong ký ức của mọi người. Một đứa trẻ tám tuổi ban đầu đã có dũng khí cùng thực lực như vậy, sau bảy năm sẽ có năng lực sâu không lường được đến như thế nào? Mặc dù chỉ là một nữ nô thân phận thấp, nhưng dù sao sau lưng nàng cũng chính là đại biểu của Bắc Yến.

Cả hoàng triều Đại Hạ không người nào không biết, tuy bảy năm trước Yến Thế Thành đã bỏ mình, con cháu Yến vương hầu như không còn ai, nhưng Bắc Yến thực hành chính sách tự do tuyển dụng quan lại hơn mấy trăm năm đã làm cho thế lực Yến thị cắm rễ thật sâu ở Tây Bắc. Bởi vì nhiều năm qua người Khuyển Nhung luôn không buông tha ý định xâm chiếm biên cương, cho nên hoàng thất Đại Hạ căn bản không thể thay đổi hoàn toàn bộ máy lãnh đạo ở Bắc Yến, đây cũng chính là lý do vì sao Hạ hoàng mãi vẫn không dám xuống tay diệt trừ Yến Tuân. Huống chi, trong bóng tối vẫn còn một lực lượng thần bí đang âm thầm chống đỡ kinh tế chính trị của Bắc Yến, một khi chưa hoàn toàn diệt trừ gốc rễ thì Yến Tuân trên danh nghĩa vẫn là chủ nhân của Bắc Yến.

Ngoài trướng nổi lên một con gió mạnh thổi lên chiếc áo ngắn màu xanh nhạt trên người thiếu nữ, mái tóc đen nhánh như mực, khuôn mặt nhỏ thanh tú, cũng không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng trên dưới toàn thân lại phát ra sự tỉnh táo cùng quả cảm hiếm có, đủ thu hút tầm bắt của bất kỳ nam tử nào. Đây chính là lần đầu tiên Sở Kiều đứng trước mặt hoàng thất Đại Hạ, dùng thân phận nữ nô đón nhận sự khiêu chiến của vị quận chúa Tây Bắc thân phận hiển hách là Trát Mã.

Trát Mã nhìn nhìn thiếu nữ vừa nãy làm mình xấu mặt, khóe miệng khẽ cười lạnh, ngạo nghễ nói:“Ta vừa biểu diễn thuật kỵ mã, thể lực còn chưa hồi phục như cũ, hiện tại tỷ võ thì không công bằng. Như vậy đi, ta cho nô lệ của mình tỷ võ với ngươi, ngươi thắng thì lại đánh cùng ta.”

Lời vừa nói ra, tất cả người ngồi đều kinh ngạc, Triệu Tung rốt cuộc kìm nén không được, không hề để ý đến Triệu Tề đang nhíu chặt mày, lập tức đứng dậy nói với phụ hoàng: “Này không công bằng.”

“Trát Mã quận chúa thân yếu thịt mềm, tỷ võ với một nữ nô vốn đã không ổn, hống chi còn mới vừa biểu diễn cưỡi ngựa. Thập tam điện hạ, chỉ là một nô lệ, không có gì không công bằng.” Cảnh Hàm cười ha hả một tiếng, thờ ơ nói.

Ngụy Thư Du cong khóe miệng, đưa ánh mắt tối tăm nhìn Sở Kiều một cái, nhàn nhạt đồng ý với Cảnh tiểu vương gia, “Cũng chỉ là một nô lệ để tìm vui mà thôi.”

“Các ngươi…”

“Thập tam đệ!” Triệu Tề trầm giọng quát lên: “Ngồi xuống!”

Thấy Hạ hoàng không có phản đối, Trát Mã quay đầu nói với một gã đại hán vạm vỡ ngồi ở phía sau: “Thổ Đạt, ngươi tới vui đùa với tiểu cô nương này một chút.”

Gã đại hán kia vừa mới đứng dậy, mọi người nhất thời liền kinh hô một tiếng, chỉ thấy hăn chân dài hơn bảy thước, mắt như chuông đồng, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, đứng bên cạnh Sở Kiều thật giống như voi so với mèo con, không chút tương xứng.

Đến đây, mọi người nhất thời cũng hiểu ý tứ của Trát Mã, đây căn bản không phải tỷ võ mà một cuộc mưu sát. Nhưng không một ai lên tiếng dị nghị, dù sao trong mắt họ, giống như lời Ngụy Thư Du, ‘cũng chỉ là một nô lệ để tìm vui mà thôi.’

Sở Kiều ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh chăm chú nhìn Thổ Đạt, nàng biết, một trận đánh này liên quan đến danh dự của Bắc Yến. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Yến Tuân lộ diện ở trước mặt đủ các quan lại tướng sĩ. Nàng thua sẽ là đả kích thật lớn đối với sĩ khí Bắc Yến, mà căn cơ giúp cho Yến Tuân có thể sống yên phận cho tới nay, đều chính là sự thần phục vô điều kiện của các tướng sĩ Bắc Yến.

Nàng hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi hoàng trướng, đi tới chính giữa bãi săn, đến nhấc một thanh trường thương lên khỏi kệ vũ khí, cầm cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi xoay người trở lại, ngẩng đầu nói: “Ngươi dùng vũ khí gì?”

Thổ Đạt giơ giơ quả đấm lên, đắc ý cao giọng: “Nắm đấm chính là vũ khí của ta.”

“Đao thương không có mắt, ngươi cẩn thận.”

Một trận gió đập vào mặt Sở Kiều, Thổ Đạt quát lên một tiếng vang dội, nghe như có tiếng sấm đánh xuống từ giữa không trung. Thiếu nữ đột nhiên lắc mình, chân khẽ dịch ra một bên, ngay sau đó một quả đấm khổng lồ nện ầm lên nơi nàng vừa đứng. Tuyết bay tán loạn, trên mặt đất xuất hiện một lỗ sau hoắm.

Mọi người thét lên kinh hãi, đại hán sử dụng lực đạo như vậy, e chính là muốn dồn thiếu nữ kia vào chỗ chết. Trong sân có không ít thiếu nữ cùng phu nhân, bọn họ thấy thế thì trắng bệch sắc mặt, rốt rít che mắt không dám nhìn.

Sở Kiều dùng một tay vung trường thương, nhưng căn bản không có cơ hội thi triển đòn. Thổ Đạt không những có khí lực kinh người mà thân thủ cũng vô cùng linh hoạt, nhất thời hắn giống như một mãnh hổ hung ác từng bước ép sát con mồi.

Mặt Triệu Tung lộ vẻ khẩn trương, mặc dù biết thân thủ Sở Kiều rất cao, nhưng đối phương vạm vỡ như vậy… vị hoàng tử trẻ tuổi âm thầm quyết định, chỉ cần tình huống không tốt một chút, hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp.

Trong chớp mắt hai người đã giao phong được mấy chiêu, chẳng qua thiếu nữ nhỏ bé kia vẫn thủy chung không đánh trả mà chỉ vòng quanh né tránh, không hề xung đột chính diện. Ngay lúc tất cả nhận định nàng phải thua không thể nghi ngờ thì chợt nghe Thổ Đạt thét một tiếng chói tai, cả người lao về phía Sở Kiều, sắc mặt dữ tợn, thủ đoạn âm ngoan. Một cơn gió lớn thổi đến, các ngọn đuốc bừng cháy phừng phừng, mọi người đồng loạt kinh hô, cho là Sở Kiều kiếp này khó thoát, nhất định hương tiêu ngọc vẫn. Song trong đám người, vẻ mặt căng thẳng của Yến Tuân nhất thời giãn ra, hắn đưa ly rượu đang nắm chặt trong tay lên mép lạnh nhạt uống một hớp, sau đó buông tay ra, ly rượu rơi xuống vỡ vụn thành nhiều mảnh trên vạt chiếu ngồi.

Trăm ngàn ánh mắt đang nhìn chăm chú nhất thời trợn to, chỉ thấy thiếu nữ lúc nãy còn mãi né tránh chung quanh đột nhiên xoay người, bước chân linh hoạt một cách kỳ dị, cái eo nhỏ nhắn khẽ uốn lấy đà bật trường thương đâm tới. *Phập* một tiếng, máu tươi bắn ra khắp nơi, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một cơn cuồng phong thổi đến hất tung tóc trên trán thiếu nữ, nàng một tay cầm thương, tay còn lại chỉ về phía Thổ Đạt nằm trên mặt đất ở xa xa. Trường thương chỉ cắm vào khoảng nửa tấc chứ không xuyên qua thân, hiển nhiên người ra đòn đã cố ý nương tay, không muốn đuổi cùng giết tận.

Sở Kiều thu hồi thương, lạnh nhạt gật đầu nói hai chữ ‘Đạ tạ’ rồi xoay người dập đầu hành lễ với người ngồi ở chủ vị hướng Bắc.

Tiếng tán thưởng nhiệt liệt như sấm nhất thời bộc phát. Đại hạ trọng nhất là võ lực, người xem mắt thấy một thiếu nữ còn trẻ mà đã sở hữu thương thuật tuyệt luân như thế, trong nháy mắt đã đánh bại một đại hán vạm vỡ thì không cách nào ngăn được đều cao giọng reo hò.

Song, ngay lúc đó lại nghe thấy Thổ Đạt đột nhiên nổi giận quát lớn, vung quyền về phía Sở Kiều lúc này đang quay lưng về phía mình, chuẩn bị hung hăng nện xuống.

“Cẩn thận!” Triệu Tung lớn tiếng hô to, lập tức lao ra khỏi chỗ ngồi.

Cùng lúc đó, chỉ thấy một một mũi nhọn sáng trắng từ phía sau bắn tới, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Thổ Đạt đã sắp nện quả đấm lên lưng Sở Kiều, mở ra một lỗ máu to sau ót hắn. Lúc đó, đầu Sở Kiều vừa mới dập xuống đất.

Thổ Đạt trừng to hai mắt không thể tin, mũi rỉ máu, ánh mắt dại đi, rốt cuộc té ầm xuống, máu tươi chảy óc ách từ cái lỗ sau ót.

“Lớn mật!” Trát Mã giận dữ nhảy ra khỏi chỗ ngồi, lớn tiếng kêu lên: “Diện kiến Thánh thượng còn dám mang theo vũ khí. Yến Tuân, ngươi muốn tạo phản sao?”

Yến Tuân ung dung ngồi yên tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một mảnh sứ vỡ, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cái chén cũng coi như là vũ khí sao?”

Mọi người đang còn kinh ngạc lúc này mới phát giác, thì ra vừa rồi Yến Tuân là dùng một mảnh chén vỡ để giết chết Thổ Đạt.

“Phụ hoàng, thuộc hạ của Trát Mã quân chúa không theo quy củ đánh lén sau lưng, thật sự đáng giết.”

Người trên vương vị vẫn không lên tiếng, thị vệ hai bên kịp thời phản ứng, lập tức tiến lên kéo thi thể Thổ Đạt ra ngoài.

“Quận chúa, người nghỉ ngơi xong?” Thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh xoay người sang, hai mắt không có chút tình cảm nhìn Trát Mã đang mang thần sắc bất an, trầm giọng nói: “Nếu người còn cảm thấy mệt, có thể gọi các thuộc hạ khác đấu trước.”

Đám quý tộc Đại Hạ trong thoáng chốc liền dời mắt từ người vừa chết sang tới đây, bộ dạng sốt ruột chờ xem chuyện vui nhìn về phía Trát Mã, muốn xem nàng sẽ đối phó như thế nào.

Người sáng suốt đều nhìn ra được Trát Mã căn bản vốn không muốn cùng Sở Kiều động thủ, lúc trước thuận miệng nói tỷ võ, bất quá là vì cho rằng Thổ Đạt nhất định có thể giết chết Sở Kiều, trước mặt Thổ Đạt đã chết, nàng cũng không thể lại mượn cớ. Từ chối tỷ thí thì ai cũng nhìn ra được nàng là khiếp đảm không dám nghênh chiến. Hết lần này đến lần khác, người chủ động khiêu chiến đều là nàng, theo phong tục Tây Bắc, kẻ sợ hãi không dám ứng chiến còn bị khinh bỉ hơn cả đào binh ở chiến trường, sẽ bị tất cả miệt thị.

Trát Mã cắn răng, quất roi một cái, đứng dậy lớn tiếng nói: “Đánh thì đánh, ta sợ một đứa nô lệ hạ tiện như ngươi sao?”

“Chờ một chút.” Triệu Tề đột nhiên đứng dậy cười nói: “Đã lâu chưa thấy nữ tử thân thủ cao như vậy, tựa hồ như sau Nam Phong thiếu tướng, đế quốc chưa từng có thêm vị nữ soái nào. Như vậy đi, vừa rồi là tỷ võ, lần này tỷ tài bắn tên đi, mọi người thấy thế nào?”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời liền hiểu rõ trong bụng, gia tộc Ba Đồ Cáp hùng cứ Tây Bắc, thế lực cường đại, lão Ba Đồ tính tình nóng nảy, nếu biết nữ nhi bảo bối ở đế đô chịu bất kỳ tổn thương thì nhất định sẽ giận dữ, mang lòng oán giận. Hơn nữa Trát Mã quận chúa từ trước đến nay nổi danh về tài bắn cung. Triều Tề đề nghị như vậy, bất quá là để vãn hồi mặt mũi cho nàng mà thôi. Sở Kiều chỉ là một nữ nô bình thường, tuy thương pháp có chút cao minh nhưng tài bắn cung không nhất định cũng sẽ xuất chúng. Người chờ xem náo nhiệt đều không khỏi thất vọng nhưng cũng không thể làm gì khác.

Song, nam tử áo tím ngồi ở hàng thứ bảy là Gia Cát Nguyệt vốn đã lĩnh giáo kỹ năng bắn cung của Sở Kiều khẽ nheo mắt lại, bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Quả nhiên, sắt mặt Trát Lỗ nhất thời tốt hơn rất nhiều, nàng trưng ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng đi tới trong sân, nói: “Ngươi trước?”

“Không dám, mời quận chúa bắn trước.”

Trát Mã cười lạnh một tiếng, phất tay lấy ra ba mũi, giương cung lên, một tiếng rít phát ra, ba mũi tên nhanh như tia chớp đồng thời cắm phập vào hồng tâm cách đó trăm bước, tiếng tán thưởng rào rào vang lên.

Song, tiếng vỗ tay còn chưa dút thì thiếu nữ nọ đột nhiên quỳ một chân trên đất, kéo trường cung khổng lồ còn cao hơn người nàng, ba mũi kình tiễn thế như chẻ tre theo sát tên của Trát Mã, xuyên qua đuôi cắm cùng điểm trên hồng tâm.

Tất cả tựa hồ không dám tin vào mắt mình, tiếng hoan hô như sấm lập tức vang lên, thật lâu không ngừng.

“Trát Mã quận chúa, đa tạ.” Sở Kiều nhàn nhạt gật đầu rồi hướng về phía lều lớn.

Ngay cả Hạ hoàng trên mặt cũng có chút động, thở dài trầm giọng nói: “Tiễn kỹ như vậy đã nhiều năm không gặp, ngươi lại là thân nữ nhi, đúng là không dễ. Như vậy đi, ban thưởng cho ngươi thoát khỏi nô tịch, đến kiêu kỵ binh làm giáo đầu dạy bắn cung đi.”

Sở Kiều nhăn trán, nhưng vẫn nặng nề quỳ xuống, trầm giọng đáo: “Đa tạ bệ hạ ân điển.”

Nói xong nàng chậm rãi lui lại về bên cạnh Yến Tuân. Trong không khí náo nức vũ cơ tuyệt sắc lại tiến ra hiến vũ, tức thì hấp dẫn ánh mắt mọi người. Yến Tuân ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng an vị ngồi xuống.

Đối diện họ có ánh mắt nam tử thâm trầm khó hiểu bắn tới, trong đó có vẻ u ám khó lường cùng cảm giác phức tạp cuồn cuộn. Trong một thoáng, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của thiếu nữ bất chợt hiện ra nụ cười trong trẻo như ngọc khiến hắn choáng váng. Bên cạnh ăn uống linh đình, Gia Cát Nguyệt nâng chén một hơi cạn sạch, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ít hơn vài phần đạm bạc tao nhã.

Yến hội mừng cuộc săn long trọng cuối cùng cũng kết thúc, Sở Kiều cùng Yến Tuân trở lại trong trướng, A Tinh bị thương nên bên ngoài do Tả Đường canh gác.

Yến Tuân châm một bình thanh trà rồi ngồi xuống ghế, Sở Kiều cũng ngồi xuống bên cạnh chậu than, ngẩng đầu nói: “Hạ hoàng thưởng Long Tuyền kiếm cho Triệu Triệt, huynh thấy sao?”

“Rất rõ ràng, ông ta đang cảnh cáo Mục Hợp thị không nên đem cái chết của Mục Hợp Tây Phong đổ lên đầu Triệu Triệt.”

Sở Kiều nhíu mày, gật đầu: “Cứ như vậy chẳng lẽ thật muốn cho Ngụy phiệt gánh tội này? Chẳng lẽ, ông ta muốn mượn chuyện này để tăng thêm hiềm khích giữa Ngụy phiệt cùng Mục Hợp thị?”

“Ừ.” Yến Tuân gật đầu, “Mục Hợp thị quá mức ương ngạnh, lên càng cao khi rơi xuống sẽ càng thảm, giống như Âu thị ba mươi năm trước vậy.”

Sở Kiều thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mọi, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến quan hệ vốn khó phân biệt lại càng thêm phức tạp. Nàng day day thái dương, nói: “Ta đi về trước, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nàng vừa đứng dậy rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Yến Tuân, “A Sở, lúc cái gã gọi là Thổ Đạt đánh lén muội, vì sao muội không tránh? Dựa vào năng lực của muội, không thể không phát giác.”

Sở Kiều quay đầu lại, rất tự nhiên nói: “Bởi vì có huynh ở phía sau mà.”

Bên ngoài gió thổi càng mạnh hơn, tốc tung cửa lều khiến khí lạnh nhè nhẹ đi vào. Yến Tuân hơi sửng sờ, sau đó rất nhanh nhẹ nhàng coi khóe miệng lên, nở một nụ cười tận đáy lòng, nói: “Đúng vậy nhỉ, ta thực ngốc.”

“Ta đi đây.”

Rèm được nhấc lên, bóng dáng thiếu nữ biến mất khỏi lều, Yến Tuân vẫn mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nhu hòa ấm áp, lòng như có gió ấm thổi vào làm tan chảy một lỗ trên trái tim lạnh lẽo như băng của hắn.

Bởi vì có hắn ở phía sau nên nàng sẵn sàng yên tâm để trống sau lưng không hề có chút phòng bị.

Bọn họ rốt cuộc chính là người đối phương tin tưởng nhất, tựa như khi còn bé, hắn chỉ có thể ở trước mặt nàng nhắm mắt lại, mà nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt hắn bình yên ngủ say.

Bầu trời không trăng không sao, bóng đêm vô cùng thâm trầm, vị thế tử trẻ tuổi của Bắc Yến khẽ ngẩng đầu lên, “A Sở, cám ơn muội đã cho ta vẫn có một người để tin tưởng.”

Trong doanh trướng vô cùng ấm áp, Sở Kiều tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy cả người rã rời mệt đến chết đi, tựa người trên giường êm, vừa định nhắm mặt lại thì lại chợt nhìn thấy chuôi bảo kiếm đặt ở đầu giường. Nàng ngồi dậy nhẹ nhàng rút nó ra, mũi kiếm bằng thép xanh nhọn sáng bóng dưới ánh đèn, lộ ra hoa văn đỏ sậm như máu tươi vô cùng quỷ dị.

Bảy năm rồi, nàng biết bọn họ sẽ gặp lại, chẳng qua chỉ không ngờ sẽ gặp nhau lại trong tình huống như thế. Nàng biết, Gia Cát Nguyệt nhất định cũng nhìn thấy vết thương trên cổ nàng. Bọn họ tự hồ vẫn như vậy, luôn thẳng lưng giương cung chỉa về nhau, tựa hồ như vận mệnh đã định trước, dù ở bất cứ nơi nào bọn họ đều luôn là kẻ địch của nhau.

Tiếng hài tử kêu thảm thiết như vừa quanh quẩn ở bên tai, cánh tay bị chặt đứt lìa, bao bố rướm máu, mặt hồ trong trẻo sau núi, tất cả đều như một bộ phim chiếu chậm đang phát ở trước mắt nàng. Cùng với mùi thịt kho tàu trong cái đêm nàng khốn khó nhất giống như một mũi tên nhọn, ngoan tuyệt đâm thẳng vào tim nàng.

“Nguyệt Nhi, muội có tin tưởng Ngũ ca không? Ngũ ca sẽ bảo vệ muội.”

Cảm giác chua xót lại dâng lên trong lồng ngực, bên tai lại vang lên tiếng cầu cứu bi thương của Tiểu Bát trước khi chết vốn luôn xuất hiện trong ác mộng của nàng.

“Nguyệt Nhi tỷ, cứu muội, cứu muội với!”

Khắp nơi nhuộm máu, huyết nhục mơ hồ, thi thể bị lăng trì của hài tử hoàn toàn không nhận ra. Trong cái đêm ác mộng đó, nàng lén ra khỏi cung Thịnh Kim chạy đến nơi đã hẹn. Thi thể Tiểu Bát đã bị chó dữ cắn xé tơi tả, tìm không ra đâu là đầu đâu là tay chân, nàng thậm chí còn không có năng lực an táng thi thể cô bé, chỉ có thể để cho đống huyết nhục kia chìm xuống hồ Xích Thủy rồi đứng nhìn máu nhuộm đỏ mặt nước.

“Tiểu Bát, muội hãy nằm đây nhìn, chờ ta báo thù cho muội.”

Ngày đó, nước mắt đã khô khốc, đáy lòng chỉ có nỗi hận hừng hực chiếm cứ, nàng siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, bộ dạng hung dữ như một con thú nhỏ.

Thoáng cái đã bảy năm trôi qua.

Gia Cát Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại.

Trong bóng tối, tiếng hô hấp chậm rãi của thiếu nữ vang lên.

Ngươi có biết, bọn ta đợi ngươi rất lại rồi không.

Chân trời thưa thớt chấm sao, gió Bắc mang theo vị tanh của của máu cùng vẻ xơ xác tiêu điều, từ rất xa bao trùm cả vùng đất Tây Mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.