½ Lưu Manh (Một Nửa Lưu Manh)

Chương 34




"Chủ nhân!" Thiết Báo vừa nhìn thấy thân ảnh yêu mị, kiêu ngạo của Mị Ảnh liền cúi đầu xuống cung kính hành lễ, đáy mắt xẹt qua tia mê luyến cùng kinh sợ.

"Chuyện lần này ngươi làm rất tốt." Cô xoay ghế lại, đối diện với gương mặt đầy sẹo của Thiết Báo, khóe môi câu lên quỷ dị.

"Việc chủ nhân giao phó, Thiết Báo tôi tất nhiên phải hoàn thành tốt." Thiết Báo giống như bị cuốn vào đôi mắt màu tím than lãnh đạm, si ngốc một hồi lâu mới hoàn hồn trở lại kính cẩn trả lời.

Cô chỉ cười nhạt một tiếng, tay ngọc nâng lên tháo bỏ mặt nạ bạc, hoàn toàn lộ ra ngoài dung nhan tuyệt mỹ đến kinh người.

"Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy dung mạo thật của ta, và cũng là người cuối cùng, đừng khiến ta thất vọng." Cô như có như không cảnh cáo hắn, trong giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng đầy rẫy hàn băng lạnh lẽo, có thể bất cứ lúc nào phóng thích ra ngoài giết chết Thiết Báo.

"Tôi biết, thưa chủ nhân!" Mồ hôi lạnh trên trán Thiết Báo thi nhau rơi xuống, cúi gầm xuống không dám nhìn vào mỹ nhân khí thế bức người trước mặt, một mảnh ý niệm muốn chạm vào cô lúc trước nhanh chóng tan biến.

"Tốt, hơn nữa, ta không thích ánh mắt ngươi nhìn ta." Cô âm trầm nói, tay khẽ vân vê lọn tóc trước ngực, và chúng cũng chính là vũ khí sắc bén nhất của cô.

"Tôi . . . tôi không dám." Thiết Báo đến giờ khắc này chân đều đã mềm nhũn ra, có chút đứng không vững nữa, đáy lòng run rẩy cực độ. Chủ nhân của hắn quá mức dọa người rồi!

Cô hừ nhẹ mốt tiếng, phẩy tay cho hắn lui ra ngoài. Đến khi trong phòng vắng lặng, tối tăm chỉ còn có một mình cô, cùng với ánh trăng mờ nhạt len lỏi chiếu rọi vào phòng, cô mới tháo bỏ "áo giáp" cuối cùng của mình. Hiện tại cô không còn kiên cường, kiêu ngạo nữa, chỉ còn lại mệt mỏi cùng cô tịch mà thôi.

Cô cười như không cười, khổ sở rũ mắt. Khi nào cô mới thoát khỏi cái thế giới tăm tối này, khi nào cô mới được trả tự do tự tại ?

Chợt, có gì đó bất thường bên ngoài cửa sổ, đáy lòng cô run lên, ngầm nói không tốt. Tay thoắt cái chụp lấy mặt nạ trên bàn cẩn trọng đeo lên mặt. Vừa xong bên ngoài liền có một bóng người cao lớn nhảy vào.

"Nghe danh tiếng của sát thủ Mị Ảnh đã lâu, bây giờ Thiên Hàn mới có dịp diện kiến."

Một nam nhân vận hắc y lịch lãm, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm xuất hiện trước mặt cô. Giọng nói trầm thấp, ngữ khí nửa đùa cợt nửa băng lạnh rét người. Mái tóc bạch kim rũ xuống mắt, nhất thời không thể thấy được tâm tình của hắn.

Tay cô nắm thành đấm, môi hồng khẽ mím lại. Chết tiệt, như thế nào Mộ Dung Thiên Hàn lại đến đây ?

Cô nhớ rất rõ ràng không hề phạm đến bang Thiên Long, càng không động chạm đến hắn, cô tránh hắn như tránh tà, làm sao hắn lại tìm đến, hắn có mục đích gì ?

"Thiên Hàn chỉ có ý muốn đến đây làm quen, không hề có ác ý, cô không cần căng thẳng."

Không hiểu vì sao hắn cảm thấy nhân dáng này, đôi mắt này, khuôn miệng này vô cùng quen thuộc, thật giống với một người mà hắn đã từng chán ghét, cũng yêu thương thật sâu. Vừa nghĩ đến, phượng mâu xẹt qua tia khổ sở khó phát hiện.

"Muốn gặp mặt cũng không cần dùng phương thức đột nhập này." Cô thả lỏng thân thể, cố gắng bình tĩnh như không, ngữ khí âm trầm khó đoán.

Giọng nói này . . .

Mộ Dung Thiên Hàn đột nhiên mở to mắt, phượng mâu kinh ngạc nhìn cô, không hề chậm trễ tiến lên động thủ, mà mục tiêu lại chính là mặt nạ của cô.

Qúa hoảng sợ, không kịp phòng bị, khoảng cách của cô gần hắn trong gang tấc. Động thân một cái xoay người tránh đi, chân cô thẳng tắp đá vào ngực hắn.

Không nghĩ tới cô lại nhanh nhẹn như vậy, cường hãn như vậy, hắn một chút cũng không ngờ mình bị đá trúng, ngực nhói đau một cái, lực đạo cú đá quả nhiên không hề nhẹ.

Nhìn hắn bị đá lùi về sau, cô đảo tròng mắt linh hoạt nghĩ muốn thoát ra ngoài. Cô biết thân thủ hắn hơn cô hai phần, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị hắn vạch trần.

Hắn nào dễ dàng cho cô trốn thoát, dẹp phăng cái nhói đau trên ngực, hắn lại vụt lên chuẩn bị bắt lấy cô, lại bị cô công kích mạnh mẽ. Mà trong lòng hắn lại không muốn động thủ đả thương cô, chỉ biết né tránh từng chiêu bén nhọn, tìm cách tóm lấy cô.

Cô không rõ vì sao hắn không ra tay, chỉ biết đó là điểm yếu của hắn, cô ra sức tấn công, cũng ra sức tìm cách trốn thoát.

"A--" Hắn quả thật là kẻ thù của cô, nhanh như thế đã tránh né được đòn đánh của cô, mặc kệ những đau đớn mà cô gây ra trên người hắn, khóa chặt cô trong vòng tay rắn chắt, để cho mặt cô đối diện hắn trong khoảng cách sít sao.

"Cái này mà là chỉ muốn làm quen của anh đó sao ?" Cô tức giận gầm lên, thật muốn phun một ngụm nước bọt vào khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

Hai tay của cô bị hắn kìm lại, áp sát vào tường, thân thể gần đến mức hơi thở mang hương bạt hà của phả vào trong mặt cô, lỗ tai trắng nõn chợt ửng đỏ lạ thường.

Biểu hiện xấu hổ này cũng giống đến kì lạ, bị dồn ép vào đường cùng vẫn cố gắng ngẩng đầu cao ngạo, không chịu khuất phục. Nếu nói không phải là người đó thì là ai. Hắn muốn kiểm chứng!

"Xin lỗi." Hắn vừa nói xong liền cúi đầu xuống, dùng răng của mình ngập lấy mặt nạ, từng chút kéo ra, giải thoát cho dung nhan xinh đẹp đến kinh người của cô.

"Đúng là em." Cứ đinh ninh trong lòng chắc chắn là cô, nhưng khi nhìn thấy được gương mặt tuyệt mỹ kia, Mộ Dung Thiên Hàn vẫn không khỏi giật mình, đáy mắt trầm luân không dứt.

Không chút chần chờ, hắn lại cúi đầu lần nữa, lần này mục đích muốn ngậm lấy chính là đôi môi đỏ mọng ướt át của cô.

Bị hắn hôn một cách quá bất ngờ, nhất thời đông cứng cả cơ thể, không thể thích ứng được, mắt cô trợn to hết mức, tay chân sau đó giãy giụa kịch liệt, nhưng sức lực của Mộ Dung Thiên Hàn quá lớn, cô không thể nào thoát ra được.

Môi bị hắn trằn trọc mút lấy, cố gắng cạy hàm răng của cô ra, cái lưỡi linh hoạt luồn vào khoấy đảo khuôn miệng thơm thơ, quấn lấy chiếc lưỡi phấn hồng ngọt ngào của cô.

"B . . . uông . . . ra . . . " Nước mắt cô vô thức rơi xuống, nức nở nấc từng tiếng, là vũ nhục, là hắn vũ nhục cô!

Cảm nhận được vị mặn, Mộ Dung Thiên Hàn mở mắt ra, nhìn thấy người ngọc mềm mại tựa vào tường, giống như không còn sức lực, nước mắt chậm rãi rơi xuống, như muốn chảy vào tim hắn. Hắn rời khỏi môi cô, ôm chầm lấy.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi . . . "

Cô đẩy mạnh hắn ra, quẹt nhanh nước mắt đang lăn dài, tức giận tát xuống mặt hắn một cái tát thực mạnh.

"Tôi chán ghét anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Cô chuyển thân đến gần cửa sổ.

"Tôi là Mị Ảnh. Tôi không mong muốn anh nhiều chuyện." Nói xong cô lập tức nhảy xuống, nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Bỏ mặc Mộ Dung Thiên Hàn đứng bần thần ở đó, khóe môi rỉ máu khẽ nhếch lên, phượng mâu chất chứa bi thương thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.