½ Lưu Manh (Một Nửa Lưu Manh)

Chương 27




Phần 2:

́c sâu một bóng hình.

.

.

.

Minh Trang kéo chiếc vali phía sau, trên người đeo đầy túi lớn, túi nhỏ, cổng trường đại học phía trước rộng mở, hàng cây chạy dọc hai bên đường hùng vĩ mà tráng lệ. Cô dừng bước chân, ngước mắt lên nhìn hàng chữ trước cổng, ngôi trường này cô ao ước bấy lâu. Nghĩ lại khoảng thời gian qua, 3 năm không dài cũng không ngắn, có rất nhiều chuyện xảy ra, và giờ đây chúng như một thước phim quay chậm, chầm chậm chạy...

Cô nhớ khoảng thời gian Quốc Thiên mới sang Mĩ, cô mất hẳn liên lạc với cậu, những suy nghĩ về cậu ban đầu luôn ngập tràn trong tâm trí nhưng rồi cũng dần phai nhạt theo thời gian.

Khải Phong lúc đó vẫn xa cách, vẫn lạnh lùng, có đôi ba câu chuyện trò khi lên lớp, nhưng cũng chỉ là những mẩu chuyển vụn vặt. Thi thoảng vài bài toán hóc búa, cô cũng nhờ anh giảng giúp, cho dù thái độ của anh mỗi lần như vậy không mấy hòa nhã. Cũng có khi cô ngủ quên trên lớp, cảm nhận thấy có ngón tay vờn trên mặt mình, cảm thấy như có ánh mắt ai đó nhìn mình chằm chằm nhưng khi mở mắt ra cậu bạn bên cạnh đang ngủ say. Có khi cô đến lớp muộn chưa kịp ăn sáng, giờ ra chơi sẽ có một ổ bánh mì nóng hay một hộp sữa trong cặp. Lúc trời mưa sẽ có một cái ô để ở xe cô, lúc trời trở lạnh trong hộc bàn sẽ để sẵn chiếc bao tay hay khăn choàng cổ... Rất nhiều việc khác nữa, nhưng cô không tìm được người nào đứng sau làm những chuyện đó. Có hay không tất cả chỉ là do cô tưởng tượng?

...

Cái tên Khải Phong dần dần đi vào cuộc sống của cô, ở mọi khía cạnh.

Ba năm cấp ba, dù có vài lần thay đổi chỗ ngồi nhưng cô và anh vẫn ngồi cạnh nhau. Trong những buổi ngoại khóa của lớp, chiếc ghế trống bên cạnh cô anh luôn ngồi xuống. Những buổi liên hoan cô ham vui, anh luôn và người đưa con "ma men" là cô về tận nhà, còn chu đáo giải thích lí do cô uống rượu cho ba mẹ cô. Khi gặp rắc rối trong học tập, người đầu tiên bất giác cô nghĩ đến là anh. Khi có chuyện gì khó giải quyết, hình ảnh anh luôn luẩn quẩn đâu đó trong suy nghĩ.

...

- Minh Trang. Xin lỗi, mình ra đón cậu hơi muộn. Nào đưa đồ đây mình xách cho, cả đoạn đường dài như vậy anh "bạn trai hờ" của cậu thật không biết điều gì cả. Có mệt lắm không?

Chi Mai từ trong trường chạy ra, do chạy nhanh mà mái tóc rối tung xù lên, chiếc dép đang đi cũng à loại dép đi trong nhà. Chi Mai đỡ lấy chiếc túi khoác trên vai cô, tay kia kéo chiếc vali về phía trước, miệng cũng không ngậm lại phút nào.

- Mình không mệt. Vả lại mình và anh ấy không cùng đi, khoảng nửa tháng nữa anh ấy mới nhập học.

Minh Trang mỉm cười, đôi mắt trong veo cong lên, lộ ra ý vui mừng lại có chút thẹn thùng.

- Mình chưa nói gì mà chưa chi đã bệnh chằm chằm rồi. Chỉ đươc cái chiều hư thôi, không cẩn thận là có chuyện cho coi.

Chi Mai cầm túi xách dí dí cô, cái má phúng phính bị Mai bẹo, nhìn rất đáng yêu, Mai không kìm được bật cười khanh khách.

.

Hai đứa kéo nhau chạy trong sân trường, ai cũng nhìn nhưng họ nào để ý.

Cô và Chi Mai được xếp chung phòng kí túc xá, cái này chắc chắn là do bố Chi Mai nhúng tay vào đây mà. Ban đầu gia đình cũng không lỡ cho cô và Mai ở kí túc vì điều kiện kí túc không được như phòng thuê ngoài, chật chội, điện nước cũng không tốt. Hai người phải đấu tranh rất lâu mới có thể thuyết phục được gia đình. Nói cái gì mà: "Đời sinh viên mà không được nếm trải mùi vị ở kí túc xá một lần thì coi như vứt.", cái gì mà: "Nếu không ở kí túc thì không nếm trải được cái khổ sao mà chăm lo học hành cho tốt.", còn cái gì mà...ai không nhớ hết được.

.

- Này. Tớ ngủ giường trên cậu ngủ giường dưới nhá.

Chi Mai nhannh nhảu nói rồi vứt cái túi xách của cô lên giường còn mình thì trèo lên giường trên,hai tay hai chân dang rộng.

- Thật là thích, thích biết bao nhiêu. Giờ tớ được nằm trên đầu cậu rồi, là trên đầu cậu đấy.

- Cậu được lắm.

Minh Trang cảm thán một câu rồi thu dọn đồ đạc cho ngăn nắp.

- Mình ngủ một lát, lát nhớ gọi mình dậy nhé.

Minh Trang nằm trên giường, cô không tài nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt lại là hình bóng ai đó lại hiện lên. Cô thường nằm như vậy, nghĩ vẫn vơ một hồi, nếu chán quá thì nằm đến sao, đếm cừu cho đến khi chìm vào giăác ngủ mới thôi.

Ba năm đủ để quên một bóng hình cũng đủ để khắc sâu một bóng hình khác trong tâm trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.