Một Nhà (Fanfic TFBoys)

Chương 32




<<Kẻ yếu thường tin tưởng vào kỳ tích. Anh vứt bỏ một trăm vạn, cũng không hy vọng gì kỳ tích sẽ xảy ra, anh chỉ biết rằng mình phải tự mình sống bằng chính sức mình>>

Đi ra khỏi tòa nhà Quang Hối, ngẩng mặt lên trời hít thở một hơi thật sâu, Thiệu Hoa lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình, xem như chấn chỉnh lại tinh thần. Trên người còn 111,3 tệ, giờ biết làm sao? Tìm công việc! Thiệu Hoa đã quyết phải sống tự dựa vào sức mình, cho dù có chết đói ở đầu đường anh cũng không thèm một trăm vạn “thương hại” kia.

Trong đầu anh lập tức hiện lên một kế hoạch: mau chóng tìm một công việc, cho dù là việc gì cũng được; đi mua một bộ quần áo sạch sẽ, đêm nay, có thể vài đêm nữa nhưng sớm muộn gì cũng phải ngủ ngoài đường… Anh biết, với cái lý lịch đã vướng tiền án hình sự này thì việc tìm được một công việc tốt là điều không thể.

Anh không thể cứ tiếp tục thuê nhà nghỉ được nữa, anh đi dọc con đường phồn hoa, cũng chẳng biết mình rẽ đi đâu, chợt nhìn thấy một cửa hàng bên ngoài có treo tấm biển “Toàn bộ chỉ 10-30 tệ”, anh liền đi vào mua một chiếc áo khoác 20 tệ, một chiếc quần 30 tệ sau đó tìm một nhà vệ sinh công cộng để thay quần áo. Hiện tại trong túi anh còn lại 61,3 tệ.

Anh nhìn thấy không ít quán xá dán biển tuyển nhân viên, muốn tìm một công việc rửa chén bát hay bưng bê hay bất kể là công việc gì cũng được nhưng anh vào mấy nhà hàng, ông chủ ở đó sau khi nhìn tay trái của anh liền nhất quyết không muốn nhận anh vào làm, cho dù anh nói tiền lương có thể giảm một nửa họ cũng không nhận.

Thiệu Hoa đành từ bỏ việc tìm một công việc ở nhà hàng, anh đến một tiệm bán báo mua một tờ báo chuyên đăng thông tin tìm kiếm việc làm. Cầm lên một tờ, anh liền cười rộ lên: trên báo đăng toàn những tin tuyển dụng phần lớn đều yêu cầu trình độ đại học chính quy, cũng có một vài chỗ chỉ cần trình độ trung học phổ thông, còn trình độ cơ sở thì ít vô cùng. Mà anh hiện tại trong tay không có bất cứ một tấm bằng nào cả, kể cả tiểu học cũng còn chẳng có. Đang muốn ném tờ báo vào thùng rác thì anh đột nhiên nhớ tới tối có lẽ phải ngủ ngoài đường, chẳng hiểu sao anh lại thu tay nắm chặt tờ báo.

Cơm trưa, Thiệu Hoa ăn 3 cái bánh bao, còn mua một chai nước suối, tổng cộng 2,5 tệ, vậy là còn 58,8 tệ.

Suốt một ngày không tìm được công việc nào, Thiệu Hoa có chút thất vọng, nhưng điều đó tuyệt đối không hề làm anh nản lòng. Thiệu Hoa cứ tiếp tục đi, bỗng nhiên một tấm biển quảng cáo làm cho anh cảm thấy vô cùng hưng phấn “ McDonald’s – phục vụ 24/24” Như vậy không phải có thể ở bên trong ngủ một đêm sao? Thiệu Hoa đi tới cửa, do dự thật lâu, anh lo đồ ăn trong này chắc hẳn đắt lắm nhưng anh vẫn đi vào bởi vì ngoài trời thật sự rất lạnh.

Thiệu Hoa nhìn vào thực đơn, thức ăn quả thực là rất đắt nhưng nghĩ đến việc có thể nấn ná ngủ lại nơi này một buổi anh cảm thấy cũng đáng giá. Nghĩ ổn thỏa, anh liền tính toán đến xuất ăn nào có lợi nhất, mua cái kia đi vậy, giá 22.5 tệ. Vậy là chỉ còn 36.3 tệ nữa.

Ăn xong phần của mình, Thiệu Hoa liền cầm tờ báo lên đọc, đọc hết một lượt anh lại đọc thêm một lượt nữa, xem thật tỉ mỉ đến từng câu chữ trong bài báo.

Trong cửa hàng, người càng ngày càng ít dần, Thiệu Hoa ghé đầu lên bàn ngủ.

Ngày hôm sau, Thiệu Hoa theo thói quen dậy sớm mà tỉnh lại, trong cửa hàng hình như vẫn chưa có khách. Anh nâng cổ lên, thật tốt rồi, nằm trong tư thế úp như vậy không còn cương cứng lại như bình thường, rất nhanh đã có thể tỉnh táo. Anh cắn chặt môi vịn vào bàn đứng lên. Hai nhân viên cửa hàng cứ nhìn anh, anh chỉ đành ngượng ngùng cười đáp lại rồi đi tới phòng vệ sinh. Anh lấy nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, đang định lấy kem đánh răng và bản chải đánh răng ra thì tự nhiên lại cảm thấy như vậy thật khó xử, anh lại vốc nước lạnh vỗ vào mặt mấy cái nữa rồi đi ra ngoài.

Thiệu Hoa ghé vào bên đường mua một cái bánh trứng, một hộp sữa, vậy là đồ ăn sáng hết 2.5 tệ, còn lại 33.8 tệ. Anh quyết định đêm nay sẽ không quay trở lại cái cửa hàng McDonald’s kia nữa, mặc dù đối với anh rất có lời nhưng chi phí bỏ ra thật quá tốn kém. Anh cũng không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác, bảo anh không mua cái gì ở đó mà lại còn chiếm dụng không gian của họ để ngủ, anh sống chết cũng không làm được.

Một ngày lại trôi qua, Thiệu Hoa vẫn chưa tìm được công việc nào. Trời đêm đã buông xuống, anh bắt đầu lo đến vấn đề ngủ nghỉ của chính mình. Ngày qua ngày lại, anh để ý thấy phía dưới chân cầu vượt hình như luôn có người tá túc qua đêm, mà thực ra nơi đó cũng không phải một sự lựa chọn tồi. Chỉ là bọn họ đều có đệm có chăn, còn anh cái gì cũng không có! Thời tiết tháng 2 vẫn rất lạnh, Thiệu Hoa cứ đứng trong gió đêm lạnh lẽo quật ngã sự sống, anh có chút lo lắng liệu bản thân có trụ nổi đến ngày mai không.

Cứ đi, cứ đi, cuối cùng Thiệu Hoa lại tới cửa hàng McDonald’s. Cơm tối anh đã ăn rồi, thôi thì cứ vào gọi một cái nào đó rẻ nhất, như thế chắc cũng không bị xem là vô duyên. Nhìn qua một lượt, rẻ nhất là kem… Thiệu Hoa nhíu mày, cuối cùng mua một cốc cà phê.

Cà phê! Đây chính là cà phê! Thiệu đại thiếu gia thế mà 10 năm rồi chưa uống cà phê. Uống một ngụm anh thiếu chút nữa đã phun ra, anh liền vội cho thêm ít đường. Uống cà phê, anh tính nhẩm một chút, bây giờ còn lại 23.8 tệ.

Ngày thứ ba, Thiệu Hoa rời khỏi khu vực này mà anh đã ở lại suốt hai ngày này. Đi cũng đã lâu, anh thấy đói bụng, nhìn xuống chiếc đồng hồ, đã qua 12 giờ trưa, anh cũng nên đi tìm một quán bán bánh bao rồi dừng lại mua ba cái.

Bánh bao là thứ đồ ăn mà anh cảm thấy là rẻ nhất, mà cũng rất tiện lợi. Ăn xong bánh bao, tinh thần cũng tốt lên một chút, Thiệu Hoa lại tiếp tục đi mà chẳng có chút định hướng nào. Anh nhìn thấy phía trước có một bác gái đang quét rác, tự nhiên lại cảm thấy thực hăng hái, công việc này có thể thấy được hình như chẳng có mấy ai là hứng thú, anh có lẽ có thể tìm được công việc rồi.

Thiệu Hoa đi về phía trước hỏi: “Chào bác, xin hỏi chỗ bác có nhận người quét rác không ?”

Bác gái nhìn anh, cảm thấy người này nhất định đầu óc có vấn đề, bác gái ấy cũng không để ý tới anh nữa mà tiếp tục quét rác.

“Chào bác, xin hỏi chỗ bác có nhận người quét rác không?” Thiệu Hoa hỏi lại một lần nữa.

Bác gái liếc nhìn anh một cái: “ Cậu tìm sở trưởng đi.” Bác gái nghĩ thầm: gần đây có đợt tuyển công nhân, như thế nào lại vừa vặn có một cậu thần kinh từ đâu chạy đến đòi xin việc? …

Thiệu Hoa cảm giác chính mình đang kích động đến mức nước mắt như muốn trào ra đến nơi: “Bác à, xin hỏi sở trưởng của các bác ở đâu?”

“Đương nhiên là ở trong sở rồi.”

“Là ở chỗ nào ạ?”

“Cậu đi đến phía trước, đến chỗ giao lộ thứ nhất thì rẽ trái, lại đi tiếp đến chỗ giao lộ thứ ba thì rẽ phải, rồi đi tầm 500m nữa là đến nơi. Sở môi trường Bảo Khánh.”

“Dạ, cảm ơn, cảm ơn bác!” Thiệu Hoa vui vẻ bước đi.

Bác gái nhìn thấy Thiệu Hoa mà trong lòng thấy buồn bực: Thời buổi này thế mà vẫn còn quái nhân? Đi quét đường mà cũng vui vẻ như vậy.

Thiệu Hoa tìm được đường đến sở bảo vệ môi trường, ở cửa quả nhiên có dán thông báo tuyển người. Anh đi vào bên trong tìm được sở trưởng, nói rõ mục đích của mình.

Sở trưởng nhìn anh có chút không tin nổi: “Cậu muốn tới quét đường?”

“Vâng. Cháu vừa mới từ trong trại giam ra, không tìm được công việc nào thích hợp, hơn nữa tay trái của cháu cũng không tốt.” Nói xong, Thiệu Hoa nâng tay trái lên cho sở trưởng nhìn qua. “Nhưng bác yên tâm, công việc quét rác này thì không thành vấn đề. Trước kia ở trong trại giam, việc quét tước đều do cháu làm.”

Sở trưởng nhíu mày một chút: “Tay cậu không làm ảnh hưởng thật chứ?”

“Không đâu, không thành vấn đề! Nếu thật sự không được thì bác chỉ cần tính một nửa lương thôi cũng được.”

“Ha ha, không cần phải khoa trương như vậy. Ở đây, chúng tôi đều ký hợp đồng chính thức.”

Thiệu Hoa nghe nhưng không hiểu lắm. Cho tới bây giờ anh chưa từng ký một đồng lao động nào, không biết từ “chính thức” ở đây là có ý tứ gì.

Sở trưởng cảm thấy Thiệu Hoa tuy rằng đã từng ngồi tù nhưng nhìn cậu xem ra là một người rất thành thật, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề, nói rõ tình huống bất lợi của bản thân, ông rất hài lòng, quyết định ký hợp đồng với anh.

Ký xong hợp đồng, Thiệu Hoa có chút ngại ngùng hỏi: “Xin hỏi, cháu khi nào thì có thể nhận được tiền lương.”

“Mồng 5 mỗi tháng, nếu rơi vào ngày nghỉ thì sẽ rời sau một ngày.”

“Vâng, cảm ơn. Mai cháu có thể làm việc ở đâu?”

“Ngày mai tôi sẽ thông báo cho cậu khu vực cụ thể, dù sao thì vẫn còn một số quy đinh khác nữa, ngày kia cậu có thể chính thức đi làm. 8 giờ sáng ngày mai cậu có thể đến đây.”

“Vâng.”

Đi ra khỏi sở bảo vệ môi trường, Thiệu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu lại nhìn tấm biển to lớn của sở rồi nở một nụ cười ————- anh đã tìm được công việc rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.