Một Nhà (Fanfic TFBoys)

Chương 23




Thiệu Hoa dường như rất yêu thích bầu không khí trong ký túc xá, buổi tối anh sắp một cái túi rồi kêu lái xe đưa đến trường học.

Lái xe muốn trực tiếp đưa anh đến cửa ký túc xá nhưng Thiệu Hoa nói không cần thiết, vừa đến cổng trường cậu đã kêu lái xe dừng lại. Xách cái túi kia, đối với anh mà nói cũng chỉ là cái việc cỏn con mà thôi.

“Ấy, sao cậu lại đến đây? Không phải nói là ngày mai mới đem đồ đến sao?” Quốc Khánh hỏi.

“À, thì cứ mang đến trước mấy thứ.” Thiệu Hoa ngượng ngùng nói, anh thực rất thích ký túc xá, thích cùng mọi người ở cùng một chỗ…

“Con kiến chuyển nhà a.”

“Ha ha…”

Thiệu Hoa đang chuẩn bị đem cái gì đó từ trong túi ra thì liền phát hiện: trải giường rồi những thứ linh tinh khác anh mang đến đều là dùng cho giường lớn thế nhưng giường ở trong ký túc xá chỉ toàn là giường đơn chỉ dành cho đủ một người nằm, anh còn đem theo cái chăn to bởi vì trong nhà có điều hòa, buổi tối đi ngủ đều phải đắp chăn, nhưng ký túc xá thì làm gì có điều hòa, những người khác còn nóng đến độ muốn cởi hết ra rồi kia kìa… Thiệu Hoa lại kéo cái khóa túi lại, sau khi trò chuyện với mấy chiến hữu cùng phòng, anh lại mang nó về nhà.

Thiệu Hoa gọi một chiếc taxi về nhà.

Buổi tối anh trằn trọc mãi mà chẳng thể ngủ được, ở trên giường cứ lật qua lật lại, tính toán xem ngày mai rốt cục nên mang cái gì đến trường. Anh đang hồi tưởng lại những thứ mà Quốc Khánh với Vương Cường sắp xếp sáng nay: có chiếu rải giường, có gối nằm, rồi chậu rửa mặt, khăn mặt,…

Ngày hôm sau, Thiệu hoa đến ký túc xá, sắp xếp giường chiếu hoàn hảo, đem chậu rửa mặt đặt trên bồn, lấy ra cái khăn mặt, giống như những khác làm, anh lấy ra bàn chải đánh răng ra, phét một lớp kem đánh răng lên đó…

Vương Cường vỗ vỗ bả vai của Thiệu Hoa, nói: “Anh em, đồ của cậu thật sự ít quá.”

“Ha ha, nhà của tớ ở ngay gần đây nên rất tiện.” Thiệu Hoa lo lắng không biết mình còn mang thiếu cái gì, mà còn phải xin lời “chỉ giáo” của mấy ông bạn cùng phòng quả thực quá ngại ngùng a.

Quốc Khánh trêu trọc Thiệu Hoa một câu: “ Một đứa nhỏ điển hình sống trong thành phố nha.”

“Hả? Ha ha.”

Quốc Khánh lại tiếp tục trêu chọc: “ Cậu sẽ không phải cứ cuối tuần sẽ đem cả bọc quần áo về nhà sau đấy nhờ mẹ giặt hộ đấy chứ?”

“Có máy giặt mà.”

“ Nhìn một cái là biết cậu không thể chính mình giặt được rồi.”

“Tớ sẽ không đem về nhà đâu, tự mình giặt cũng được mà.” Thiệu Hoa thực sự rất xấu hổ.

Vương Cường lại vỗ vai Thiệu hoa “Đừng nghe lời Quốc Khánh nói, mấy việc giặt quần áo này, tương lai sau này vợ cậu làm hết mà…”

“Ha hahaha.” Tất cả mọi người đều cười phá lên.

“Đúng rồi, tối hôm qua lúc mà cậu không ngủ ở đây, quản lý ký túc xá đến . Thầy ấy nói bảy ngày nữa sẽ có tiệc tối chào đón tân sinh viên mới đến như chúng ta, cho nên mỗi ký túc xá phải làm một tiết mục…

“ Tớ vốn là có một cậy ghi-ta nhưng để ở nhà mất rồi.” Bạn cùng phòng Trương Thái nói.

“Nếu không ai xung phong nhận việc thì thôi đi, hoặc cả lũ đứng lên hát, cùng lắm là không nhận nữa.”

“…”

Mọi người đều thảo luận chỉ riêng có Thiệu Hoa là im lặng nãy giờ không nói gì, che miệng nói một câu: “Tớ đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.”

“Đi nhanh về nhanh, chúng ta còn phải thảo luận bài nào nữa đấy.”

“Ừ”

Thiệu Hoa gọi cho tài xế đem cây vi-ô-lông của anh đến. Vừa rồi anh nghe thấy từ “không nhận nữa” liền cảm thấy có một cái gì đó không thoải mái. Ký túc xá mất mặt mà anh là một trong số đó lẽ nào bản thân lại không mất mặt?

Đại khái 20 phút trôi qua, Thiệu Hoa cuối cùng cũng trở lại, trên lưng vác theo một cái rương lớn, Quốc Khánh liền thốt lên: “Anh em, cậu cao to như vậy, không nghĩ tới cái ghi-ta của cậu cũng lớn như thế a.”

Trương Thái không nhịn được cũng bật cười to.

Thiệu Hoa cười cười, đêm cái rương dựng thẳng ở góc tường, nói: “ Đây là đàn Cello”

“Anh em, tất cả mọi người ở đây đều phục cậu thật đấy.”

“Ha ha “ tất cả mọi người đều cười lớn. Hiện tại rốt cục bọn họ cũng có tiết mục của mình rồi.

Thảo luận một hồi cùng chọn ra anh bạn Hàn Quốc Khánh. Lý do được chọn chính là tên của cậu là cách mạng nhất, chính là tinh thần cách mạng hăng hái có chí tiến thủ nhất.

“Đi, 12 h rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi.”

“Được”

“Được”

Mấy ông bạn kết giao cùng nhau đi ăn trưa.

Hôm nay Thiệu Hoa “hạn chế” chỉ gọi 3 món. Ngày hôm qua anh không chú ý, gọi “mấy” thứ liền, đến khi bê ra bàn thì đã thấy hai cậu bạn kia đều đã gọi hết một lượt suất ăn của mình, anh đành cười cười nói: “Mình mua luôn phần cho hai bạn, không ngờ hai người đã mua hết rồi.”

Ăn trưa xong, mọi người lại ngồi thảo luận xem chiều nay định làm gì.

“Buổi chiều làm gì? Hôm qua đã đi dạo hết một lượt khuôn viên trường rồi.”

“Chơi bóng đi.”

“Được được! Gọi mấy chiến hữa phòng bên cạnh, chúng ta cùng thi đấu.” Quốc Khánh nhìn sang Thiệu Hoa, vỗ vỗ vai anh: “Có người đây rồi, chúng ta nhất định thắng.”

“Hả?” Thiệu Hoa ngơ ngơ như nghe không có hiểu.

“Nhìn dáng người này biết ngay là dân chơi bóng rổ rồi.”

Nói chung là nam sinh mà cứ mở miệng ra nói là chơi bóng thì đó chính là đánh bóng rổ, hơn nữa mọi người đều cho rằng, cứ con trai là đứa nào cũng biết chơi bóng rổ hết.

“À, Tớ không biết.” Thiệu Hoa khoát tay nói.

“Cái gì? Cậu đừng đùa nha!”

“Thật sự. Chơi bóng thì đúng là mình không biết chơi thế nhưng đánh nhau mới chính là nghề của tớ, cho đến bây giờ chưa từng thua ai hết! Thế nên nói đến đánh nhau thì cứ tìm tớ.” Thiệu Hoa cảm thấy có chút ngại, đây đều là do bố anh từ nhỏ quá nuông chiều mà ra, trước kia bố anh đều nói: “Cứ đi ra ngoài đánh nhau, khí thế của gia tộc họ Thiệu nhất định không bao giờ thua. Nếu đánh người ta bị thương, tiền thuốc men cứ để đấy bố lo.”

Tư Mã kéo tay Thiệu Hoa: “Thì cứ đi xem một chút.”

“Ừ”

Thiệu Hoa ngồi ở bên sân bóng rổ nhìn bọn họ chơi, cảm thấy cũng thực thú vị, trên đường trở về, nhất định phải bảo bọn họ dạy anh.

“Đi, chúng ta đi tắm gội.”

Bọn họ vừa nói xong Thiệu Hoa mới phát hiện bản thân không mang theo quần áo: “Các cậu cứ đi trước đi, tớ có thói quen tắm rửa buổi tối.”

“ Phòng tắm chỉ mở đến 8 giờ tối thôi.” Quốc Khánh nhắc nhở anh.

“Ừm , cảm ơn.”

Vương Cường quay sang nói với Quốc Khánh: “Trời nóng như thế này, về nhà vệ sinh dội nước lạnh là sướng nhất. Nhìn cái là biết, xem ra cậu cũng là cái đồ con nít sống trong thành phố a.”

……..

Ăn xong cơm chiều, Thiệu Hoa đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo, học theo mấy ông bạn, chuyển sang đi dép lê, cầm cái chậu đi đến phòng tắm.

Đại khái ở khoảng một tuần Thiệu Hoa cuối cùng cũng sắm sửa đầy đủ cho cái cuộc sống hằng ngày ở ký túc xá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.