Một Người Cha Và Ba Đứa Con

Chương 7: Tiệc chia tay (p1)




CÔ DÁN MẮT VÀO QUẦY BẾP, vào đống nồi niêu đầy dầu mỡ, ly tách, khay nướng dính bột bánh, đống rau thối trông phát ngán trong bồn rửa, máy rửa bát còn nguyên bát đĩa sạch và phải được lấy ra hết trước khi cô bắt tay dọn dẹp quầy bếp. Cô nghe thấy tiếng gõ lách cách, lách cách của bàn phím máy tính vọng xuống từ trên lầu, rồi sau đó là tiếng khởi động kết nối internet.

Cô nhìn xuống chiếc váy dạ mình đang mặc, chiếc quần tất màu đen, đôi giày vải mềm. Chiều nay, cô bận tập dượt với ban nhạc sau giờ học nên về nhà muộn. Ba người ăn tối trong im lặng - không hẳn vì kiềm nén, cô nghĩ, mà vì quá mệt. Sau đó Jack đi lên phòng làm việc, Mattie về phòng để tập thổi kèn clarinet. Kathryn ở lại nhà bếp.

Cô đi lên cầu thang, đến phòng làm việc của Jack rồi lặng lẽ đứng cầm ly rượu, tựa lưng vào khung cửa. Cô không nghĩ sẵn đoạn đối thoại mạch lạc nào trong đầu, chỉ là những suy nghĩ đứt đoạn, những câu chữ dở dang. Những cụm từ bực dọc.

Có lẽ cô có quá nhiều điều chất chứa trong lòng.

Jack ngước lên nhìn cô, mặt thoáng vẻ lúng túng. Anh đang mặc áo sọc ca rô và quần jean. Anh mới tăng cân dạo gần đây, khoảng năm kí lô. Anh hay béo lên mỗi khi lơ là chuyện sức khỏe.

- Có chuyện gì vậy? cô hỏi.

- Chuyện gì?

- Ý em là, anh về nhà sau khi đi vắng năm ngày. Em chẳng thấy anh đâu cả. Anh chẳng nói một lời nào lúc ăn tối. Anh không nói chuyện với Mattie. Rồi sau đó, đùng một phát, anh biến mất, bỏ em lại với đống bát đĩa.

Trông anh có vẻ ngạc nhiên trước lời cáo buộc ấy, và thực ra, cô cũng thế. Anh chớp mắt. Anh xoay đầu sang thứ đang khiến anh chú ý trên màn hình.

- Ngay cả bây giờ, anh cũng không thể chú ý đến những gì em đang nói. Có cái khỉ gió gì hay ho trên máy tính vậy?

Anh rời tay khỏi bàn phím rồi tựa cùi chỏ lên chỗ gác tay trên ghế.

- Chuyện này là sao? anh hỏi.

- Là anh đấy, cô đáp. - Và em.

- Rồi sao nữa?

- Chúng ta không còn như trước, cô nói. - Chúng ta không còn nữa. Cô nhấp một ngụm rượu.

- Anh không còn như xưa nữa, cô nói tiếp. - Lúc trước anh lúc nào cũng... em không biết nói sao... lãng mạn. Lúc nào anh cũng khen em. Em không nhớ lần cuối cùng anh khen em đẹp là khi nào.

Môi cô run run. Cô nhìn đi chỗ khác. Lúc đó cô nghe thấy giọng nói của mẹ cô, ai oán từ phòng ngủ trên lầu ở nhà bà Julia, và cô cảm thấy khó chịu trong người. Giọng cầu xin khẩn khoản của mẹ cô, van nài chồng hãy khen mình đẹp. Kathryn tự hỏi phải chăng đoạn đối thoại ghê tởm này đã nằm sẵn ở đấy chờ cô? Như một lời nguyền khủng khiếp?

Cô lưỡng lự. Nhưng cô không thể bỏ qua chuyện này. Từ nhiều tháng nay, Jack đã trở nên xa cách, hồn anh như đang ở tận đâu đâu, như lúc nào cũng bận tâm chuyện gì đó. Nếu là bận tâm chuyện gì thì vẫn có thể chấp nhận được, Kathryn nghĩ, với điều kiện mối bận tâm đó có thời hạn.

- Chúa ơi, cô nói, giọng cao hơn một chút. - Mấy tháng rồi chúng ta không ra ngoài ăn tối. Anh suốt ngày lên đây cắm mặt vào chiếc máy tính đó để làm việc. Còn không thì chơi game. Chẳng biết anh làm gì với nó nữa.

Anh ngả lưng ra ghế.

Người đàn ông có thể đưa ra câu trả lời nào trước cáo buộc rằng gần đây anh ta không khen vợ mình đẹp? cô tự hỏi. Rằng anh ta quên nói? Rằng thật ra anh ta luôn nghĩ như thế, chỉ có điều không nói ra mà thôi? Rằng anh ta nghĩ trông vợ mình đẹp một cách tuyệt vọng ngay ở giây phút đó?

Đó là vấn đề thường gặp khi cãi nhau, Kathryn tự nhủ. Ngay cả khi ta biết những lời mình đang nói là vô cùng tồi tệ, nhưng đến một lúc nào đó, ta không thể rút chúng lại được nữa. Không thể lùi lại, không thể rút lui. Cô đã bước qua nó, và trong một tích tắc Jack đã chạm tới nó.

- Khốn nạn, anh nói khẽ, rồi đứng dậy.

Kathryn rùng mình. Cô lập tức nhận ra điều mà cô không nhận ra trước đó (khi cô đang giận dữ một cách chính đáng), Mattie đang ở trong phòng cuối hành lang.

- Anh nói nhỏ thôi, Kathryn nói.

Jack chống nạnh. Mặt anh đỏ bừng, phản xạ mỗi lần anh nổi nóng, mà anh vốn ít khi nổi nóng. Họ không thường cãi nhau.

- Khốn nạn, anh nói lại lần nữa. Lần này bằng giọng lớn hơn, dù vẫn kiềm chế. - Tôi làm việc quần quật năm ngày không nghỉ. Tôi về nhà chỉ mong được một giấc ngủ ngon. Tôi lên đây để thư giãn một chút trên máy tính. Chưa kịp chớp mắt thì cô đã lên đây lải nhải rồi.

Anh về nhà để có một giấc ngủ ngon ư? cô hỏi, vẻ hoài nghi.

- Cô biết tôi muốn nói gì mà.

- Chuyện này không chỉ xảy ra tối nay, cô nói. - Nó xảy ra nhiều tháng nay rồi.

- Nhiều tháng?

- Phải.

- Chính xác thì chuyện gì xảy ra nhiều tháng nay?

- Anh không ở đây. Anh quan tâm đến cái máy tính hơn là quan tâm đến em.

- Khốn nạn, anh nói, lao qua cô về phía cầu thang. Cô nghe tiếng anh đi xuống các bậc thang như đang chạy. Cô nghe tiếng tủ lạnh mở, tiếp đó là tiếng khui lon bia.

Khi cô xuống nhà bếp, anh đang nốc bia ừng ực. Anh dằn mạnh lon bia xuống quầy rồi nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhà bếp.

Cô quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, khuôn mặt yêu dấu, cổ căng ra khiêu chiến, khiến cô bất an. Cô muốn nhượng bộ, muốn đến bên anh và nói cô xin lỗi, muốn vòng tay ôm anh và nói cô yêu anh. Nhưng trước khi làm thế, cô lại nghĩ đến cảm giác bị bỏ rơi, vì đó là điều cô muốn nói đến, và thế là cảm giác ăn năn nhanh chóng biến thành buồn bực. Tại sao cô phải lùi bước?

- Anh không còn nói chuyện với em nữa, cô nói. - Em cảm thấy như em không còn biết gì về anh nữa.

Cằm anh hơi chìa ra trước, anh đang nghiến chặt răng. Anh ném lon bia vào bồn rửa. Nó kêu lanh canh khi va vào đống bát đĩa chưa rửa.

- Cô muốn tôi đi phải không? anh nhìn cô, hỏi.

- Đi?

- Ừ, cô muốn kết thúc hay sao?

- Không, em không muốn kết thúc, cô nói, bất ngờ. - Anh đang nói gì vậy? Anh điên rồi.

- Tôi điên ư?

- Đúng, anh điên rồi. Em chỉ nói là anh dành hết thời gian cho máy tính, và anh...

- Tôi điên ư? anh lặp lại, lần này lớn tiếng hơn.

Khi anh lao qua cô để lên lầu, cô cố nắm lấy cánh tay anh, nhưng anh hất cô ra. Trong nhà bếp, cô đứng bất động như tượng đá, lắng nghe tiếng bước chân giận dữ của anh trên bậc thang, nghe tiếng cửa phòng làm việc của anh đóng sầm lại, nghe những tiếng thình thịch của đồ vật bị di chuyển mạnh tay trên bàn, nghe tiếng dây bị giật đứt.

Anh sẽ bỏ cô đi và đem theo máy tính?

Sau đó, cô kinh hoảng nhìn thấy màn hình máy tính bị ném xuống cầu thang.

Màn hình đâm thủng tường thạch cao ở chân cầu thang. Những miếng nhựa xám và kính ám khói từ màn hình bay tung tóe, vương vãi trên cầu thang và sàn nhà bếp. Một cú đập ngoạn mục, ồn ào và kịch tính.

Kathryn thốt lên một tiếng rên khẽ, biết rằng mọi việc đã đi quá xa và cô là người gây ra chuyện này, là người đã chọc tức anh.

Sau đó cô nghĩ đến Mattie.

Khi Kathryn bước qua khỏi màn hình bị đập nát lên đến đầu cầu thang, Mattie đang đi ra hành lang, mặc pijama.

- Có chuyện gì vậy? Mattie hỏi, dù Kathryn nhận thấy con bé đã biết. Đã nghe mọi thứ.

Trông Jack đầy vẻ hối hận khi hành động điên rồ như trẻ con trước mặt con mình.

- Mattie à, Kathryn nói. - Bố ném máy tính xuống cầu thang. Dưới đấy rất lộn xộn. Nhưng mọi việc ổn rồi.

Mattie đưa mắt nhìn cả hai, ánh mắt nghiêm nghị mà vợ chồng cô không thể trốn tránh, dù con bé chỉ mới mười một tuổi. Nhưng Kathryn nhận ra trên mặt con gái rằng sự giám sát đầy oai lực ấy đang tranh đấu quyết liệt với nỗi khiếp sợ.

Jack quay sang Mattie và ôm con vào lòng. Hành động đó đã nói lên tất cả, Kathryn nghĩ. Không thể giả vờ như chuyện đó chưa xảy ra. Chỉ có điều không nói thành tiếng thì có lẽ tốt hơn.

Sau đó Jack đưa tay ra và kéo Kathryn lại gần, cả ba đứng ở hành lang, vừa lắc lư, vừa khóc, vừa nói xin lỗi, vừa hôn nhau, ôm nhau, rồi sau đó lùi lại, vừa cười vừa lau nước mắt quẹt nước mũi, và Mattie xung phong đi lấy khăn giấy Kleenex.

***

Đêm hôm đó, Kathryn và Jack làm tình như chưa từng làm trong nhiều tháng - ngấu nghiến, như đang diễn nốt phần còn lại của một cảnh phim, miệng há hốc, những cái cắn nhẹ, đùi quyện vào nhau và cổ tay quấn lấy nhau. Và động lực mãnh liệt của đêm hôm đó đã làm thay đổi, dù chỉ một lúc, những thói quen hàng ngày trong cuộc hôn nhân của họ, khiến họ thường xuyên nhìn vào mắt nhau hơn khi đi ngang qua nhau trên hành lang, cố gắng nói một câu ý nghĩa, và hôn nhau nồng nhiệt hơn mỗi khi gặp mặt, trong nhà hoặc đứng bên ngoài xe hoặc thậm chí, một đôi lần, ở chốn công cộng, và điều đó khiến Kathryn vui sướng. Nhưng chỉ một thời gian sau, tất cả điều đó cũng trôi qua, cô và Jack lại trở lại như bình thường, như vẫn thế trước đây, có nghĩa là họ, như mọi cặp vợ chồng mà Kathryn từng biết, sống trong trạng thái giảm dần yêu đương từng chút một, dù rất nhỏ, so với ngày hôm trước.

Và điều đó có nghĩa là, xét một cách toàn diện, cô nghĩ, cuộc hôn nhân của họ rất tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.