Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 52




Trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường.

Mấy giây, mấy phút, hoặc cũng có thể đã mấy giờ.

Da thịt nóng hầm hập dính chặt lấy nhau, tay chân quấn quýt, anh ôm cô từ đằng sau, im lặng đợi cơn thủy triều rút đi.

Khi hơi thở đã ổn định, Sourin trở mình duỗi người nằm trong lòng anh, phát ra tiếng cảm khái từ cổ họng: “Còn sống thật tốt.”

Âm thanh hài lòng thấm đẫm biếng nhác, như chú mèo nhỏ khiến người thương yêu.

Lee Jung Ho ép mình tỉnh táo, khàn giọng nói: “Tôi thấy cô đã rơi xuống vách núi, tưởng cô đã chết.”

Cô kiên nhẫn giải thích: “Đồ bay wingsuit*, chuyên dành cho những chuyến bay vô động lực gần mặt đất. Trên bộ đồ tôi mặc hôm đó có gắn cánh ẩn, chỉ cần kéo khóa là túi khí sẽ bung ra, tạo sức nâng cho tứ chi và cơ thể.”

(*Ảnh minh họa.)

c49

Nhớ đến bộ đồ bó sát quái dị của cô, Lee Jung Ho không còn nghi ngờ mà cẩn thận nhớ lại hình ảnh đêm đó – đợt gió tuyết đấy chưa bao giờ phai nhòa, thậm chí áy náy và hối tiếc khắc sâu nơi đáy lòng vẫn luôn gặm nhấm linh hồn anh.

Trong lao ngục tối tăm không có ánh mặt trời, mỗi khi nhẫn nại đạt đến cực điểm ép anh phải tự kết liễu, thì tận sâu trong đáy lòng lại có âm thanh nhắc nhở: cái mạng này là do cô đổi lấy, phải tiếp tục sống.

“… Xuống đến nơi rồi mới phát hiện có mai phục, đội quân mũ đỏ bao vây toàn đỉnh núi.” Bay lượn trong đêm tuyết cũng chẳng thoải mái gì, Sourin kể lại mọi chuyện rồi thở dài một hơi, “Định quay lại tìm anh nhưng không kịp.”

Nhờ nhớ lại chuyện đó mà Lee Jung Ho đột nhiên ý thức được một vấn đề khác: “Vì sao lại nói là tôi nợ cô?”

Ngón tay thon dài xoa lên má anh, ép hai người nhìn thẳng vào nhau, ngữ khí vô cùng chắc nịch: “Vì sự thật là như thế.”

Bờ môi đỏ thẫm lại tiến đến lần nữa, mang theo hơi thở ướt át khuấy loạn lý trí vừa khôi phục. Lee Jung Ho nằm ngửa trên sàn để mặc cô nằm đè lên mình, cảm nhận chiếc lưỡi kia liếm láp mút mát từng chút một, như rắn trườn bò lại như suối băng dâng trào, nhanh chóng thẩm thấu tứ chi bách hài.

Hễ cứ động đến dục vọng hay quyến rũ, thì tuyệt đối anh chưa bao giờ là đối thủ của cô.

Ánh sao lấp lánh ở tít trên cao chiếu rọi đất trời, mạ một lớp bạc lên vạn vật thế gian, khiến người ta ngỡ ngàng bản thân đang lạc chốn tiên cảnh; gió đêm hây hây đưa cái lạnh ở lòng sông đến, thổi tan đi cái nóng tích tụ ban ngày, vỗ về xoa dịu mọi bất an lo âu.

Sourin cúi đầu đưa lưỡi quét qua vùng cổ trần trụi, vết thương chi chít trước ngực, rồi lại liếm dọc theo bờ hông săn chắc lần dần xuống dưới.

Ý thức được đối phương muốn làm gì, Lee Jung Ho giật mình, vội chống người ngồi dậy, vừa thở dốc vừa thụt lùi, giọng run run quát ngưng: “Đủ rồi!”

Vén tóc ra sau tai, người phụ nữ nhếch môi cười, vẻ mặt không cho là đúng.

Đôi mắt xám giăng đầy sương mù, anh luống cuống dùng khăn tắm che kín thân dưới, hít sâu liên tục hòng bình ổn cảm xúc.

Nhưng đầu kia của khăn tắm lại bị giữ mạnh, càng dùng sức càng không giật nổi, hai người như chơi kéo co tôi tới cô đi, cho đến khi rái tai Lee Jung Ho bị thứ ướt át mềm mại ngậm lấy: “Anh đủ rồi, nhưng tôi thì chưa…”

Càng chiến đấu với quỷ, bạn càng hóa thành quỷ dữ; Càng nhìn thấu bóng tối, bóng tối càng nuốt chửng bạn.*

(*Đây là câu nói của nhà triết học Friedrich Nietzsche trong “Beyond Good and Evil”.)

Tim lại đập mạnh một lần nữa, xấu hổ và dục vọng quấn lại với nhau như muốn đâm thủng cơ thể. Đôi tay biến thành vòng sắt siết chặt cô vào lòng, Lee Jung Ho ngẩng đầu, vội vã yêu cầu.

Dù kỹ thuật của anh chẳng mấy thành thạo nhưng bù lại hơn ở chỗ nhiệt tình nóng bỏng, từ một nhúm lửa nhỏ cháy đồng nhanh chóng biến thành lửa to che trời, thiêu rụi mọi tâm trí.

Mới đầu Sourin còn rất chủ động, mười ngón tay lùa sâu vào tóc anh nắm chặt, đẩy cả hai tiến đến gần nhau hơn.

Vết thương trên chân lại nhức nhối, song vẫn chẳng đau bằng giãy giụa trong dục vọng. Lee Jung Ho dựa lưng vào vách tường đứng dậy, nâng cô lên bước từng bước một về phòng.

Trên giường lớn mới toanh, cơ thể mềm mại của người phụ nữ như đóa hoa bung cánh thướt tha trong gió đêm, thuận theo tiết tấu mà di chuyển, từng tiếng rên khảm thấu tim người.

Lee Jung Ho không quen nói chuyện vào lúc này, song cũng không bài xích âm thanh tương tự.

Tiếng cầu khẩn đứt quãng không rõ lại như kiếm sắc đâm thẳng vào đáy lòng, khiến động tác của anh càng trở nên mạnh bạo, thúc giục anh chinh phục, chiếm lĩnh, cướp đoạt…

Đến tận khi xương cụt bắt đầu run lên, bắp thịt bất giác co rút, anh vẫn ép mình tiến đến gần khoảng cách sâu hơn.

Hai tay cô trở ngược ra sau bị anh đè chặt dưới người, trên tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi, ra ra vào vào không chừng.

Cần cổ trơn nhẵn thật dài, cô ngửa đầu lui sau trông như chú thiên nga trắng, vạch nên độ cong tuyệt vời giữa không trung.

Cuối đường cong ấy là cánh môi đỏ thắm hé mở la hét trong lặng câm, tựa như hót lại tựa rên rỉ.

Trong “hành lang” thít chặt nhiệt độ dần cao, càng lúc anh càng chạy nước rút nhanh hơn, Lee Jung Ho giơ tay túm lấy mái tóc ngắn của Sourin, ép cô xoay đầu lại, trận mưa hôn rơi xuống khóe mắt cho đến bả vai, hận không thể liếm sạch hơi thở và mồ hôi.

“Đã đủ chưa?!”

Giọng anh khàn khàn khác thường, phảng phất như con quỷ đang khẽ ngâm nga. Rõ ràng là ngữ điệu chất vấn, song lại rất mập mờ, không thể phân biệt rõ hàm nghĩa chân thực trong đó.

Sourin phập phồng thở mạnh liên tục mà không đáp, nhưng sự im lặng bất đắc dĩ ấy lại bị anh ác ý xuyên tạc: “Vẫn chưa đủ? Rốt cuộc là cô có bao nhiêu…”

Còn chưa kịp nói xong câu cuối thì mọi thứ đã bị chôn vùi trong cơn kích động điên cuồng – hai thân thể trần trụi gắn bó nhau ép mọi giác quan đến cực hạn tan vỡ; tiếng thở dốc dồn dập dây dưa quấn quýt, khiến máu nóng trong người càng thêm sôi trào.

Không thể phản kháng cũng chẳng đáp lại, thậm chí cô cũng chẳng kêu ngừng, đôi chân thon dài của Sourin quặp lấy lưng anh đung đưa qua lại, như con rối đứt dây chẳng tài nào phản kháng.

Trong căn phòng lớn trống rỗng thấm đẫm mùi vị tình dục.

Xúc cảm trơn nhẵn hòa cùng kích động hưng phấn, tan vào bóng đêm nặng nề, khiến mọi thứ trở nên xa xôi không tài nào với tới.

Đến cuối cùng, mỗi một sợi lông tơ trên cơ thể đều nhỏ mồ hôi, mỗi một tấc da cũng tỏa ra hơi nóng, hai linh hồn gần như vỡ tan, và mọi ý thức đều hóa thành hư vô.

Anh không biết mình đã phóng bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy mãi vẫn chưa đủ.

Cả người từ đầu tới thân đều dính dớp khó chịu, không biết là mồ hôi hay là thể dịch.

Bờ hông gò khảm vào cơ thể nữ như bơ tươi trượt trong nồi sắt nóng hổi, hoặc tan ra hoặc bốc hơi, không có lấy một tia ý thức nào.

Tay chân rũ xuống, hai tay bị kéo ngược lại, Sourin uể oải nằm bên mép giường, chán nản tiếp nhận từ cú thúc một.

Tóc mái ngổn ngang dính vào trán, hai mắt vẫn nhắm chặt, không còn vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh nữa, thay vào đó là sự nghe lời đầy bất ngờ.

Từ khi hai người quen biết nhau cho đến nay, Lee Jung Ho chưa bao giờ nghĩ cô sẽ có dáng vẻ này, nhất thời cảm giác chinh phục và thành công trong lòng nổ tung.

Lại chạy nước rút qua về mấy lần, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, lúc này anh mới phát hiện ra điều khác thường.

“Sao vậy?”

Lau mồ hôi đi, người đàn ông dần dừng lại, giơ tay vuốt nhẹ gương mặt tươi cười kia, giọng hỏi cũng run rẩy.

Nằm trong lòng anh, Sourin nghiêng đầu sang bên, cánh môi khẽ động mơ hồ nói câu gì đó bằng tiếng Triều Tiên.

“Cô nói gì?” Anh vừa hỏi vừa ghé tai lại gần để nghe cho rõ, “Lặp lại lần nữa…”

“… Súc vật.” Đến cả sức mở mắt cô cũng chẳng có, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi lặp lại, “Anh đúng là đồ súc vật…”

Nghe thấy câu này, Lee Jung Ho vội rút ra khỏi người cô, đồng thời cảm giác máu nóng đang dồn hết cả lên, thiêu đốt gò má.

Rồi sau đó, rốt cuộc hai người cũng thôi hoang đường như trước.

Sourin kéo khăn trải giường cuộn mình lại như kén tằm, rúc vào góc giường nhắm mắt dưỡng thần. Lee Jung Ho đành dán vào sau lưng cô, cố gắng điều chỉnh hơi thở, để cơ thể và cảm xúc bình tĩnh lại.

Ngoài cửa sổ là khoảng trời đen nhánh tĩnh lặng.

Ở Bình Nhưỡng không có sinh hoạt ban đêm, người dân nơi đây đều đã quen ngủ sớm dậy sớm. Vì để tiết kiệm nguồn năng lượng mà đèn đường luôn tắt đúng giờ, cả thành phố như thể chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Hơi thở của Sourin khá yếu song cũng không đều, Lee Jung Ho biết cô chưa ngủ.

“Cô… đến Triều Tiên từ lúc nào?” Anh hắng giọng, cố tự nhiên đặt câu hỏi.

“Hai năm trước.” Sourin vẫn chẳng ngoái đầu mà che kín người hơn, “Có hệ thống Argus của Im Dong Kwon và máy laser, muốn đến quốc gia nào cũng không thành vấn đề.”

Nghe thấy cái tên Im Dong Kwon, người đàn ông bất giác căng thẳng, nhưng giọng nói lại không hề có vẻ khác thường: “Có phải cô đã hạ độc người nhà họ Im không?”

Dưới khăn trải giường, cô nhún vai: “Giả dược* mà thôi, hai mẹ con kia quá yếu, rất dễ tiếp nhận ám thị.”

(*Những viên “thuốc” không có dược liệu chính xác (hoạt chất), “vô thưởng vô phạt” thì được gọi là “giả dược”, có mục đích làm bệnh nhân yên tâm nhiều hơn là trị bệnh.)

Lee Jung Ho bừng tỉnh: “Hèn gì bệnh viện không tìm ra được nguyên nhân phát bệnh…”

“Vì bọn họ vốn đâu trúng độc.” Sourin kết luận ngắn gọn, tỏ vẻ khá đắc ý, “Có điều anh cũng không thể để người khác biết được điều này đâu đấy, Im Dong Kwon mà biết thì nhất định sẽ chạy trốn cho mà xem.”

“Chạy trốn?” Lee Jung Ho khó hiểu hỏi, “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

Cô ngoái đầu nhìn anh, biểu cảm rất phức tạp: “Trong học viện tình báo có đơn vị 121, chuyên phụ trách thu thập tình báo và tác chiến trên mạng. Các sinh viên ở đó được chọn từ Đại học Chỉ huy Tự động hóa và Đại học Moranbong, có kỹ năng làm việc mạnh mẽ, tuy nhiên lại không quá quen với một số lý thuyết lập trình mới.”

Đã đoán được đại khái, nhưng Lee Jung Ho cũng không sốt ruột mà kiên nhẫn đợi đối phương công bố đáp án.

“Vì để thím và em họ anh ta có được ‘thuốc giải’ định kỳ,” Sourin cố ý nghiêm mặt nặng nề nói, “Mà bây giờ Im Dong Kwon đã là giáo viên của học viện tình báo, phụ trách bảo vệ hệ thống ‘Argus’, dạy học sinh kiến thức máy tính mới nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.