Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 443: Niết Bàn Hồi Sinh Đột Nhiên Xuất Hiện




Đưa Đường Tĩnh Vi về nhà, sắp xếp tốt mọi thứ rồi, Mạc Trọng Huy mới chuẩn bị rời đi

Đường Tỉnh Vi kéo tay hắn, nói với vẻ rất đáng thương: “Hôm nay mẹ xuất viện, con không thể ở nhà nhiều hơn với mẹ sao?” “Được, con ở nhà với mẹ” Mạc Trọng Huy ở nhà hai ngày với Đường Tĩnh Vi

Trong thời gian đó, Cung Chủ Nhi có đến một lần, nhưng bị Mạc Trọng Huy cho người chặn lại ở bên ngoài, ngay cả cửa lớn của nhà họ Mạc cũng không bước vào được

Cô ta tức giận đi tìm Mạc Bạch Linh, Mạc Bạch Linh nghe xong cũng rất tức giận: “Huy thật sự càng ngày càng quá đáng, không biết phân biệt ai là2người tốt ai là người xấu, nó bị An Noãn xoay mòng mòng rồi

Chủ Nhi, cháu yên tâm đi, cô sẽ làm chủ cho cháu.” Hai ngày này An Noãn không đến công ty mà ở nhà với Đinh Đinh, cô cũng không nhắc lại chuyện đưa Đinh Đinh đi thăm Đường Tĩnh Vi

Mọi người đều cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không dám hỏi nhiều

Tối hôm đó, ông cụ Thẩm mới lên tiếng: “Noãn Noãn, không phải cháu nói muốn dẫn Đinh Đinh đi thăm mẹ của Huy à, chắc bà ấy cũng ra viện rồi chứ, sao cháu không có hành động gì?”

An Noãn chỉ trả lời đơn giản: “Để hôm nào cháu đi ạ.”

Không ai dám hỏi thêm cái gì nữa.

Đậu Nhã Quyên cố ý nói:9“Hai ngày nay chắc Huy đang bận rộn chăm sóc cho mẹ nó rồi nên không có thời gian tới đây, đúng là đứa trẻ đáng thương lại hiệu thuận

Thằng bé đấy nhé, bác nhìn thế nào cũng đều thấy nó rất tốt.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay

Đúng lúc này Mạc Trọng Huy đến nhà họ Thẩm

Đậu Nhã Quyên cười và nói: “Huy, chúng ta vừa mới nhắc đến cháu là cháu đến ngay rồi, may mà không ai nói xấu về cháu.” Tiết Ngọc Lan đứng dậy: “Chắc cháu còn chưa ăn cơm hả, mau tới đây đi, để bác xới cơm cho.” Mạc Trọng Huy ngồi xuống bên cạnh An Noãn, Tiết Ngọc Lan giúp hắn xới bát cơm

Ông cụ Thẩm hỏi: “Cháu trai, bệnh6của mẹ cháu thế nào rồi? Có nặng lắm không?” “Không sao ạ, qua mấy ngày nữa là mẹ cháu phải tiến hành phẫu thuật, phẫu thuật xong là sẽ không có nguy hiểm gì nữa.” “Vậy thì tốt rồi, hai ngày nay cháu không đến làm ông ngoại buồn thối ruột

Hôm trước An Noãn có nói với mọi người trong nhà là mẹ cháu bị bệnh phải nhập viện, làm tất cả chúng ta đều lo lắng

Vốn mọi người cũng muốn đến bệnh viện thăm mẹ cháu, nhưng lại sợ mẹ cháu không muốn nhìn thấy chúng ta, mà bà ấy còn đang bị bệnh tim nữa, nhỡ mà bị kích thích thì không tốt

Noãn Noãn còn nói muốn dẫn Đinh Đinh đến bệnh viện thăm mẹ cháu,0nhưng bị chúng ta cản lại

Thằng bé còn quá nhỏ, trong bệnh viện đông người, nhỡ lại bị lây nhiễm virus gì thì không tốt

Nghĩ chờ mẹ cháu xuất viện rồi để Noãn Noãn đưa thằng bé sang nhà gặp mẹ cháu đấy.”

Tim Mạc Trọng Huy bỗng bị siết chặt lại, hắn quay sang nhìn An Noãn

Án Noãn đang cúi đầu tập trung vào chuyện ăn cơm.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Mạc Trọng Huy, An Noãn buông đũa rồi cười và nói với ông cụ Thẩm: “Ông ngoại, cháu ăn xong rồi, ông cứ ăn từ từ đi ạ, cháu lên nhà chơi với Đinh Đinh.” “Nhanh thể mà đã ăn xong rồi, cháu đã ăn được mấy đâu

Hôm nay Huy cũng tới, nhiều người càng7vui vẻ, cháu bể Đinh Đinh xuống đây đi, để thằng bé chơi với mọi người một lúc.” “Ban ngày Đinh Đinh chơi nhiều quá chắc lúc này đã ngủ rồi ạ, cháu không đưa nó xuống đâu, sáng sớm mai cháu sẽ ôm nó xuống chơi với ông.” Nói rồi An Noãn đi thẳng lên lầu.

Mạc Trọng Huy nào còn ăn được nữa, hắn vội buông bát đũa rồi đuổi theo An Noãn

Tối này chắc cô nhóc này sẽ khóa trái cửa không cho hắn vào phòng đây.

Mạc Trọng Huy theo sau, cứng rắn chen vào phòng của An Noãn

Hắn ôm chặt cô từ phía sau lưng, vùi mặt vào hõm cổ của cô, thủ thỉ lời xin lỗi: “An Noãn, thật xin lỗi, anh đã hiểu lầm em.” “Mạc Trọng Huy, buông ra.” Hắn chẳng những không buông tay mà lại càng ôm chặt hơn

“An Noãn, em không tha thứ cho anh, anh sẽ không buông tay đâu.” “Mạc Trọng Huy, ở cùng với anh tôi cảm thấy thật mệt mỏi, buông tay, đừng để tôi càng thêm chán ghét anh.” Mạc Trọng Huy mím môi, lúc này mới buông lỏng tay ra

“Mạc Trọng Huy, anh ra ngoài đi, tôi và con muốn nghỉ ngơi.” An Noän mở cửa, mời hẳn ra ngoài, Mạc Trọng Huy đứng im tại chỗ không nhúc nhích

“Mạc Trọng Huy, xin mời ra ngoài cho.” Giọng nói An Noãn lạnh tanh

“Hai ngày nay anh không được nhìn thấy con rồi, anh muốn ở cạnh thẳng bé.” An Noãn bực mình: “Vậy thì tốt thôi, anh ở lại, tôi đi.” Cô vừa quay người, Mạc Trọng Huy liền dùng sức giữ cổ tay cô lại, kéo cô vào lồng ngực của mình

“An Noãn, anh biết sai rồi, anh không nên hiểu lầm em như thế, lúc ấy anh...” Chính hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào, hắn đành dứt khoát ôm lấy gương mặt An Noãn rồi cúi người ngậm lấy bờ môi non mềm của cô

An Noãn yên tĩnh lạ thường, cô không hề giãy giụa, nhưng cô càng như thế, hắn càng sợ hãi.

“An Noãn?”

“Mạc Trọng Huy, sao anh không tiếp tục nữa? Không phải anh am hiểu nhất một chiều này sao? Thể lực tôi không bằng anh, chỉ cần anh dùng sức mạnh thì tôi cũng sẽ thua thôi.”

“An Noãn.”

“Mạc Trọng Huy, hoặc là anh cút, hoặc tôi cút.” Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, chủ động rời khỏi phòng

Sáng sớm hôm sau, An Noãn ôm Đinh Đinh xuống nhà thì nhìn thấy Mạc Trọng Huy vẫn còn ở đó

Ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy cô là bắt đầu phàn nàn: “Noãn Noãn, sao cháu lại để Huy ngủ sofa như thế? Thằng bé to lớn thế kia, chen chúc ở trên sofa rất khó chịu

Sau này cháu đừng làm quá mức như thế, có giường thoải mái không cho người ta ngủ, bắt ngủ trên ghế sofa, nhà họ Thẩm chúng ta đâu phải là người quá vô lý như vậy.”

Bờ môi An Noãn giật giật, cô muốn giải thích thì Mạc Trọng Huy đã mở lời trước

“Ông ngoại, là chính cháu muốn ngủ ghế sofa ạ, không phải do An Noãn đâu.” “Cái thằng nhóc này, sao lại bao che cho nó, chẳng trách nó muốn bắt nạt cháu.” Nhìn thấy vẻ mặt oan ức của An Noãn, Mạc Trọng Huy mỉm cười

Lúc ăn sáng, Mạc Trọng Huy cố ý nói trước mặt ông cụ Thẩm: “Ông ngoại, hôm nay cháu muốn đưa Đinh Đinh sang nhà họ Mạc một chuyến, mẹ cháu muốn được gặp thằng bé trước khi tiến hành phẫu thuật ạ.” Ông cụ Thẩm hơi dừng động tác lại, nói: “Đương nhiên là được

Ngẫm lại từ lúc Đinh Đinh ra đời đến giờ, mẹ cháu còn chưa được thấy qua một thằng bé, là nhà họ Thẩm chúng ta không đúng, chúng ta đã không nghĩ nhiều đến phương diện đó.”

Ông cụ Thẩm lập tức dặn An Noãn: “Noãn Noãn, lát nữa ăn sáng xong cháu đưa Đinh Đinh đến nhà họ Mạc thăm mẹ chồng cháu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.