Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 11




Lương Yên đi ăn trưa với các đồng nghiệp, lúc trở lại phòng làm việc cũng mới chỉ hơn một giờ, tất cả mọi người đã sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Lương Yên cầm cốc đi đến phòng trà.

Lúc cô đi ngang qua phòng Tổng giám đốc không khỏi liếc vào trong một cái.

Cô vừa nhìn thấy bóng người bên trong liền cảm thấy kinh ngạc. Anh đã quay lại rồi sao?

“Tịch Lương Yên, cô vào đây!” Anh cũng đã phát hiện cô đi ngang qua, giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bên trong phòng.

Hình như tâm trạng của anh không được tốt lắm.

Lương Yên chỉ có thể cắn răng đi vào, cô đặt cái cốc sang một bên khẽ gọi, “Tổng giám đốc.”

“Đóng cửa lại!” Triển Mộ Nham ra lệnh.

Lương Yên xoay người đóng cửa lại. Anh lại đã đứng lên đi đến trước mặt cô.

Thân thể cao lớn của anh bao trùm cả người cô. Lương Yên hơi kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau một bước, anh cũng không chút khách khí tiến về phía trước một bước.

Chẳng mấy chốc, Lương Yên đã bị anh ép đến góc tường.

“Tịch Lương Yên, cô có ý gì?” Anh cao ngạo nhìn xuống cô. Bàn tay nắm cằm nâng mặt cô lên.

“Cái gì?” Lương Yên chớp mắt một cái, hai tay chặn ngang trước ngực anh. Anh đứng gần cô như vậy là muốn làm cái gì?

“Sao trưa nay cô không đi với tôi?” Anh híp mắt lại.

Biểu hiện rõ ràng của cô khiến anh không có cách nào xem nhẹ được.

“Anh đi ăn cơm với Niệm Niệm, tôi đi theo làm cái gì?” Làm kỳ đà cản mũi sao? Cô không có hứng thú đó đâu. “Nếu như để nói chuyện dự án thì chúng ta có thể nói trong công ty.”

Lương Yên không để ý thấy trong giọng nói mình có sự chua xót.

Triển Mộ Nham lại hào hứng, “Giọng điệu này của cô là đang oán trách chúng ta đi ra ngoài ăn không nên nói chuyện công việc, hay là đang ghen?”

Anh đúng là quá kiêu ngạo!

Lương Yên quay mặt đi, “Tổng giám đốc suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn quấy rầy hai người thôi.”

Giọng điệu này của cô càng giống một người vợ giận dỗi hơn!

Tâm trạng của Triển Mộ Nham lại tốt hơn nhiều. Tay anh chống lên tường, khuôn mặt đẹp trai chậm rãi xích lại gần Lương Yên.

Lương Yên không biết anh muốn làm gì, cô cuống quít đẩy anh ra. Nhưng một chút sức lực cỏn con của cô căn bản không lay động được dáng người rắn rỏi của anh.

Ngược lại còn bị anh giữ chặt tay, “Cô đang né tránh tôi!”

Đây không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.

Anh đã sớm có cảm giác này rồi! Hình như người phụ nữ này rất sợ đến gần anh! Cảm giác này khiến anh cực kì khó chịu!

“Tôi không có.” Lương Yên lập tức phản bác.

Khuôn mặt tuấn tú mê người của anh đang gần ngay trước mắt, cô có thể nghe được nhịp tim cuồng loạn của mình.

“Không có?”

Triển Mộ Nham nguy hiểm híp mắt lại, anh nâng mặt cô lên. Như muốn chứng minh Lương Yên đang nói láo, môi của anh càng ngày càng gần.

Lương Yên nhắm mắt lại, cô ngửi được mùi hương quen thuộc trong hơi thở của anh. Là mùi hương của Niệm Niệm!

Có phải anh cũng vừa đến gần Niệm Niệm giống như bây giờ không?

Anh đã có Niệm Niệm rồi, sao lại còn muốn chơi trò mập mờ với cô? Rốt cuộc anh đang làm gì? Giống như lời Niệm Niệm nói, anh chỉ đang đùa giỡn cô, trả thù cô sao?

Lương Yên rùng mình một cái, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, anh không kịp đề phòng bị đẩy lui một bước, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào cô.

“Anh...... Đừng như vậy......” Cô cứng ngắc dựa vào vách tường, đôi mắt phức tạp nhìn anh. Có ảo não, có mâu thuẫn, cũng có quyết tâm.

Triển Mộ Nham nhíu mày lại, trong đôi mắt thoáng qua một tia tìm tòi nghiên cứu. Anh cũng không nói gì chỉ chờ Lương Yên nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.