Một Ngày Cho Một Đời

Chương 14-2: Hồng y mĩ thiếu niên (2)




Tự dưng bụng đau, buồn nôn đó chính là triệu chứng thân quen của bao tử, thì tại vì đã quá 3h mà còn chưa ăn trưa. 

- Em đau bụng quá! 

- Em mắc ói hả?

- Ko phải, do em đau bao tử, ăn uống ko đúng giờ, mấy bữa học thi toàn ăn đêm nên nay hơi bị đau. 

- Thôi nghỉ đi ăn. 

- Nhưng em nhức đầu quá, ko biết chạy xe nổi ko, em xĩn rồi. 

Thực sự là rất chóng mặt nữa, chắc uống phải 3 -4 chai bia rồi, bây giờ ko dám chạy xe. Ko biết như nào chứ chỉ muốn ăn rồi về nhà ngủ thôi. 

- Hay em về nha, anh kè em về. 

- Thôi, chơi với anh tới tối.

- Nhưng em xĩn rồi chơi bời gì, hay đi kiếm gì ăn rồi về, anh ko sao đâu. 

- Thiệt ko?

- Thiệt mà. 

Vẫn thấy áy náy quá, nhưng mà đuối thiệt, ko mệt mà chóng mặt rồi bụng cứ quặn lên, khó chịu gần chết. Nhưng tôi nghĩ, đi ăn xong rồi mua 1 gói thuốc bao tử uống vô cho đỡ, chứ bây giờ đi về bỏ ông đó đói diện với sự cô đơn nữa, vài tiếng nữa đám cưới xong rồi về cũng đc. 

- Đi ăn xong em uống thuốc là hết thôi.

- Thôi, em mệt rồi, em về nghỉ đi anh ko sao. Dù sao cũng cảm ơn em hôm nay rất nhiều, như là vị cứu tin vậy, ko có em chắc anh lại nhậu 1 mình từ sáng tời tối quá!

- Ko có gì anh! Anh chắc chắn là muốn về chứ?

- Uhm, về ngủ cho hết ngày. 

2 người chúng tôi đi ăn cháo lòng. Tôi nhận ra con người này ko phải lạnh lùng như vậy, do bị đá 1 vố đau quá có lẻ sống khép kín 1 chút. 

Kêu 2 tô cháo, 1 dĩa lòng ra, anh ta vẫn uống thêm 1, 2 chai. 

- Có bao giờ anh chơi gái ko?

- Tự nhiên sao em hỏi vậy?

- Có phải khi thất tình, đàn ôn sẽ như vậy, em muốn biết? 

- Uhm, có!

- Thấy chưa, đàn ông mấy anh ghê lắm! 

- Anh có cái đó, có bia ôm, có cả massage nữa. 

- Ủa, vậy mấy lúc anh ôm anh làm vậy với phụ nữ khác anh ko nhớ người yêu sao?

- Đa số lúc đó xĩn quắc cần câu rồi em, ai đưa là đẩy hết! 

- Ghê vậy! 

- Anh thì có nhiều bạn, con trai mà thấy thằng bạn mình thất tình thì nếu làm mai làm mối bất thành thì đa số rũ rê mấy cái đó ko à! 

- Có đi bao ko?

- Trời, có chứ em! 

- Xĩn quá sao biết?

- Ủa, bộ em tưởng mấy cô gái đó người ta thích lắm hả?

- Là sao?

- Cảm giác đeo bao chỉ khó chịu với đàn ông, đa số các cô gái làm mấy nghề đó người ta rất sợ bị bệnh, em ko đeo người ta cũng bắt em đeo chứ đó mà lo! 

- Lỡ anh gặp mấy người bị sida xong muốn trả thù đời thì sao?

- Thôi cô ơi, lo xa quá.

- Mấy anh ghê quá! 

- Mà ra sáng mới thấy nha, mặt em đỏ đỏ thấy cưng ghê!

- Anh đừng có giả điên đánh trống lãng, đàn ông mấy anh ghê lắm, chỉ có Thái của em là chuẩn! 

- Sao em biết, chia tay xong em có bên cạnh đâu mà biết “ Thái của em “ chuẩn? 

- Em tin! 

- Ghê, hở cái là Thái của em Thái của em, nghe như còn yêu nhau.

- Còn yêu nhau mà ….

- Chia tay rồi! Chính em nói anh chia tay rồi thì mắc mớ gì. Mà Thái đó có chơi gái, có đi massage hay bia ôm thì mắc mớ gì em? Sao phải giữ hình ảnh? 

- Sao lại nói xấu người ta 

- Ko, anh chỉ hỏi em thôi, em cũng đâu có chắc!

Anh ta nói đúng mà, mình đâu có chắc, ko biết Thái có như vậy ko? Nhưng sao mình lại chửi đàn ông làm gì, ngay cả mình cũng hư hỏng mà … Haiz, chắc xĩn rồi, nói chuyện tào lao ko chịu được. 

- Thôi bỏ đi anh! 

- Em có coi phim ko?

- Bây giờ à?

- Uhm 

- Cũng được. 

- Nhưng em có mệt ko?

- Giờ đỡ rồi, chắc do em đói thôi. Bữa nay em xả láng với anh luôn. ừng kỷ niệm anh thoát khỏi cơn bĩ cực. 

- Ok, vô! 

- Nhưng mà đang chiếu phim gì ta?

- Tới đó coi mới biết, chắc phải chục năm rồi anh chưa coi phim. 

1 đứa thất tình lâu năm, 1 đứa mới thất tình rũ nhau đi coi phim. Vô rạp lựa tới lựa lui sợ nhất phim nào có chủ đề tình cảm lại chạm vô tâm sự đau lòng. Cuối cùng mua 2 vé Little Miss Sunshine – lần đầu tiên coi phim với người lạ! 

Nói thì hoành tráng chứ phim mới vô có chừng 10 phút thì tôi đã ngủ mất tiêu, đết hết luôn anh ta mới lay tay tôi dậy. 

- Dậy đi em, hết phim rồi! 

- Hả, hết rồi hả? Sao nãy giờ ko kêu em.

- Rạp người ta cười rần rần mà em còn ko giật mình nên anh để em ngủ luôn. 

- Ôi, xin lỗi anh nha. 

Tôi thì bối rối, còn người đó thì cái mặt cũng ngu ngu, 2 đứa bù khú từ sáng giờ còn gì. Nhanh lắm, mới đây mà gần 8h tối, lúc này mặc dù mới ngủ đc 1 tiếng đồng hồ trong rạp phim máy lạnh vậy mà thấy mệt và hốc cổ ghê. 

- Ăn kem ko em?

- Kem cây thôi.

- Ừ, trong rạp có bán! 

Mỗi đứa 1 cây kem, mát cổ mà cũng vui vui. Nhưng cả ngày ko tắm, giờ tôi hơi ngứa ngáy, khó chịu mà ko biết sao để về. Giờ này chắc đám cưới đang diễn ra hay có thể là gần xong rồi. 

- Em có nuôi chó ko?

- Nhà em ko có. 

- Em thích chó ko?

- Nhưng chó gì mới đc? 

- Anh bạn quen của anh nhà có nuôi chó, cách đây tầm 10 ngày ảnh có gọi nói cho anh con chó, mà mẹ anh ko thích nên anh hẹn lấy sau, chó nhà ảnh là chó long xù, nếu em thích thì chạy qua lấy luôn, cũng gần đây à! 

- Chó con hả anh?

- Uhm 

- MÀu gì?

- Anh chưa biết nữa, em ko thích thì thôi.

Ai nói là tôi ko thích chó chứ, nhà ko có chó nhưng nhà dì 2 có 1 con, tôi cũng cưng lắm. Chó con mà chó xù nữa chắc đẹp lắm đây.

- Anh ko nuôi thì cho em 

- Ok, vậy qua đó lấy nha. 

- Dạ 

Anh ta gọi điện cho anh chủ nhà đó, rồi tôi và anh đi với nhau qua lấy con chó. Trời ơi con chó cái tròn 1 tháng tuổi, đẹp thiệt là đẹp, nhỏ xíu bưng vừa trong 2 bàn tay, màu trắng và có vài đốm nâu ngay mông và tai, lông xù như cục bông gòn thấy cưng lắm. Tôi hun hun lên mũi nó, cái mùi miệng chó con dễ thương lắm. Chạy ngang chỗ bán đồ nhựa anh ta còn dừng lại mua cho tôi 1 cái giỏ nhỏ để đựng chú chó con. 

- Thích ko em?

- Thích quá chừng luôn, cảm ơn anh nha! 

- Đây là quà cảm ơn của anh! 

- Uhm, cảm ơn anh nữa, em cưng quá. 

- Em đặt tên cho nó đi. 

- Nemo! Đây là lần đầu tiên có người cho em con chó đó! 

- Chà, giống phim quá! 

- Ko, phim hoạt hình, đây sẽ là Nemo của em, hihi.

Điện thoại anh ta reo khi đang trên đường đưa tôi về, hình như là đám bạn anh đi ăn đám cưới xong, gọi hỏi thăm và họ lại tiếp tục đi nhậu. Tôi cũng ko biết nên khuyên sao nữa, hy vọng anh ta nhậu cho dứt bữa nay rồi mai sẽ khác như anh ta hứa. Tôi cũng đã dành cả ngày cho anh ta như lời tôi hứa. 

- Thôi đây cũng gần nhà em rồi, anh bận thì đi đi, em tự chạy về. 

- Ko, anh đưa em về tới nhà! 

- Thôi ko tiện, em ko thích ai biết nhà em. 

- Uhm, vậy ngã tư mà anh đợi em bữa trước được ko?

- Mỗi người 1 xe mà, đâu có gì đâu?

- Anh mời em đi, bạn anh cũng vậy, con gái là phải đc đưa về. 

- Rồi rồi, ngã tư thì ngã tư. 

Về tới ngã tư, anh ta bye tôi rồi vù xe phóng đi, tội nghiệp …. Nhưng tôi cũng ko nói là nhắn tin hay gọi gì, hôm nay nói nhiều chuyện ko đáng nói rồi. Coi như giúp 1 người 1 ngày, có thể sau này ko gặp nhau nữa. Cũng thấy lo lo nhưng mà có mắc mớ gì nhau đâu. Về tắm rửa rồi ngủ cho khỏe. 

- Đi đâu mà cả ngày vậy con? Dạo này đi chơi nhiều quá!

- Dạ con đi chơi, mới thi xong mà mẹ ơi, mẹ mẹ con có con chó con nè mẹ! 

Tôi khoe mẹ Nemo, mẹ thấy cũng xuýt xoa cưng lắm, tôi lấy 1 hộp sữa tươi hấp ấm lại cho nó uống, rồi tìm 1 cái khăn trải trong cái giỏ đó cho nó ngủ, tôi đi tắm cái, người dơ lắm rồi. 

Nằm được xuống giường, ôi cảm giác đã cái lưng, đã cái cổ thích làm sao. Nhưng mà ngày hôm nay tôi lỡ miệng nhiều quá rồi, tự nhiên nói tứ lung tung chuyện đời tư của mình, rồi về Thái nữa. Thôi thì hy vọng trong lúc say xĩn anh ta cũng coi như lời nói gió bay, chứ ko thì mắc cỡ lắm. Mà chắc tôi cũng ko gặp lại người này nữa đâu, có thì chat chit cho vui thôi. Ít ra hôm nay cũng là 1 ngày có nghĩa, cũng làm cho 1 trái tim tan nát cười nhiều và con thu hoạch được 1 con chó đáng yêu và dễ thương quá chừng như vậy cũng coi như lời rồi. Nói thì nói vậy nhưng vẫn thấy lo lo, kỳ cục ghê. 

Tối hôm nay ngủ sớm, muốn chat với con Tiên mà tại ko ngủ trưa mắt lờ đờ ko thức nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.