Một Ngày Cho Một Đời

Chương 10




Hành động di dời dân chúng liền được bắt đầu. Lúc trước hai người Du Trí Phú có chút không hài lòng với hành động độc đoán của Triệu Quốc Đống. Nhưng khi Lưu Vĩnh Quý nói ra lo lắng thì hai người đều sợ. Hồ chứa nước Mật Sơn chính là làm cho mấy xã, thị trấn Tây Giang sẽ biến thành đại dương.

Hành động di dân kéo dài tới 4h sáng, Triệu Quốc Đống nhận được điện của Vưu Liên Hương nói một xã ở khu vực miền núi phía nam Thương Hóa đã bị nở đất, đến bây giờ đã khiến 3 người chết, 18 mất tích, có lẽ con số thương vong sẽ tăng lên. Hoàng Lăng, Thư Chí Cao cùng Chính ủy Quân khu Lý Nguyên Khánh đã suốt đêm chạy tới Thương Hóa chỉ đạo cứu người bị nạn.

Nghe thấy tin này, Triệu Quốc Đống càng thêm lo về bên Thương Hóa. Bên Thương Hóa không ngờ không cảnh báo cho các xã khu vực miền núi, nếu truy cứu trách nhiệm thì có lẽ sẽ đưa ra tòa án.

Dân binh, bộ đội, cảnh sát đều được động viên, cũng may tháng bốn, năm đã tiến hành huấn luyện dân binh thì Triệu Quốc Đống đã cố ý nhắc nhở tăng cường năng lực cứu nạn khi lũ lụt, vì thế hắn còn yêu cầu Ủy ban quận cấp thêm kinh phí.

Mặc dù quần chúng không muốn rời đi trong đêm tối, nhưng sau khi được chính quyền giải thích về sự nguy cấp của tình hình, bọn họ đều nghe theo mà rời đi khỏi nhà.

Đêm đó là đêm khó khăn nhất từ khi Triệu Quốc Đống vào chính trị. Mưa gần như không tạnh, lúc to lúc nhỏ, tình hình này là rất nguy hiểm. Nước không ngừng tăng lên, mưa rơi liên tục làm đất không thể hút nước, không ít góc tường đã bắt đầu sủi bọt, có lực tác động từ ngoài là sẽ sập nhà ngay.

Cũng may việc di dời tiến hành khá thuận lợi. Đến 4h chiều hôm sau coi như hoàn thành một nửa mục tiêu di dời. Ngoài mấy xóm có địa thế cao chưa rời đi, mười mấy xóm ở khu vực trũng đã di dời xong.

Cả một ngày một đêm Triệu Quốc Đống chạy quanh ba xã, thị trấn gần bờ sông Tú Hà. Di dân chủ yếu là ở Thị trưởng Bình An. Bên xã Lục Kiều, xã Liễu Trang có địa hình cao hơn chút. Triệu Quốc Đống cũng đã liên lạc với Tằng Lệnh Thuần và Hạ Đồng, yêu cầu bọn họ lập tức tổ chức 20 xe khách, xe tải tới giúp đỡ. Cũng may việc này sớm được bố trí, xe nhanh chóng đến để hoàn thành việc di dời.

Bận đến 6h chiều, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nước sông hôm qua tăng mạnh, bây giờ biến thành tăng từ từ.

- Lão Quế, tôi nhìn Du Trí Phú và Tần Hoa liền nghĩ đến anh và Vương Nhị Khải ba năm trước.

Triệu Quốc Đống cầm chén trà đặc uống một ngụm cho tỉnh táo.

Vương Nhị Khải làm Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đều phải suy nghĩ.

Vương Nhị Khải bây giờ ngả theo gió rất nhanh. Sau khi Hoàng Côn đến Hoa Lâm làm Bí thư huyện ủy, chỉ trong hai tháng Vương Nhị Khải đã thành tâm phúc của Hoàng Côn, thậm chí còn được Hoàng Côn tin hơn cả Trần Đại Lực. Nghe nói trước khi Kỳ Dư Hồng đi thì có lời đồn Lỗ Đạt sẽ thành Phó bí thư Đảng ủy chính pháp, Hoàng Côn muốn Vương Nhị Khải thay chức Phó bí thư Huyện ủy của Lỗ Đạt.

Nếu Kỳ Dư Hồng không đi thì khả năng này là tương đối lớn. Hoàng Côn có quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng, Trần Đại Lực lúc đưa ra thảo luận trong Hội nghị thường vụ Thị ủy đã có tranh cãi, nhưng cuối cùng y đã thành thường vụ huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Hoa Lâm. Nếu như Lỗ Đạt rời khỏi Hoa Lâm, Hoàng Côn nếu như tiến cử Vương Nhị Khải với Kỳ Dư Hồng thì có lẽ sẽ thành.

Quế Toàn Hữu biết Vương Nhị Khải bất mãn, oán hận với Triệu Quốc Đống chính là vì Triệu Quốc Đống đề cử mình trước. Mặc dù sau đó Vương Nhị Khải cũng được Triệu Quốc Đống bù lại, hai người đều thành cán bộ cấp phó huyện nhưng mầm mống kia đã đâm chồi từ đó khiến quan hệ ba người không còn thân thiết như trước.

- Bí thư Triệu, Vương Nhị Khải nếu đi theo ngài sẽ tốt hơn.
Quế Toàn Hữu nói.

- Mọi người đều có con đường đi riêng của mình, duyên phận cũng phân dài ngắn. Có thể làm việc cùng nhau là duyên phận, nhưng không thể cùng nhau mà muốn giữ tình nghĩa cũng cần cố gắng.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
- Nhị Khải ở Hoa Lâm cũng tốt, Hoàng Côn rất coi trọng anh ta, tôi cũng vui thay cho anh ta. Tôi chỉ hy vọng anh ta khi làm việc cần nhằm vào việc, không nhằm vào người, nếu không sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới công việc.

Quế Toàn Hữu lặng lẽ gật đầu. Y hiểu ý trong lời của Triệu Quốc Đống. Làm việc đầu tiên anh phải công tâm, nếu như làm việc gì mà suy nghĩ đến cái nhìn của lãnh đạo thì anh mất đi lập trường của mình, loại cán bộ theo chiều gió không thể nào đứng lên được. Vương Nhị Khải trước không phải người như vậy, không biết sao lên huyện lại tính toán thiệt hơn, mất đi khí phách lúc trước.

- Du Trí Phú có trình độ văn hóa thấp một chút, Tần Hoa trước làm Phó chủ tịch phụ trách kế hoạch hóa gia đình. Người này giỏi nói chuyện, cũng có quan hệ tốt với bên dưới. Bây giờ theo chính sách kế hoạch hóa gia đình càng lúc càng được coi trọng, người mắng y cũng ít đi.

Quế Toàn Hữu chuyển sang chuyện khác, Triệu Quốc Đống cũng không nói chuyện kia nữa.
- Ừ, tôi thấy hai người này giỏi phối hợp. Tôi vốn lo sẽ chậm trễ công việc, bây giờ xem ra chúng ta có phải là việc bé xé ra to không?

- Ha ha, Bí thư Triệu, chuyện này thà chấp nhận bảo thủ, cẩn thận một chút cũng không sai. Lãng phí nhân lực, vật lực không đáng gì, nhiều lắm nói ngài nhát gan sợ mất mũ là được. Nhưng nếu xảy ra chuyện thì không chỉ là cái mũ mà còn đối mặt với cả lương tâm của mình.

Quế Toàn Hữu nói đúng hợp suy nghĩ của Triệu Quốc Đống.
- Chuyện khác tôi có thể to gan bỏ qua, nhưng chỉ riêng liên quan đến tính mạng dân chúng thì không thể. Nếu xảy ra chuyện thì không gì có thể cứu vãn.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Không ai có thể coi thứ quý giá nhất của mình là trò đùa.

Hai người đang nói chuyện thì Tạ Hữu Chí đi vào nói:
- Bí thư Triệu, Tư lệnh Lý Quân khu Thị xã gọi điện tới nói Hồ chứa nước Mật Sơn Thương Hóa xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, bây giờ đang xin quân đội đồn trú tăng viện. Ngoài ra Thương Hóa đã động viên toàn bộ đến gia cố Hồ chứa nước Mật Sơn. Tư lệnh Lý yêu cầu dân binh Tây Giang cố gắng rút được bao nhiêu thì rút và đến tăng viện cho Thương Hóa.

Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đứng bật dậy. Sợ thứ gì thứ đó tới. Triệu Quốc Đống vẫn lo Hồ chứa nước Mật Sơn xảy ra chuyện, hai ngày qua đi không có tin gì, hắn đang đoán có phải Hồ chứa nước Mật Sơn qua cửa thì bây giờ lại có chuyện.

- Vậy tình hình Hồ chứa nước Mật Sơn có nghiêm trọng quá không?
Triệu Quốc Đống hỏi. Hồ chứa nước Mật Sơn nếu vỡ có thể khiến cho hệ thống đê điều hai bờ sông Tú Hà bị đánh mạnh, điều này sẽ có thể khiến cho nhiều đoạn đê bên dưới vỡ hoặc rò rỉ.

- Tư lệnh Lý không nói, chỉ yêu cầu tôi mau chuẩn bị lực lượng. Tư lệnh cũng đã báo cáo với Quân khu tỉnh, có lẽ Thị ủy cũng đã báo cáo lên Tỉnh ủy.
Tạ Hữu Chí mặt hơi tái lại rồi nói:
- Bí thư Triệu, may là chúng ta chuẩn bị sớm một ngày, nếu không…

- Lão Tạ, lực lượng của chúng ta sợ không thể rút được. Mời anh nói với tư lệnh Lý nếu như Hồ chứa nước Mật Sơn bị làm sao thì ảnh hưởng lớn nhất ngoài Thương Hóa chính là Tây Giang chúng ta. Cho nên chẳng những không thể rút người mà còn cần tăng viện cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Sau khi Tạ Hữu Chí tiến vào, Lưu Vĩnh Quý cũng nói:
- Bí thư Triệu, nếu Hồ chứa nước Mật Sơn có vấn đề thì hai bờ sông bên dưới dòng sẽ khá nguy hiểm. Đừng nói bên Thương Hóa, ngay cả hệ thống đê điều ở Tây Giang chúng ta có qua khỏi cửa này hay không cũng rất khó khăn. Bây giờ lập tức động viên toàn bộ, chuẩn bị cho tình hình xấu nhất.

Nghe Lưu Vĩnh Quý nói như vậy, Triệu Quốc Đống biết đã đến tình hình xấu nhất. Năng lực điều chế nước Hồ chứa nước Mật Sơn quá kém, thêm bùn động nhiều năm khiến cho hồ chứa không làm được, rất có thể xuất hiện chuyện đập hỏng, đê vỡ. Đến khi đó ngoài Thương Hóa thì cả Tây Giang, Đông Giang đều rất nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.