Một Ngày Ba Bữa

Chương 32: Chap 32




Nhạc Minh Tâm ghét nhất là phải nghe giảng môn Ngữ Văn, tiết này học về Văn cổ, tiếng giảng bài đều đều của giáo viên nhưng đang hòa cùng tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, nhạt nhẽo đến độ người khác phải buồn ngủ. Cậu dùng một tay chống cằm, mí mắt trên với dưới đánh nhau loạn xạ, đầu cứ gật gù, không trực tiếp nằm gục xuống bàn đã là sự cố gắng cuối cùng của cậu rồi.

Đột nhiên ghế bị đá nhẹ một cái, Nhạc Minh Tâm giật mình tỉnh táo, cậu đang tính quay xuống thì lập tức dừng lại, ngồi thẳng lưng.

Một giọng nói bình tĩnh truyền lên từ phía sau.

“Thưa cô, em muốn đi vệ sinh một chút ạ.”

Giáo viên Ngữ Văn cơ bản không có chút cân nhắc gì mà liền gật đầu, Hạ Thành An là học sinh mà cô quý nhất, chữ viết tay của hắn rất đẹp, văn chương lại càng tuyệt vời, mỗi lần thi học kì xong, bài văn hắn viết luôn được in ra để làm mẫu cho các khóa sau.

Phía sau truyền tới tiếng kéo ghế rồi lại đẩy vào, tiếp đó cánh cửa sau của phòng học được mở ra đóng lại, bài học mới bị ngắt giữa chừng giờ lại tiếp tục như không có một gợn sóng nào. Giờ Nhạc Minh Tâm chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, dường như có chút không ngồi yên nổi, mông cứ dịch qua dịch lại trên ghế, thật vất vả nhìn kim đồng hồ trên cổ tay dịch qua được năm phút, cậu liền giơ tay: “Cô ơi, em … em hơi khó chịu, em muốn tới phòng y tế ạ.”

Lần này giáo viên Ngữ Văn rất nghiêm túc nhìn cậu một lúc lâu, rất không tình nguyện nói: “Đi đi, rồi nhanh quay về lớp đấy.”

Nhạc Minh Tâm bước thật chậm, nỗ lực sắm vai một học sinh đang không thoải mái, từ từ bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau phòng học lại. Cậu lấm lét nhìn trái ngó phải hành lang chẳng một bóng người, ba bước như hai mà đi xuống cầu thang.

Đang trong tiết học nên trên đường cơ bản chẳng có ai, ánh dương ngày hè xuyên qua tán lá ngả bóng trên con đường, tiếng ve sầu kêu giống như chỉ huy của một dàn đại hợp xướng, đột nhiên dừng lại, rồi lại một lần nữa chỉnh tề mà ồn ào hẳn lên.

Nhạc Minh Tâm bước qua tiết tấu của những tiếng ve, đi ngang qua cửa chính của vườn cây, cậu nhảy lên đầu tường nhìn vào trong, cây cỏ xanh biếc ở nơi đó theo gió hơi đung đưa, đang đúng lúc Côm Hải Nam ra hoa, những khóm hoa trắng dày đặc treo đầu cành, khiến cành hoa hơi trĩu xuống.

Bên trong chẳng có ai cả.

Nhạc Minh Tâm cau mày, khẽ gọi: “Hạ Thành An…”

Một cánh tay thò ra từ phía sau thân cây, vẫy vẫy.

Nhạc Minh Tâm thả lỏng vùng lông mày, hai ba lần dùng cả tay lẫn chân để nhảy qua tường, cậu thả người rơi xuống mặt cỏ xôm xốp, đi ra đằng sau cái cây lớn mà phải hai người mới ôm hết được liền nhìn thấy Hạ Thành An đang nằm trên đám lá khô, hắn nhặt một cái lá đa to đắp trên mặt, ngăn trở những tia nắng li ti.

Nhạc Minh Tâm bỏ cái lá ra, Hạ Thành An híp mắt lại, lười biếng đáp: “Tôi đang sắp ngủ rồi.”

Nhạc Minh Tâm sóng vai nằm xuống cạnh hắn, hai chân tùy ý giang ra, duỗi người, hỏi: “Cậu gọi tớ ra đây làm gì?”

“Chẳng làm gì cả.”

Nhạc Minh Tâm từ trước đến nay luôn là một học sinh ngoan, không trốn tiết, to gan nhất cũng chỉ là lén lút ngủ trong giờ một chút, hoặc là nếu như chưa kịp làm bài tập thì sẽ đi cop của người khác, cậu trừng mắt: “Vậy cậu đá ghế gọi tớ ra đây làm cái gì?”

Hạ Thành An giả bộ: “Tôi đá sao? Đâu có, cũng có thể là do bất cẩn, không thì cậu về lớp đi.”

Quả thật là Nhạc Minh Tâm đã bị cái sự không biết xấu hổ của hắn dọa cho sợ ngây người, cậu đứng dậy phủi quần áo, thật sự định quay về lớp, Hạ Thành An đang định kéo cậu lại thì có người đứng ở bên ngoài gọi với vào: “Ai ở bên trong đó hả?”

Hóa ra là giáo viên đi ngang qua, nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng vì không có khóa nên chỉ còn cách là đứng ngoài nhìn qua cửa.

“Suỵt ___”

Hạ Thành An đứng lên kéo Nhạc Minh Tâm lại, nấp sau cái cây, may mà thân cây cũng đủ lớn, hai người đứng úp vào nhau là có thể che kín được.

Hạ Thành An một tay chống bên tai Nhạc Minh Tâm, tay còn lại chống ở phía dưới thắt lưng cậu, cổ tay cách phần thắt lưng chỉ một lớp quần áo đồng phục mùa hè mỏng, hai khuôn mặt kề sát nhau. Nhạc Minh Tâm chớp mắt, nhìn Hạ Thành An gần trong gang tấc, chóp mũi tiết ra chút mồ hôi, hai lỗ tai đỏ dần lên.

Một lát sau, cậu nhỏ giọng hỏi: “Đã đi chưa …”

Hạ Thành An không trả lời cậu, cậu muốn ló đầu ra bên ngoài nhìn thử, Hạ Thành An liền giữ lại rồi kéo mặt cậu về, tay cũng chẳng lùi ra. Hôm nay là ngày vô cùng nóng, Nhạc Minh Tâm thì lại nghĩ, so với nhiệt độ trên mặt cậu thì lòng bàn tay của Hạ Thành An có mát hơn một chút, mắt cậu khẽ chớp chớp, lông mị quét qua ngón cái của Hạ Thành An.

Sau đó bọn họ một trước một sau quay về lớp, Hạ Thành An về trước, Nhạc Minh Tâm trốn bên chỗ rẽ của cầu thang, bắp chân dựa vào gạch men sứ lành lạnh trên vách tường, trên mặt vẫn hơi nóng, trái tim thì cứ đập thình thịch không yên. Về lớp rồi, cả tiết sau đó cậu cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.

Thật vất vả mới tới được tiết tiếp theo, Nhạc Minh Tâm quay người lại, Hạ Thành An ngồi ở bàn sau vẫn nằm nhoài ra như cũ, mặt chôn vào trong khuỷu tay, lưng phập phồng lên xuống theo nhịp, dường như là đang ngủ.

Nhạc Minh Tâm ngồi ngược lại, ghé người dựa vào phần tựa lưng của ghế, khẽ khàng thổi một hơi, cọng tóc dài của Hạ Thành An bị thổi bay lên một chút, hắn lộ nửa mặt ra khỏi khuỷu tay, mắt mở to, trông chẳng như là đang buồn ngủ chút nào, dường như đang cười, giọng lại hơi rầu rĩ: “Đang làm gì đấy?”

“Không, không làm gì …”

Nhạc Minh Tâm bị hắn dọa sợ, liền vội vàng đứng dậy, cầm lấy ly nước rồi chạy ra ngoài.

Học kỳ hai của lớp 11 đã kết thúc, mà kì thi tuyển sinh đại học cũng đã kết thúc một thời gian rồi. Ở sát trường bọn họ có một đình trạng nguyên bên trên đồi, trong đó lại có một cái chuông trạng nguyên, đợt trước khi kì thi đại học diễn ra, gần như tối nào họ cũng nghe được có học sinh lớp 12 tới đó đánh chuông ‘Koong Koong’ một hồi, cầu mình có thể thi đạt điểm cao.

Thế nhưng chủ nhiệm lớp đã nhắc nhở chuyện này với họ không dưới một lần.

“Mấy đứa đừng có mà đi đánh chuông đấy, đã từng có học sinh lớp 12, buổi tối trước khi đi thi thì ra đó đánh chuông, đánh thế nào mà lại đánh ra một tổ ong vò vẽ, bị đốt đến mức đầu thành đầu heo luôn, ngày thứ hai thì chẳng có cách nào đi thi nổi.”

Cả lớp cười vang, tuy rằng chỉ còn có một năm nữa thôi, nhưng kì thi đại học giống như vẫn còn cách bọn họ rất xa.

“Cậu có muốn …”

Nhạc Minh Tâm không nghe rõ, cả người dịch lại về phía sau, cảm nhận được môi của Hạ Thành An ghé sát vào vành tai cậu còn đụng một cái, nhỏ giọng lặp lại: “Cậu có muốn đi đánh cái chuông một chút không?”

Nói đánh chuông thì liền đánh chuông thôi, nhưng nếu quả thật đánh chuông lại đụng trúng một tổ ong vò vẽ rồi đốt bọn họ thành đầu heo thì làm thế nào?

Buổi tối sau khi đã tắt đèn, thầy quản lý kí túc đã đi tuần tra, Nhạc Minh Tâm chui vào trong chăn mở đèn pin đọc tiểu thuyết, trên giường liền biến thành một cái lều nhỏ phát sáng. Chưa lật được mấy trang, điện thoại đã rung lên, là Hạ Thành An gửi tin nhắn tới.

“Đi thôi.”

Nhạc Minh Tâm ‘tách’ một cái tắt đèn pin đi, vén chăn lên rồi tìm giày, bạn cùng phòng cũng ló đầu ra khỏi chăn, ánh sáng của điện thoại hắt vào mặt trông rất quỷ dị.

“Đi đâu đấy?”

Nhạc Minh Tâm nhỏ giọng đáp: “Đi đánh chuông…”

Bạn cùng phòng nằm cuộn trong chăn cười như điên, dành cho cậu một lời chúc phúc cực kì chân thành mà tha thiết: “Cầu cho bọn ong vò vẽ kia hôm nay không ở nhà.”

Nhạc Minh Tâm chắp tay lại tạo thành thế ‘đa tạ’, rồi rón ra rón rén đi mở cửa ra ngoài. Hạ Thành An đang đứng trong bóng tối, tay đút trong túi quần dựa người vào tường, nghênh ngang, tựa như không phải là chờ sau khi tắt đèn mới chạy ra đây.

Sau khi tắt đèn thì cổng chính của kí túc xá đã khóa, Hạ Thành An hất cằm, hạ giọng nói: “Đi bên này.”

Có một hành lang lộ thiên ở giữa hai tòa kí túc, bọn họ đi qua đó, Hạ Thành An đi ở phía trước, lại đột nhiên xoay ra kéo tay Nhạc Minh Tâm, để cậu cúi xuống, Nhạc Minh Tâm vội vàng dùng ánh mắt nhìn như để hỏi: Làm sao vậy?

“Cẩn thận bị nhìn thấy.”

Hai người khom lưng, một trước một sau đi qua hành lang, đi tới bên kia hành lang, tìm đường xuống lầu. Không biết là đã quên hay là cố ý, tay Hạ Thành An vẫn không thả ra, hai người cứ như thế nắm tay nhau đi xuống cầu thang. Nhạc Minh Tâm khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, liền rút tay ra khỏi tay Hạ Thành An, rồi lau lau tay vào bộ quần áo đồng phục của mình.

Hạ Thành An quay đầu nhìn cậu một cái, tay hắn với ra sau, hai người lại một lần nữa nắm lấy tay nhau. Lén lút mò được đến bên bờ tường của kí túc xá, họ trèo từ một giàn hoa bên cạnh rồi nhảy ra ngoài.

Đình trạng nguyên được xây ở sườn đồi cao, hai người đi từng bậc thang lên, từ đó có thể nhìn thấy được hơn một nửa sân trường đang được bóng tối bao phủ. Gió đêm mát mẻ, Nhạc Minh Tâm chống tay lên lan can của đình, hít thật sâu vào một hơi, trường được xây ở vùng ngoại thành, thỉnh thoảng lại có đom đóm bay lập lờ trong không trung, cậu nhẹ nhàng thổi một hơi, luồng khí ấy đụng trúng đom đóm làm nó lật nhào.

Hạ Thành An đứng bên cạnh cậu, vai hai người kề sát nhau, hắn nói: “Thật yên tĩnh.”

Nhạc Minh Tâm đáp: “Đúng vậy, thế này mà lúc tớ đánh chuông, khẳng định rất vang …”

Hai người họ liếc nhìn nhau, đều có chút không nhịn được cười. Hạ Thành An nín cười, ho nhẹ hai tiếng, thúc giục: “Nhanh lên, rồi còn phải về đi ngủ.”

Xung quanh tối đen như mực, một cái chuông lớn được treo ở chính giữa, nhìn lại thì có hơi làm người ta sợ hãi. Nhạc Minh Tâm vịn vào cái trùy đánh chuông, đang kéo nó lên để đánh, Hạ Thành An lại chơi xấu, hắn thình lình vỗ vai cậu một cái làm Nhạc Minh Tâm vốn dĩ đã đang căng thẳng lại bị dọa đến kêu lên một tiếng vừa khẽ buông tay cái trùy đã nện xuống chuông kêu một tiếng ‘Koong’, tiếng chuông truyền đi ra thật xa nơi sân trường không bóng người.

Hạ Thành An vội vàng nói: “Đi thôi.”

Nhạc Minh Tâm ngó quanh:” Có ong vò vẽ à?”

Hạ Thành An cong tay gõ một cái vào trán cậu: “Kêu vang như thế, kiểu gì giáo viên chẳng chạy tới.”

Nhạc Minh Tâm vội vàng gật đầu, cũng không biết thế nào, trong mơ mơ màng màng tay đã bị cầm lấy dắt đi, họ ba chân bốn cẳng chạy xuống bậc thang, đi thẳng về kí túc xá, dọc đường cũng không đụng phải giáo viên nào, sử dụng cả tay lẫn chân để nhảy qua tường, chỉ vừa mới tiếp đất được đã thấy thầy quản lý kí túc cầm đèn pin từ trong dãy phòng đi tới.

“Lùi về phía sau.”

Hạ Thành An đẩy Nhạc Minh Tâm sát vào tường trốn trong bóng tối, lần này hai người còn kề sát nhau hơn cả ban sáng. Ngực chạm ngực, bởi vì mới chạy xong nên tim đập rất nhanh, cách hai bờ ngực đều cùng đang đập ‘thình thịch’.

“Cậu …”

“Suỵt ___”

Nhạc Minh Tâm chỉ còn cách là mau chóng đè thấp giọng của mình hơn nữa, dán sát vào bên tai Hạ Thành An, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói phải ước ngay sau khi đánh chuông thì mới linh, mà tớ chưa kịp ước …”

Bên tai Hạ Thành An bị hơi thở của cậu phun ra làm ngứa ngay, hắn lấy vai cọ cọ, hỏi cậu: “Cậu muốn ước cái gì?”

Nhạc Minh Tâm làm ra vẻ mặt kinh ngạc kiểu ‘cậu không biết á?’, nói: “Thi vào cùng một trường đại học với cậu.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Thành An ngây ngẩn, Nhạc Minh Tâm làm vẻ mặt như đó là chuyện đương nhiên, nháy mắt nhìn hắn, không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy? Không được à?”

Bọn họ vốn dĩ đang đứng sát vào nhau, Hạ Thành An hơi nghiêng đầu, đôi môi khẽ dán vào nhau, Nhạc Minh Tâm kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt. Hạ Thành An rũ mắt, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, hắn vươn tay che mắt lại, đôi môi thoáng rời: “Nhắm mắt lại đi.”

Nhạc Minh Tâm nghe lời nhắm mắt lại, hai người lại một lần nữa hôn môi.

Người giáo viên cầm đèn pin lúc nãy giờ cũng không biết đã đi đâu, nhưng bọn họ vẫn ẩn mình ở trong góc tường, những tán lá của cây thường xuân theo gió thổi nhẹ mà cọ vào má hai người.

Nhạc Minh Tâm từ trước tới nay đều chưa hôn bao giờ, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, môi hơi hé nhưng lại chẳng biết làm thế nào.

Trái lại Hạ Thành An mới là người chủ động, hắn tách môi cậu, đầu lưỡi liền thâm nhập vào, cả hai đều là tay mơ, răng có hơi va vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt, trái tim đập như chú thỏ nhảy nhót.

Cuối cùng khi hai đôi môi tách nhau ra, đôi môi của Nhạc Minh Tâm ướt át, mắt cũng hiện lên chút nước.

Hạ Thành An nói: “Đồng ý với cậu.”

Đầu óc của Nhạc Minh Tâm vẫn cứ như đang bị quện lại như hồ, mờ mị hỏi: “Đồng ý gì cơ?”

Hạ Thành An nắm tay đưa cậu trở về phòng ngủ, chỉ đáp: “Cậu bị ngốc à?”

Toàn Văn Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.