Một Ngày Ba Bữa

Chương 31: Chap 31




Lần đại điển bái sư này, Vạn Kiếm tông cũng thật sự là chịu bỏ vốn. Cả một quảng trường hơn ngàn mét trong Vạn Thống cung đều đã bị người trong tông môn đứng đầy, xếp thành mười hàng dài. Ít nhất cũng có gần vạn người.

Ngồi trên đài, đám đại lão của Vạn Kiếm tông cũng nhìn thấy được Huyết Minh đang đi đến. Đầu tiên, Liễu Chính là đến chào hỏi Huyết Minh một chút. Sau đó mới bắt đầu chủ trì đại điển.

Thành thật mà nói, làm lễ là một kiện sự tình vô cùng dài dòng. Liễu Chính đầu tiên là ở vạn người chú mục, đem Huyết Minh giới thiệu ra. Kế tiếp mới bắt đầu bái lạy tổ sư gia và các vị lão tổ tông đời trước.

Sau đó, Huyết Minh lại phải đốt ba nén hương to trên đỉnh đồng, đối với thượng thiên thề rằng cả đời đều sẽ trung thành với Vạn Kiếm tông. Kế tiếp là tam quỳ cửu khấu ở trên ba ngàn bậc thang trước đại điện.

Cuối cùng, còn phải nghe Liễu Chính đọc hết gần năm trăm điều luật của Vạn Kiếm tông. Cũng như bổn phận, trách nhiệm hắn phải gánh vác. Sau đó, là đọc một quyển ngọc giản có phần giống như gia phả, để hắn nghe qua tên và chức hiệu của một số "người nhà", tránh sau này gặp phải lúng túng.

Một đống lễ nghi này, đem đại điển kéo dài đến hơn giữa trưa. Lúc này, Liễu Chính mới từ trong tay của quản sự lấy đến một tấm ngọc bài, trước mặt mọi người trao cho Huyết Minh:"Đây là lệnh bài chứng minh cho thân phận của đệ tử chân truyền đời thứ 136 của Vạn Kiếm tông - Thần Hi cung. Hiện tại xin trao lại cho ngươi, Từ sư đệ."

"Tạ ơn tông chủ." Hiện tại, thân phận của Huyết Minh đã không cần phải khấu đầu trước mặt Liễu Chính nữa. Hắn chỉ cần khom lưng, nâng cao hai tay tiếp nhận lệnh bài.

Lệnh bài này, to khoảng nửa bàn tay người trưởng thành. Không biết là làm bằng loại ngọc gì, nhưng vừa chạm vào, đã cảm nhận được độ mát lạnh từ bên trong truyền tới. Nhất là phía trên ngọc bài, cũng thình lình khắc lên vài chữ tên của hắn.

"Sau này, sư đệ sẽ có riêng một động phủ trên Thính Trúc phong. Lương bổng 1 tháng là 10 viên thượng phẩm linh thạch, 1000 cống hiến điểm, 7 bình Bồi nguyên đan, 7 bình Bồi huyết đan,..."

Nghe thấy Liễu Chính kể ra từng đợt tài nguyên dành cho Huyết Minh. Đám đệ tử đã đứng phơi nắng từ sáng đến giờ, vừa mệt vừa khát chỉ cảm thấy vô cùng ganh tị. Tại sao một người so với một người lại khác đến như vậy a, đúng là ông trời quá không công bằng mà.

Một đệ tử nội môn, một tháng nhiều nhất chỉ được 1 viên thượng phẩm linh thạch, 2 lọ đan dược,... Mà một viên linh thạch thượng phẩm, nếu hối đoái ra thì tương đương với 10 viên trung phẩm, 100 viên hạ phẩm linh thạch, vô cùng quý giá.

Nhưng là, chỉ trong chốc lát, đám người cũng không có đối Huyết Minh sinh ra thù ghét gì cả. Bởi vì, khi ngươi phát hiện ra, nơi bắt đầu của kẻ đó chính là nơi mà cả đời ngươi cũng không chạm đến được. Thì ngươi sẽ không thể sinh ra được nửa điểm ghen ghét nào nữa, mà chỉ còn lại ngưỡng mộ cùng thần tượng.

Nhất là khi ngoại hình của hắn lại như trích tiên hạ phàm, khí chất cũng ôn hòa như một tách trà Long tĩnh vậy. Khiến cho ấn tượng đầu tiên của gần vạn tên đệ tử từ tạp dịch đến nội môn đối với Huyết Minh đều là vô cùng tốt.

"Được rồi sư đệ, kế tiếp liền đến lễ dâng trà." Sau khi nói xong một hơi, Liễu Chính liền càng thêm hòa ái vỗ vai Huyết Minh. Nói thật, ông thật sự rất thích đứa nhỏ này. Nếu không phải Ân Như Tuyết là sư thúc của ông, quanh năm cũng chưa từng nhận đồ đệ, thì ông nhất định sẽ cùng nàng tranh đến cùng.

Lúc này, một tên đạo đồng liền đem khay trà đã chuẩn bị sẵn ra cho Huyết Minh. Nhận lấy, hắn mới mang khây trà đi đến trước mặt Ân Như Tuyết. Lúc này, gương mặt của nàng vẫn không có biến hóa gì, nhưng tư thế ngồi, lại chuyển thành thẳng sống lưng.

Đi tới trước ghế ngồi của Ân Như Tuyết, Huyết Minh liền quỳ xuống, rũ đầu. Khay trà lại được nâng cao hơn đầu, tư khái phóng thấp nhưng lại biểu hiện ra tôn trọng:"Đệ tử Từ Huyết Minh, mời Tiên tôn dùng trà."

"Ừ." Đáp nhẹ một câu, Ân Như Tuyết đưa tay bắt lấy một cái chung trà trên khay. Liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, nàng liền có phần vui vẻ mà hơi nhếch nhếch môi, khí thế cũng càng thêm nhu hòa.

"Cạch cạch..." Không nhanh không chậm uống xong tách trà, Ân Như Tuyết mới đem nó thả về khay đựng. Lúc này, Huyết Minh vẫn chưa đứng dậy. Ở bên cạnh, đạo đồng liền đi tới, đem khay trà nhận lấy, lùi sang một bên.

Hiện thời, Huyết Minh mới hít sâu một hơi điều hoà lại tâm tình. Bắt đầu cho Ân Như Tuyết hành đại lễ, lạy ba lạy. Nhìn thấy trên thái dương của hắn đã dính đầy mồ hôi, Ân Như Tuyết liền hơi mím môi khó chịu. Cũng không chậm trễ nói:"Đứng lên đi."

"Đa tạ Tiên tôn!"

**Một số bạn phản đối ta đang viết truyện này lại muốn viết truyện khác. Thế nhưng, các ngươi không thấu hiểu được nỗi khổ tâm của ta a, huhuhu! Bởi vì viết truyện, là phải viết lúc tâm trạng dâng trào, mạch cảm xúc được đẩy lên cao nhất. Nếu để quá lâu, linh cảm cùng idea ban đầu sẽ trở nên nguội lạnh, suy nghĩ không còn hỏa bạo như lúc trước nữa.

**Giống như mấy bộ mà ta đã drop vậy, bây giờ viết lại thì vẫn được. Nhưng cảm giác cũng không còn như lúc trước nữa, nó sẽ là lạ mà thiếu thiếu thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.