Một Mảnh Phù Hoa

Chương 39: Chương 39




Tục ngữ nói, tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm.

Sissy, người bỏ của chạy lấy người ngày hôm trước, đã phải dậy thật sớm vào hôm sau, bởi vì sự biến mất của Crouch, toàn Hogwarts lại lâm vào khủng hoảng một lần nữa, thân là một giáo sư, cô phải phụ trách lục soát Hogwarts và trấn an tâm tình của học sinh.

Người có thói quen ngủ thẳng đến khi tự dậy như Sissy cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi cô vừa rời giường đã nhìn thấy trên mặt cửa kính duy nhất trong phòng có một dòng chữ được viết bằng hơi nước — Good morning, khi cô là một người phụ nữ ngốc, tâm tình tích tụ sẽ bị cuốn đi.

Người phụ nữ ngốc...Là biệt danh Draco đặt cho cô...

Chẳng lẽ đây là do cậu viết khi đã đi ngang qua phòng cô trên đường đến lớp sao? Có thể thấy cậu ấy đã dùng thần chú giữ nhiệt để giúp cho dòng chữ của mình không biến mất, thế nhưng chương trình học của năm tư thực sự rảnh rỗi đến mức khiến cậu ấy có thời gian viết nguệch ngoạc lên cửa sổ phòng cô sao?

Sissy nhìn cái vòng được chặm khắc tinh xảo trên cổ tay của mình, nghĩ đến những lời nói hôm qua của Draco, khóe môi khẽ nâng lên, tạo ra một nụ cười nhàn nhạt.

Hình như có cái gì đó.... đang lặng lẽ thay đổi....

Sau khi ăn sáng xong, Sissy đi xung quanh trường để kiểm tra như thường lệ, sau đó đến khu rừng bên ngoài trường, tiết thứ hai của sáng hôm nay, cô sẽ phải dạy học sinh năm tư nhà Slytherin cùng Gryffindor bài học cuối cùng của bộ môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí này.

Đối với sinh vật huyền bí, trí thức của Sissy có thể nói là vô cùng uyên bác, thế cho nên có thể dạy dỗ bọn nhỏ năm thứ tư mà không cần phải soạn bài. Việc cô cần làm chỉ là đứng đợi học sinh đến đông đủ, và sau đó đảm bảo sự an toàn cho bọn chúng khi chúng tiếp xúc với các sinh vật huyền bí.

Bài học hôm nay là về những con Bạch kỳ mã, một loài về cơ bản là không có lực công kích, cho nên Sissy cũng rất nhàn rỗi. Giống như bây giờ, cô ấy đang ngồi dưới gốc cây, một tay chống cằm, có chút ngây ngốc mà nhìn về một hướng khác.

một bên mặt của Draco, đang được phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt như đá quý của cô.

Đướng nét của một thiếu niên đang trong giai đoạn chuyển tiếp giữa con trai và đàn ông đang dần rõ ràng, làn da trắng sáng phản chiếu dưới ánh mặt trời, không hề bệch bạch giống như trong nguyên tác miêu tả, trái lại càng có vẻ đẹp trai lạ thường.

thật là....một khuôn mặt tú sắc khả xan (sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi khỏi cần ăn cơm) mà...

Mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng khi đứng trong đám đông cậu ấy vẫn nổi bật như vậy, một cách tự nhiên làm người khác chú ý, có thể so sáng với ánh sáng sau cơn mưa.

Từ lúc xem "Harry Potter", cô cũng rất thích chàng trai với tính cách khó chịu kiêu ngạo này.

Sau khi biết được con người thật của Draco, cô thừa nhận rằng tình cảm của cô dành cho cậu đã thay đổi một cách vô thức, đã không còn là sự yêu mến đơn giản với nhân vật này nữa rồi.

Nếu không, tại sao mà cô phải mất ngủ vì nụ hôn của cậu trong nhiều mấy ngày mấy đêm liền chứ? Nếu không, cô cũng sẽ chẳng cần phải gặp được cậu nói câu buổi sáng tốt lành thì mới có tâm tình đi ăn trưa cả.

Chẳng lẽ tình cảm của cô dành cho Draco còn sâu hơn nhiều so với cô tưởng sao?

Nghĩ tới đây, Sissy híp mắt lại, sắc mặt cô gái trở nên ửng hồng, con mắt mang theo vài phần mơ màng, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người, giống như những Hoa yêu trong khu rừng cấm vậy.

Bên này Sissy còn đang đắm chìm trong suy tư, bóng dáng vẫn đang bị cô len lén quan sát đang từ từ đi đến gần cô.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy giáo sư ngẩn người trong giờ dạy đấy."

Chàng trai có mái tóc màu bạch kim ngồi xuống bên cạnh Sissy, tay vuốt vuốt đũa phép của mình, ánh mắt lại mang theo đầy hứng thú mà rơi trên người cô.

"Đó là do chưa gặp bao giờ thôi." Sissy rất bình tĩnh mà ngồi dịch sang một bên, tức giận nói: "Bây giờ vẫn đang trong giờ học, bạn học Draco lại dám lười biếng trước mặt giáo sư, điều này có thực sự ổn không? Còn nữa hôm nay cậu viết nguệch ngoạc trên cửa sổ nhà tôi làm gì thế?"

"cô thấy sao?" Giọng của Draco có chút kinh ngạc: "Có thể dậy sớm như thế sao, thần chú giữ nhiệt của tôi chỉ có hiệu quả trong một giờ thôi."

Nghe ngữ khí của cậu, rõ ràng đang coi thường việc cô nằm ỳ trên giường mỗi ngày...

Sissy cảm thấy rất tức giận, mặc dù nói việc cô lam nhân viên quản lý chỉ là trên danh nghĩa, thế nhưng cũng rất cực khổ có được hay không, nằm ỳ thì có làm sao chứ?

"Ai nói tôi không nhìn thấy, hơn nữa nếu tôi không nhìn thấy cậu viết linh tinh vẽ linh tinh có ý nghĩa gì đâu?"

"Tôi đã nói thần chú giữ nhiệt chỉ có hiệu quả khoảng một tiếng đồng hồ thôi, hơn nữa sao lại nói là viết linh tinh chứ?"

Tuy nói hai người đang cãi nhau, nhưng ầm ĩ mãi, cuối cùng lại không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Hành động bên này của bọn họ bị nhóm ba nhân vật chính nhìn thấy hết, bọn họ đồng thời rùng mình một cái, cuối cùng quay người lại, giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì cả, xem ra Harry đã mang chuyện ngày hôm qua nhìn thấy ở trong rừng cấm thêm dầu thêm mỡ rồi kể cho Ron cùng Hermione rồi...

Có điều mùa đông này, hình như đã trở nên có ý nghĩa rồi!

Mấy ngày kế tiếp, Sissy đều nhìn thấy vài dòng mà Draco viết trên cửa sổ thủy tinh của phòng cô, cũng không phải là câu nói hoa lệ gì, nhưng sau khi cô nhìn xong, vẫn sẽ ngồi cười vui vẻ thật lâu...

Những tương tác nhỏ như vậy vẫn duy trì liên tục cho tới tận khi cuộc tranh tài thứ ba của cuộc thi Tam Pháp Thuật diễn ra.

Hôm nay người đến xem không ít, ngoại trừ học sinh giáo sư cùng với người ở bộ phép thuật, còn có một vài phụ huynh cũng đến xem thử một chút, dĩ nhiên không phải phụ huynh nào muốn đến là cũng có thể đến, người có thể đến xem ngoại trừ người thân của tuyển thủ, hoặc là một vài người quen của phụ huynh cũng có thể đến xem — Ví dụ như người đàn ông toàn thân trắng muốt kia chính là một trong số những người đó... Nghe nói là tiên sinh Diggory muốn mời thông gia tương lai đến để cùng nhau thưởng thức tư thế oai hùng của con trai mình...

Cédric vẫn là niềm kiêu hãnh của tiên sinh Diggory, thế nhưng sau cuộc tranh tài này, thứ để lại cho người cha này...Chỉ là thi thể lạnh như băng của con trai ông ấy...

"Chờ một chút, Cédric, tôi...Có mấy lời muốn nói với cậu..." Vốn không có ý muốn xen vào việc của người khác, nhưng đến cuối cùng Sissy vẫn không nhẫn tâm, ngay trước khi cuộc tranh tài bắt đầu đã đi vào dân kéo chàng trai đó lại.

"Cái đó....Nhớ cố gắng thi đấu...Còn có...Vinh dự là không thể chia sẻ..."

Hai câu nói gần như không liên kết khiến Cedric nghe xong như lọt vào trong sương mù, Sissy cũng không muốn nói thêm nữa, xoay người đi về ghế giáo sư của mình.

"Suyier nữ sĩ, đã lâu không gặp!"

một tay nắm lấy vai Sissy, Sissy theo phản xạ có điều kiện mà nâng tay nắm lấy cổ tay của người kia, liếc nhìn chiếc mặt nạ trắng quen thuộc, mới đổi thành tư thế bắt tay và hơi khom người trước người đàn ông trước mặt, một bộ dạng không muốn nhiều lời.

Sissy còn nhớ rõ, Cédric nói người này là cha nuôi của Cho Chang.

Trong nguyên tác dì Rowling không hề nói gì về gia đình của Cho Chang, theo lý thuyết mà nói người đàn ông này cũng chỉ là một diễn viên phụ của phụ mà thôi, nhưng anh ta luôn mang đến cho người khác một cảm giác hết sức kỳ lạ, nhưng lo lắng ấy lại không thể nói rõ, chỉ là khiến người ta cảm thấy như không nắm chắc được ý đồ của anh ta.

Xuất thân mơ hồ, thân phận cũng mơ hồ, ngay cả khuôn mặt cũng không muốn cho ai biết...Rốt cuộc anh ta là ai vậy?

Cũng may người đàn ông đeo mặt nạ màu trắng ấy cũng không bận tâm, hai người cũng chỉ gặp thoáng qua, Sissy nghe thấy một tiếng cười khẽ, đột ngột mà chói tai.

"thật ra không chỉ là vinh dự, mà là bất kỳ thứ gì, cũng đều không thể chia sẻ..."

Những lời này khiến Sissy rùng mình một cái, sau khi bình tĩnh lại, người đàn ông đó đã biến mất trong đám người.

"thật là một cảm giác quen thuộc...đó là ai vậy chứ?"

Sau khi bắt đầu thi đấu, Sissy làm phiền đến mức không còn hứng thú xem nữa, vẫn đang ngồi cố gắng suy nghĩ, giống như muốn lôi người kia từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ ra.

Giọng nói trong nháy mắt đó, đã khơi gợi lên trí nhớ sâu nhất của Sissy, điều đó càng khiến cô chắc chắn về việc mình đã từng thấy anh ta, nhưng lại không thể nhớ nổi anh ta là ai...

"Cái gì là ai? Draco ngồi bên cạnh cô, cũng không muốn xem Harry thể hiện gì thâm, chỉ đơn giản muốn nói chuyện vài câu với Sissy mà thôi.

"Cha nuôi của Cho Chang..." Sissy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi cảm thấy như mình đã từng gặp anh ta trước đây."

"Việc biết anh ta là ai rất quan trọng sao?" Draco nhíu mày.

Sissy gật đầu: "Tôi cảm thấy người này không đơn giản."

Draco suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "anh ta đơn giản hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy mục đích anh ta tiếp cận cô tuyệt đối không đơn giản."

Chú ý đến vẻ mặt sững sờ của Sissy, cậu cong cong mắt cười: "Người phụ nữ ngốc, cô cảm thấy việc anh ta gặp cô chỉ là trùng hợp thôi sao, lại không nói đến ở đây nhiều người như vậy, cơ hội để hai người gặp được nhau là vô cùng nhỏ, cho dù thực sự gặp được nhau, mà nếu anh ta đúng là một người bán hàng bán một số thứ ở Hẻm Xéo thì tại sao anh ta phải chủ động nói chuyện với thiên tài Suyier tiếng tăm lừng lẫy?"

Lời Draco nói giống như tiếng chuông cảnh tỉnh Sissy, cuối cùng cô cũng biết chỗ không đúng rồi, bởi vì từ đầu đến cuối, thái độ của người đàn ông này luôn quá chủ động.

Cho dù là hôm thi đấu Quidditch hay là vừa rồi, chỉ cần có cơ hội tiếp cận cô, anh ta sẽ không buông bỏ.

Sissy cũng không phải loại nữ sinh tự mình đa tình, cô cũng rõ ràng bản thân mình trong mắt người khác là cái dạng gì, bướng bỉnh biến thái, da mặt dày, ép Lucius khổ não không thôi...Cho dù cô có danh thiên tài, nhưng cũng có đầy tiếng xấu, muốn nói người đàn ông kia nhất kiến chung tình hay những thứ tương tự như thế với cô, tất cả chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, cô không tin có một người đàn ông có thể chịu đựng được cô, cho dù có, chắc chắn cũng có âm mưu nào đó.

trên đời này người thực sự quan tâm, người sẽ cố gắng bảo vệ cô, có lẽ cũng chỉ có chàng trai ở trước mặt này thôi...

một làn gió tươi mát thổi qua, cô gái tóc bạc đứng trong gió, nhìn rất cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.