Một Mảnh Phù Hoa

Chương 22: Chương 22




Không nói chuyện với Ngọc Linh Nhi nữa, hắn lấy ra một thanh Phàm binh nhất giai. Hắn muốn luyện bộ kiếm pháp mà sư phụ đã để lại cho hắn, tay hắn cầm kiếm, hai mắt khép hờ, tâm thần yên tĩnh lại.

Thức kiếm pháp thứ nhất lập tức hiện ra trong đầu hắn, trước mắt hắn biến thành một mảnh tinh không, cũng chỉ còn lại một người cầm thanh kiếm đỏ như máu đang vũ động, cuốn lên ngân hà, uy thế vô cùng.

Lý Hàn không ngừng hồi tưởng thức kiếm pháp này, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, hắn chậm rãi động, thanh kiếm trong tay vẽ ra quỹ tích huyền diệu không cách nào hình dung được.

Thật là nặng!

Lý Hàn chỉ cảm thấy thanh kiếm giống như vật nặng vạn cân, trầm trọng khiến hắn ngay cả chuôi kiếm cũng cầm không được, sau khi múa ra vài bóng kiếm hắn đã không thể tiếp tục nữa.

Nghỉ ngơi một lát thì hắn tiếp tục luyện, tính hắn là làm chuyện gì cũng phải làm đến cùng. Với lại, đây chỉ là thức thứ nhất mà thôi, ngay cả cái này mà không luyện được thì sau này sao thể đương đầu với những khó khăn trong tu luyện. Hơn nữa, bộ kiếm pháp khơi lên tính hiếu thắng của hắn khiến ý chí chiến đấu của hắn sục sôi, vô cùng mãnh liệt muốn chinh phục nó.

Một lần lại một lần, Lý Hàn không biết mệt mỏi vận chuyển thức kiếm pháp thứ nhất, hồn nhiên quên mất thời gian, chỉ cảm thấy thức kiếm pháp này dường như tràn đầy đại đạo chí lý, khiến hắn mỗi một lần vận chuyển đều có thể ngộ sâu đậm, dường như có thể nhìn thấy toàn bộ thiên địa vận chuyển, mặt trời lên, mặt trăng lặn, tất cả đều bị nắm giữ.

Dù là kiếm pháp cũng tốt, đao pháp cũng thế, những thứ này đều gọi là võ kỹ, khác với công pháp.

Nhưng mà võ kỹ cũng không phải chỉ có hình, nhất định phải có pháp quyết tương ứng phối hợp, như vậy mới có thể khiến cho nó phát huy tới mức lớn nhất, nếu không thì sẽ trở nên yếu kém rất nhiều. Nhưng 9 thức kiếm pháp này lại thật cổ quái, 9 bức tranh trước kia ở trong đầu hắn hóa thành diễn viên, dường như cùng thân thể hắn hòa làm một thể!

Không cần pháp quyết, bởi vì nó đã ở trong thân thể hắn, chỉ cần hắn không ngừng lĩnh ngộ là được!

Ngày sau, khi tia sáng đầu tiên chiếu lên người hắn, Lý Hàn ngừng lại.

Mặc dù là thân thể tiên nhiên nhưng luyện tập một thức kiếm pháp này khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Hắn lấy thịt linh thú ra ăn, sau một phen ăn uống như hổ đói, hắn bắt đầu tu luyện Âm Dương Hỗn Độn Quyết để giảm bớt mệt mỏi trong thân thể. Tu luyện đến trưa thì hắn dừng lại, tiếp tục luyện kiếm pháp. Từ trưa cho đến sáng, Lý Hàn chỉ nghiên cứu thức kiếm pháp thứ nhất, không ngừng chau chuốt ảo diệu bên trong, mỗi lần thi triển đều có cảm ngộ mới, càng ngày càng cùng thiên địa cùng dung, cùng tự nhiên tương hợp.

Trường kiếm vũ động, xuất ra từng đạo sợi tơ màu bạc, như Phi Long Tại Thiên, hết sức huyền ảo. Trường kiếm họa xuất, như vũ trụ mới sinh, tràn đầy huyền diệu không thể kể tên, phảng phất như đại đạo thiện xướng, vạn vật phụ họa theo.

Diệt Nhân thức thứ nhất!

Cuối cùng sau năm ngày liên tục thôi diễn, luyện tập kiếm pháp thì bây giờ hắn cũng đã có thể hoàn toàn thi triển một thức này. Hắn không luyện tập thức thứ hai vì hắn phải đi làm nhiệm vụ của học viện nữa. Hai ngày sau, hắn vừa chém chết một còn linh thú Luyện Mạch hậu kỳ để lấy da của nó thì hắn nghe được những tiếng nổ kinh người, hắn vội vàng lấy da linh thú xuống rồi chạy qua xem thử thì hắn thấy một trận kịch đấu, một phe là người, một phe là Đại xà!

Đại xà này chí ít dài ba bốn chục trượng, thô như là thùng nước, mỗi một lân phiến lớn nhỏ chừng chén ăn cơm! Miệng khổng lồ như bồn máu mở ra, đủ để một ngụm nuốt vào một con voi lớn!

Ngân Huyết Địa Long Xà!

Hắn biết linh thú này vì nó có ghi trong Luyện Đan Quyết, huyết dịch của linh thú này có tác dụng trị thương, không cần luyện chế cũng có hiệu quả chữa thương phi thường tốt, nếu lại phối hợp mấy vị dược liệu trân quý luyện thành Ngân Huyết Địa Long Đan tam phẩm mà nói, hiệu quả sẽ càng tốt hơn!

Trừ cái đó ra, thịt rắn cũng là vật đại bổ, lân phiến có thể chế tác pháp khí phòng ngự, gân xà có thể làm tiên, hai thứ này đều là nguyên liệu Linh Khí!

Con đại xà này thì toàn thân đều là vết thương, lân phiến trên người cũng đã mất thất linh bát lạc, xem ra nó đã trải qua một trận tử chiến, bỗng nhiên ánh mắt của hắn nheo lại vì hắn được con xà này có thực lực nhị giai trung kỳ, có thể đối đầu với linh thú nhị giai trung kỳ thì cũng phải là Tụ Linh Cảnh từ tứ trọng thiên trở lên. Lý Hàn đem ánh mắt thả vào người đối kháng cùng Ngân Huyết Địa Long Xà thì phát hiện đối phương là Hàn Vũ Liên.

Thực lực của nàng theo Lý Hàn thấy là Tụ Linh Cảnh ngũ trọng thiên và vũ khí của Hàn Vũ Liên cũng là kiếm, mũi kiếm rét lạnh như nước, vừa nhìn cũng không phải là vật phàm, xem ra những vết thương trên Ngân Huyết Địa Long Xà là do thanh kiếm này gây ra. Mặc dù nàng gây ra nhiều vết thương cho Ngân Huyết Địa Long Xà nhưng nàng cũng không tốt hơn là bao, quần áo trên người nàng cũng khá rách nát để lộ xuân quang và trên người nàng cũng có nhiều vết thương. Bỗng nhiên, không biết vì lý do gì mà nàng để lộ ra một sơ hở, đại xà lập tức bắt lấy quất đuôi về phía nàng!

Cao thủ so chiêu, một chút sơ sẩy cũng sẽ là tiêu tan!

Pằng!

Đuôi rắn đánh trúng nàng, Hàn Vũ Liên lập tức cuồng phun vài ngụm máu tươi, thân thể ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung rồi rơi xuống đất. Trình độ thân thể của linh thú hơn xa nhân loại, cho dù là cùng giai nhưng bị ăn một cú mạnh mẽ như vậy khiến nàng bị thương nặng chỉ có thể nằm trên đất, không nhúc nhích được. Đại xà một quất trúng đích liền trườn đến, há to miệng máu chuẩn bị nuốt nhân loại đáng ghét này, Hàn Vũ Liên nằm trên đất chỉ thể trơ mắt nhìn Ngân Huyết Địa Long Xà chuẩn bị nuốt mình. Bỗng nhiên nàng nhìn một người từ trên trời nhảy xuống.

Lý Hàn mặc dù không quen nàng nhưng thân là nhân loại thì hắn tự nhiên là đứng ở bên Hàn Vũ Liên. Lý Hàn thấy nàng sắp bị rắn nuốt liền ra tay cứu nàng, hắn nhảy lên cao, hung hăn chém xuống Ngân Huyết Địa Long Xà.

Diệt Nhân thức thứ nhất!

Thiên địa nổ vang, kiếm quang như điện!

Chết cho ta!

Phập!

Một kiếm chém xuống, cả cái đầu của Ngân Huyết Địa Long Xà bị chém văng, máu tươi điên cuồng phun ra như máy bơm nước.

Lý Hàn bỗng cảm thấy thoát lực, chỉ một thức mà thôi đã rút hơn một nửa linh lực của hắn. Phải biết là hắn có đến tận hai lốc xoáy linh khí nên linh lực của hắn gấp hai lần người thường nên nếu người khác có được bộ kiếm pháp thì dùng xong một thức chắc bị rút cạn linh lực luôn quá. Lý Hàn không biết là nếu tính theo độ cao lốc xoáy thì linh lực của hắn cao hơn người thường ít nhất gấp bốn lần cho nên cho dù người khác có được bộ kiếm pháp này cũng không dùng được.

Hàn Vũ Liên thấy mình không chết trong miệng rắn liền hôn mê. Lý Hàn lập tức lấy một cái túi trữ vật đựng tất cả máu rắn chảy ra rồi thu xác rắn vào Âm Dương tháp rồi hắn kêu tiểu tháp chuyển chỗ rắn ấy ra xa để khỏi dọa Ngọc Linh Nhi. Lý Hàn làm xong liền chạy đến chỗ Hàn Vũ Liên thì hắn không khỏi hít một hơi lãnh khí, ngực nàng bị đuôi rắn đập cho lõm xuống, hiển nhiên là xương sườn cũng bị chặt đứt rất nhiều cây!

Tuy thể chất linh giả viễn siêu thường nhân, nhưng nếu là xương gãy đâm vào tâm phổi hay nội tạng, cuối cùng vẫn sẽ xuất huyết mà chết!

Hắn vội vàng lấy túi đựng máu rắn, một bộ rót vào trong miệng Hàn Vũ Liên, một bộ phận thì bôi ở trên ngực đối phương. Mặc dù máu rắn này không thể lập tức trị hết thương thế của nàng nhưng có thể giúp nàng giữ lại mạng sống. Ngẫm lại cũng có chút châm chọc, thương thế kia là Cự Xà lưu lại, rồi lại là huyết dịch Cự Xà cứu nàng một mạng!

Sau khi làm xong thì hắn nhanh chóng bồng nàng đi vì chỗ này không an toàn. Hắn bồng nàng vào một hang động rồi đặt nàng xuống rồi hắn nắn lại chỗ xương gãy, làm xong thì hắn lấy thuốc trị thương xức thuốc vào chỗ xương gãy để nó mau lành. Mỗi ngày hắn đều cho nàng uống máu rắn đồng thời lấy máu rắn bôi lên chỗ vết thương, hai bút cùng vẽ, hiệu quả rất tốt nên sau ba ngày thì thương thế của nàng đã có vài phần chuyển biến tốt đẹp.

Ba ngày nay, Lý Hàn sửa sang lại chỗ máu của Ngân Huyết Địa Long Xà kia thoáng cái, thu hoạch mấy trăm bình ngân huyết! Đáng tiếc chính là, đại bộ phận phần huyết dịch vẫn là rơi lãng phí, xói mòn trong rừng rậm, bãi cỏ, trên mặt đá. Còn xác xà thì hắn đợi khi nào về học viện thì mới xử lý.

Ư..m..m một tiếng, sau khi hôn mê suốt bốn ngày, Hàn Vũ Liên rốt cục tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy được Lý Hàn đang xếp bằng ở bên cạnh. Nàng lập tức lộ ra vẻ đề phòng, nhắc tay muốn bảo hộ đến trước người, nhưng chạm phải xương gãy, đau đến mức nàng chau mày.

- Chớ khẩn trương, nàng hiện tại đã an toàn!

Lý Hàn thuận miệng nói ra.

Hàn Vũ Liên cúi đầu xem xét, thấy mình y nguyên mặc quần áo, tâm tình mới hơi chút buông lỏng một điểm. Nàng giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng xương gãy chưa lành, chỉ có thể lại nằm xuống.

Nàng lạnh lùng nhìn xem Lâm Lạc, nhổ ra hai chữ không có một tia cảm tình:

- Cảm ơn!

Lý Hàn cũng không có trông cậy vào nàng đối với mình cảm động đến khóc rống, sau đó dùng thân báo đáp vì hắn biết mặc dù nàng và Liễu Mị Nương đều là loại mỹ nhân quyến rũ động lòng người nhưng Liễu Mị Nương thì phát huy sở trưởng của mình còn nàng là loại bề ngoài quyến rũ bên trong lãnh diễm, ngay từ lần đầu gặp thì hắn đã biết. Lý Hàn lấy ra vài bình thuốc đã sớm chuẩn bị tốt, hắn nói:

- Trong này có huyết dịch của Ngân Huyết Địa Long Xà, đối với chữa thương có kỳ hiệu, nàng đã tỉnh thì chính mình dùng đi, đỡ mắc công ta rót!

Sắc mặt Hàn Vũ Liên khó coi nói:

- Trong lúc ta hôn mê, ngươi cho ta uống cái này?

Trách không được trong miệng có mùi máu tươi, nàng còn tưởng là do mình thổ huyết.

Lý Hàn gật gật đầu nói:

- Cũng may mắn có những ngân huyết này, bằng không ngươi đã sớm mất mạng!

Tiểu tử này chạm qua thân thể của mình!

Trong mắt Hàn Vũ Liên mạnh mẽ hiện lên một đạo sát khí, nếu không phải hiện tại nàng vô lực ra tay, đã sớm một kiếm bay ra chém Lý Hàn!

Nàng nằm dưới đất nhìn Lý Hàn thì nàng cảm thấy thiếu niên này khá quen, lục lại trí nhớ một lát thì nàng nhớ thiếu này chính là người đạt thứ nhất trong Thiên Vương Hội. Nàng nhìn Lý Hàn một cái rồi tay nàng nhoáng một cái, bàn tay lập tức thêm một bình ngọc tinh xảo, nắp bình mở ra, một mùi thơm ngát phiêu tán. Nàng đổ ra một hạt đan hoàn màu đỏ thắm nuốt vào trong bụng, sau đó thu lấy bình ngọc, lập tức vận dụng công pháp để trị thương.

Nàng đối với Lý Hàn thì nàng vừa cảm kích vừa tràn đầy sát ý, rất là mâu thuẫn!

Cảm kích vì Lý Hàn đã cứu mạng nàng còn sát ý là do Lý Hàn đã đụng chạm thân thể nàng khiến nàng mất hết trong sạch, chỉ có giết Lý Hàn, mới có thể tẩy đi xấu hổ trong nội tâm nàng!

Nhưng nàng cũng không phải người cùng hung cực ác, nàng cũng có giới hạn của mình. Nếu nàng lấy oán trả ơn thì sẽ khiến nàng cả đời này có một bóng ma tâm lý, mà đã có bóng ma thì cảnh giới sau này của nàng cũng đừng hòng tiến thêm một bước nữa.

Giết lại không được, không giết lại để cho trong sạch của nàng bị ô uế, đến tột cùng nên như thế nào?

Nàng nghĩ nửa ngày, rốt cục dùng lý do mình trọng thương chưa lành, vô lực giết người tạm thời bỏ qua cho Lý Hàn. Lý Hàn thấy tay nàng bỗng nhiên có bình thuốc cũng không ngạc nhiên vì hắn thấy trên tay nàng có đeo một giới chỉ, hiển nhiên đó là không gian giới chỉ. Tuy rằng không gian giới chỉ trân quý nhưng nàng là con gái của một Linh Hải Cảnh nên việc nàng có giới chỉ cũng không phải là chuyện quá mức kỳ lạ.

Hàn Vũ Liên một mực chữa thương, thủy chung không có nói chuyện với hắn, mà Lý Hàn thì không thể đi săn linh thú để Hàn Vũ Liên ở lại một mình được cho nên hắn chỉ tập trung minh tưởng thức thứ hai Diệt nhân kiếm pháp mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.