Một Mảnh Phù Hoa

Chương 1: Chương 1




Vưu Minh Hứa cười nhạo, vừa định mở lời, Trần Phong liền nói tiếp: “Tôi đã thuê căn phòng cách vách, sống cùng bảo mẫu, đầu bếp, tài xế, gọi là sẽ lập tức có mặt. Ba bữa của cô và thầy đều có người đưa đến. Đồ ăn được chế biến bởi đầu bếp của một nhà hàng Michelin. Phòng ốc sẽ được dọn dẹp sạch sẽ trong lúc cô đi làm, tất cả việc nhà sẽ được giải quyết. Tuyệt đối không tạo ra một phiền toái nào cho cô trong cuộc sống thường nhật.”

Vưu Minh Hứa sững người.

Những thứ khác không bàn đến, mỗi ngày có người dọn dẹp phòng còn làm việc nhà, đầu bếp Michelin……

Trần Phong tiếp tục nói: “Trí lực của thầy Ân hiện tại đích thực không chín chắn, lại không chịu rời cô, vì để đền đáp công ơn, mỗi tháng chúng tôi sẽ gửi trực tiếp vào tài khoản của cô 30.000 tệ tiền công. Nếu như cô đón ngày lễ Tết cùng thầy Ân, mỗi lần sẽ trả thêm 5000 tệ nữa.”

Lần này thì Vưu Minh Hứa cười thành tiếng: “Dùng tiền mua thời gian của tôi? Xin lỗi, không bán.” Bị những lời này đả kích, cô đã hoàn toàn hiểu rõ, chuyện này coi là gì? Nếu sống cùng với tên đầu óc có vấn đề này, số phiền phức về sau chắc chắn đếm không xuể. Huống hồ hiện tại Ân Phùng rất ỷ lại vào cô, cùng chung sống sẽ càng ỷ lại thì biết làm sao?

Tương lai, nếu tên hư hỏng trưởng thành kia thức tỉnh thì tính thế nào?

Từ trong tiềm thức, cô có chút kháng cự với cảnh tượng đó.

“Nói xong chưa?” Vưu Minh Hứa nói, “Xong rồi thì đưa anh ta đi.”

Trần Phong cũng hơi hối hận, ý thức được dùng tiền là nước cờ không hay. Cô cảnh sát này không giống những cô gái từng theo đuổi Ân Phùng. Trong số đó cũng có người thanh cao, song nhắc đến tiền, thần sắc của bọn họ ít nhiều cũng thay đổi. Còn người trước mặt không hề rung động, ánh mắt cô thẳng thắn thanh khiết, còn xen tia xem thường lạnh lẽo.

Cô càng khinh thường, Trần Phong càng yên tâm giao Ân Phùng cho cô.

Trần Phong cười nói: “Cô đừng giận, là tôi nói sai rồi, chúng ta không nhắc đến tiền nong. Ở Tây Tạng, cô đã cứu thầy Ân, còn cứu rất nhiều người khác mà không mong báo đáp. Cô là một cảnh sát quang minh lỗi lạc, là tôi tục tĩu. Xin lỗi cô!”

Lời này khá thuận tai, Vưu Minh Hứa không lên tiếng.

Trần Phong vừa quan sát sắc mặt cô vừa lặng lẽ đổ người về trước: “Nhưng cô xem đi, thầy Ân bây giờ rất ỷ lại vào cô, tôi lại không thể nhốt thầy được, cũng chẳng nhốt nổi. Cho dù hôm nay tôi có đưa thầy về, ngày mai, hoặc chưa cần tới ngày mai, tối nay thôi, là thầy sẽ chạy đến tìm cô. Chẳng lẽ để thầy ngủ ngoài hanh lang? Trước kia, thầy Ân là một người thích làm theo ý mình, cho dù hiện tại đầu có vấn đề nhưng tôi dám đánh cược, thầy có thể ngày nào cũng làm ra những việc tương tự. Như thế ngược lại còn làm phiền đến cô, ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, đúng không? Căn nhà này dù sao cũng có hai phòng ngủ, một phòng còn đang để trống. Chi bằng nhường một phòng cho thầy, coi như hai người cùng thuê. Chiều theo ý thầy, chưa biết chừng bệnh tình của thầy sẽ nhanh hồi phục hơn, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Vưu Minh Hứa như cười như không nhìn cậu ta. Trần Phong biết cô xinh đẹp, tác phong lạnh lùng, lúc này bị cô nhìn như thế cũng bắt đầu thấy không tự tại, vô thức quay đầu nhìn về phía ban công.

Vưu Minh Hứa cũng nhìn theo.

Tên kia, không biết đã ngồi quay lưng về phía họ từ bao giờ. Thực chất bức tường lan can đã che khuất toàn bộ tầm nhìn của anh. Anh cúi đầu, nhưng cũng không ngoảnh lại, ngồi im bất động.

Vưu Minh Hứa nghĩ: anh chắc chắn đã biết trợ lý đang đàm phán với cô, quyết định việc đi hay ở của mình.

Cô di chuyển tầm mắt, cảm giác nơi góc ban công kia như có một mặt trời nhỏ đang nỗ lực tỏa sáng, cố gắng hết mức thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy nó.

Hết chương 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.