Một Lần Thôi! Xin Anh Hãy Nhìn Về Phía Em Có Được Không?

Chương 12: Mắc phải một căn bệnh rất kỳ quái!




Sự khác biệt giữa cái gọi là đại thần và tiểu thụ, đại khái chính là lúc không thể nào cứu vãn được hướng phát triển của dư luận, tiểu thụ sẽ xù lông giơ chân vì tâm tình khó khăn của bản thân, còn đại thần, chẳng qua là thiết lập tin tức diễn đàn thành: không đưa ra tin tức chỉ biểu hiện số tin tức. Đồng thời nói với tiểu thụ nhà mình: cho phép em tiếp tục đi học.

○○○

Bí Uyên tiếp tục xem tài liệu lịch sử, Ly Đồ bỗng nhớ tới cái gì đó, thế là gõ qua Q của học muội:

Ly Đồ: Tiểu V

Tiểu V: đại sư huynh.

Ly Đồ: chỗ em còn có file video nào khác của Tiểu Uyên không?

Tiểu V: để em xem đã ~.

Tiểu V: nga ha hả a, đại sư huynh có phải đã thú nhận gì với nhị sư huynh rồi không XDDD.

Ly Đồ: có muốn đếm cừu không?

Tiểu V: đại sư huynh em lập tức gửi cho anh, nhận đi!

○○○

Ly Đồ nhận file, tên file là ‘rên rỉ là một loại thiên phú by nhị sư huynh.mp3’

○○○

Ly Đồ: tốt.

○○○

Tiểu V thấp thỏm trong lòng, ý của từ tốt này là … Phần đếm cừu kia có giỡn không vậy?

○○○

Tiểu V: cái thứ này, là yêm nhắc nhở nhị sư huynh, để anh ấy tưởng tượng đến lúc người khác vỗ một chưởng, đau đến mức khó có thể nhìn ra là hình dạng gì thì tiếng rên rỉ sẽ phát ra TAT.

Tiểu V: đoạn video này trong kịch không có nhá, cho nên đại sư huynh không được cho người khác nghe đâu ~~~~(>_<)~~~~. Ly Đồ: em định giấu riêng? Tiểu V: đại sư huynh ~~o(>_<)o ~~. ○○○ Ly Đồ đeo tai nghe lên, kích mở file ra, rồi yên lặng phán: quả nhiên bản thử nghiệm vẫn tốt hơn nhiều. ○○○ Thời gian tiến đến giữa hè tháng 8, Bí Uyên khỏe mạnh vẫn duy trì cuộc sống tới nhà sư huynh theo quy luật, cứ ở đó qua cuối tuần thuận tiện giúp đỡ dọn dẹp gian phòng, mà trong thời gian làm việc chờ sư huynh mỗi tuần đến xem xét và giám sát 2,3 lần. Hôm nay là thứ 6, Bí Uyên theo thường lệ ở chỗ Ly Đồ, lần này Bí Uyên ôm lap qua, ăn xong cơm tối, tắm rửa rồi ngồi ở sô pha xem phim. Ly Đồ bưng một đĩa nho tới, cười nói: “Tiểu Uyên em thực sự là rất chung tình với chiếc sô pha này, ngồi thoải mái hả?” Bí Uyên chờ Ly Đồ ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hơi nghiêng người dựa lưng vào vai Ly Đồ, cũng không quay đầu lại, nói thầm: “Dựa vào thế này càng thoải mái.” Ly Đồ lột vỏ nho rồi đút vào miệng Bí Uyên, đúng lúc phim cậu đang xem hết, cậu quay người lại cọ vào da thịt trên cánh tay Ly Đồ, mùa hè điều hòa trong phòng lại không thể bằng nhiệt độ con người, khiến người ta lưu luyến không thôi. Ly Đồ cười: “Hôm nay sao dính người như thế.” Bí Uyên rầu rĩ nói: “Cả tuần này anh không tới tìm em.” Ly Đồ xoa đầu cậu rồi ôm người vào trong ngực: “Ngu ngốc… Không phải đã nói với em rồi sao, tuần này đồng nghiệp xin nghỉ, anh ngày nào cũng phải tăng ca.” Bí Uyên tiếp tục cọ: “Em biết chứ. Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, ngay cả điện thoại cũng không gọi qua.” Thật đúng là tủi thân rồi? Ly Đồ cười trộm, nâng cái mặt chôn vào trong ngực anh cọ lên cọ xuống lên: “Thế nào, nhớ anh rồi?” Bí Uyên lại cọ nữa, nhẹ nhàng gật đầu. Hai người lẳng lặng bên nhau một hồi lâu, Bí Uyên mới chịu thôi không cọ nữa, sau đó lên mạng dạo chơi. Đằng sau Ly Đồ giống như một cái gối ôm to đùng tiếp tục vòng tay ôm cậu, gác đầu ở trên vai cậu ngủ gà ngủ gật. “Không lên giường ngủ?” “Anh chỉ nhắm mắt lại dựa chút thôi, em tiếp tục nghịch đi.” Bí Uyên tiếp tục nghịch, spam loạn xạ trong diễn đàn fan của mình, các cô nàng đang thảo luận 《tuyệt thế tiểu thụ》và 《cù》tương đối tiêu hồn phiên bản của ai kia, có người đang nóng nòng muốn thử mời Lam xoa xoa Cper ra tay, Bí Uyên xem mà lén cười. Kết quả thấy tự nhiên có một cô ở đâu chạy ra với tư thế hô hoán mình. ○○○ Fan K: Lam ngốc mụ cậu có nhà không có nhà không, có nhà không có nhà không, cậu có phải ẩn mình hay không ~~~~(>_<)~~~~ chọc vào tag: Lam xoa xoa, xoa xoa, Ly Đồ, đại thần, Lam tiểu thụ, LXX, Lam ngốc mụ, chọc chọc chọc. Fan A: cô em bình tĩnh một chút, Lam ngốc mụ phỏng chừng là một ngốc mụ nói chuyện sẽ không thiết lập các tag đâu ╮(╯▽╰)╭. Fan K: không ai xoát trong diễn đàn sao? Không ai xem post kịch sao????? Fan A: đi xem ~. ○○○ Bí Uyên đích thật không thiết lập các tag, nhưng Bí Uyên đang trộm hóng. Lam xoa xoa: Tiểu K cô làm sao vậy. Fan K: Lam ngốc mụ vì sao từ bỏ vai mỹ nhân thụ khó tính trong kịch《XXXXX》kia %>_<%. Lam xoa xoa: từ bỏ? Từ bỏ cái gì? Fan A: a a a a, vì sao tiểu thụ kia biến thành người khác ***g tiếng???? Lam xoa xoa: các cô đang nói gì thế? Fan A: Lam ngốc mụ trong diễn đàn phối kịch có ấy, post phát hành kỳ 1 của kịch kia, tiểu thụ CV thay đổi người rồi, lẽ nào cậu không biết sao? Lam xoa xoa: è… không biết a… bọn họ chưa nói với tôi… ○○○ Bí Uyên quay đầu lại hỏi Ly Đồ: “Sư huynh anh có nhận được lời nhắn lại của mấy cô trong tổ kịch 《XXXXX》không?” Ly Đồ lắc đầu: “Làm sao vậy?” Bí Uyên cũng lắc đầu: “Không sao cả không sao cả, anh tiếp tục ngủ đi.” Ly Đồ sẽ không bị Bí Uyên vụng về giấu đầu hở đuôi lừa gạt như thế, cho nên anh cầm kính mắt trên bàn đeo lên, lại gần màn hình nói chuyện trên laptop Bí Uyên, liếc nhìn mọi người trong diễn đàn đang kêu trời gọi đất tỏ vẻ khó chịu vô cùng đối với việc thay đổi người phối kịch, đồng thời khiển trách phẩm chất cá nhân tổ kịch kia, Ly Đồ kích vào mấy link đã dán trên diễn đàn, tiến vào post phát hành kịch kỳ 1 của tổ kịch kia. Thấy danh sách cast, Ly Đồ đã hiểu được: Tiểu Uyên bị đổi. “Bọn họ chưa thông báo gì với em đã trực tiếp thay đổi CV rồi?” Ly Đồ cau mày, người trong lòng chỉ là gật đầu, Ly Đồ sờ sờ mặt cậu, “Buồn à?” Tâm tình bị người cho leo cây đương nhiên là không tốt. Tổ kịch kia rất cao cấp thu âm thô của mình sau đó chẳng nói chẳng rằng đã thay đổi người, Bí Uyên dĩ nhiên chả cần chấp nhặt, chẳng qua nghĩ đến đoạn thời gian trước nhiều lần thử âm, thậm chí vội vàng đến mức trước khi sốt thì đã thu thêm cho người ta mấy phiên bản âm thô, hôm nay lại giống như đã làm chuyện lén lút vậy. Bí Uyên miễn cưỡng cười cười: “Ổn mà, chính là có chút khó chịu thôi.” Ly Đồ cầm laptop qua, đăng nhập vào Q rồi bắt đầu ‘cạch cạch cạch’ đánh chữ. ○○○ Ly Đồ: Tiểu V, vở kịch lần trước em cho Tiểu Uyên ấy, tổ kịch bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu V: bọn họ thay đổi người có thông báo Lam sư huynh chứ có chứ có chứ (thấp thỏm lo âu) Ly Đồ: Tiểu Uyên không biết gì cả, vừa nhìn đến post cũng bất ngờ lắm. Tiểu V: đại sư huynh anh đánh chết em đi anh đánh chết em đi đánh chết đi %>_<%. Ly Đồ: chuyện gì xảy ra? Tiểu V: người chuẩn bị kịch kia là người trước đây khi làm kịch em đã từng nhờ người ta hỗ trợ, kết quả lần này người ta làm kịch em giúp cô ta tìm sư huynh để thử âm, mấy người đó nghe xong thì nói ok, nhưng em không ngờ rằng bọn họ lại cao cấp như thế, vậy mà lại không thông báo CV đã dứt khoát đổi người rồi, quá đáng %&¥#%&*¥#@#¥... . Tâm tình Bí Uyên không tốt cũng chẳng nhịn nổi mà cười toe: “Tiểu V phát điên rồi.” Ly Đồ cào đầu cậu: “Tiểu V nên xấu hổ.” Bí Uyên nhịn cười: “Vì sao em cảm thấy sư huynh anh đang cố ý nhỉ?” Ly Đồ cười tỉnh bơ: “Phải không? Rõ ràng như thế?” Tiểu V bị lần giáo huấn này sẽ không tùy tiện giới thiệu kịch cho Tiểu Uyên nữa. Cho nên nói, sau này quyền sinh sát để ai kia tiếp kịch đã được chuyển riêng cho công quân. Bí Uyên không để ý tới anh, thôi được rồi, sau này cùng lắm là tự học cách từ chối người khác, trước khi khảo sát thực lực và nhân phẩm của tổ kịch sẽ không nhận kịch. Cho nên nói, CV nhận kịch càng ngày càng cẩn thận, phần lớn đều là những người chuẩn bị cao cấp bị bức ra. Bí Uyên tiếp tục loát trang mạng, post kịch kia đã có không ít hồi đáp, bao nhiêu phản hồi đều là hỏi vì sao tổ kịch thay đổi CV. ○○○ “Sao không thấy Lam xoa xoa ?_?” “Tổ kịch vì sao đổi CV? Âm sắc của Lam xoa xoa người ta đem lại ấn tượng thanh nhã tuấn tú như thế rốt cục đã điều chỉnh thành lưu manh khó tính thụ dễ lắm sao, hôm nay yêm nghĩ vai này không phải cậu ấy thì không được, các cô lại đổi CV!!!!” “À ha, trời biết tôi giữ post kịch này chính là để chờ thấy tiểu thụ nhà Ly Đồ đại nhân xuất hiện ~~~~(>_<)~~~~” “Tổ kịch đổi CV ở trang post kịch chính cũng không thấy nói gì rõ ràng, đã nói qua chưa? Cười nhạt!” “Vì sao đổi CV? Ngẫu thấy Lam đại nhân phối manh cực kỳ a, ngẫu còn chờ mong kỳ 2 Lam đại nhân cường X ai ôi” “Nghi ngờ tổ kịch đổi CV là một chuyện chưa được nói rõ, thậm chí nghi ngờ các cô đã thông báo cho bản thân CV chưa (╰_╯)#” “Nè nè mọi người của tổ kịch đã xuyên qua rồi sao? Đã hơn trăm phản hồi rồi, không ai đi ra giải thích? Aizz ôi đây là chột dạ cỡ nào a, ╮(╯▽╰)╭” . … . “Đều đang bất bình vì em.” Ly Đồ ghé vào bên tai Bí Uyên rì rà rì rầm, “Xem ra vai này em rất được người ta khẳng định.” Bí Uyên thở dài: “Chắc là vậy, tuy rằng khó chịu, chẳng qua nghĩ đến tạm biệt tổ kịch như vậy, kỳ thực cũng có chút dễ dàng. Dù sao em rất khó thất hứa với người khác, để người khác chủ động thất hứa cũng rất tốt mà? “Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, không phải tất cả mọi người trong thế giới này đều biết luyến tiếc khi thương tổn em.” Ly Đồ vui mừng, “Vào võng phối không phải để chịu tội, có một ngày nghĩ không muốn nhịn thì chúng ta sẽ rút lui thôi.” Bí Uyên cười: “Nếu như bị các fan của anh biết em lừa anh rời giới, em sẽ bị nguyền rủa đó ~” “Nếu như là fan thực sự, bọn họ sẽ biết chúc phúc cho anh, về phần những người ngay cả chúc phúc cũng không biết, anh cũng rất khó tin bọn họ là fan thực sự.” Ly Đồ sờ đầu cậu, một bên tiếp tục load mạng, “Hơn nữa Tiểu Uyên em cũng đâu có bỏ được thú vui nhận được khi làm CV chứ?” “Đương nhiên là không.” Bí Uyên nhớ tới món quà sinh nhật tâm ý lần kia, cùng với các loại trêu chọc của nam nữ trong tổ kịch, cùng với sự chuyên chú khi thu âm và thỏa mãn khi hoàn thành. .:27:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.