Một Lần Gặp Gỡ

Chương 6: Tồi tệ




Tô Nam hẹn Tần Lãng luận võ tại Hắc Đoạn Nhai khi mặt trời lặn. Tin này làm mọi người nhiệt huyết sôi trào, trò hay càng ngày càng phấn khích. Không chỉ có thể vừa ngắm thiên hạ đệ nhất, đệ nhị mỹ nữ mà còn có thể chứng kiến hai đại soái ca cao thủ quyết đấu, mua một tặng một cũng không lợi được chừng này. Người bỏ tiền trọ lại chuồng cao giá cũng được an ủi, lệ rơi giàn dụa, lần này thật không uổng công đến đây, ở chuồng cũng đáng, bị muỗi rận trong chuồng cắn cũng đáng.

Dao Băng sư tỷ tự đáy lòng ca ngợi ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi thật vĩ đại, có thể khiến hai nam nhân đánh nhau vì ngươi, thật long trọng."

"Ngươi mới vĩ đại, ngươi càng vĩ đại hơn ta, ngươi có thể khiến một nam nhân vì ngươi đánh với cả đám nam nhân." Ta không phục, đáp trả nàng vài câu.

Vĩ đại vậy ta không cần, cũng không phải chuyện vinh dự gì.

Dao Băng sư tỷ bị ta nói đến hôn mê, không cách gì chống đỡ. Ta đều nói thật, nàng không phải khiến tam sư huynh vì nàng một mình quyết đấu phái Thanh Thành sao, hơn nữa bị đánh đến nửa chết nửa sống, bị khiêng lên Thục Sơn. Tình hình lúc đó làm ta hết hồn, mặt tam sư huynh như đầu heo, đầu heo ngũ sắc, một khối xanh tím kinh người!

"Kia... Kia cũng không phải ta bảo hắn đi đánh..." Dao Băng sư tỷ nhỏ giọng nói thầm.

U Chỉ nhịn không được bật cười: "Sẽ có nhiều người đến xem kịch vui, chúng ta có đi hay không?"

"Đương nhiên đi!" Dao Băng sư tỷ nói, "Hiện tại phải đi."

Nàng là nữ vương bát quái, chuyện náo nhiệt sao có thể thiếu nàng.

Chân trước vừa ra giữa cửa khách sạn, ta liền thấy Tô Duyên đang nói chuyện cùng Lâu gia huynh muội ở cách đó không xa. Tô Duyên cười hì hì, không chừng là hắn giả dạng, Lâu Huyên nhìn không ra là biểu tình gì, thần tiên tỷ tỷ sắc mặt không tự nhiên. Lòng hiếu kỳ của ta lại trồi lên, kéo Dao Băng sư tỷ và U Chỉ xáp lại, tính nghe xem bọn họ nói gì.

"Lâu huynh biệt lai vô dạng, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây." Tô Duyên nói.

Lâu Huyên trả lời: "Ta cũng không ngờ gặp huynh đệ các ngươi ở đây, xem ra lực hấp dẫn của pháp hội lớn hơn tưởng tượng của ta nhiều."

"Không phải vậy, chúng ta không đến xem pháp hội, chỉ do trùng hợp."

"Các ngươi tới đây vì..." Lâu Ý Ý chen vào một câu.

Tô Duyên thực bất đắc dĩ: "Còn không phải vì thập nha đầu nhà ta sao, quên đi, việc này không nói cũng được."

Thì ra bọn họ thật tới tìm ta, ta đổ mồ hôi một phen, cảm tạ mấy cái mặt nạ của Sở Tức Vấn, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn. Ta kéo kéo Dao Băng sư tỷ và U Chỉ, ý bảo các nàng chạy đi thôi.

Lại nghe Tô Duyên còn nói: "Lâu huynh, lão thất vì Nhiễm Nhiễm quyết đấu với Tần Lãng, ngươi nói ta có phải cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút với biểu muội Gia Gia của mình hay không, đấu với ngươi mấy chiêu?"

"Ai nha ——" Ta dừng chân tức khắc.

Không phải chứ, một bên yên ả, một bên dậy sóng. Huynh đệ tỷ muội Tô gia từ khi nào trở nên hòa thuận vui vẻ, tương thân tương ái, đoàn kết hỗ trợ như vậy?

Lâu Huyên không trả lời nhưng sắc mặt tối sầm, Lâu Ý Ý cũng lộ vẻ lo lắng.

"Ha ha, là nói giỡn." Tô Duyên phá vỡ cục diện xấu hổ, "Đi thôi, đến xem bọn lão thất."

Tim ta cuối cùng về lại chỗ cũ. Công phu Lâu Huyên thế nào ta không biết nhưng Tô Duyên quả có thực lực. Đừng thấy hắn ngày thường hi hi ha ha, không chút đứng đắn, nói đến chuyện đánh nhau, trong huynh đệ Tô gia hắn nhận vị trí thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Lâu Huyên đánh với hắn cũng không dễ, lỡ may khuôn mặt anh tuấn chết người kia bị Tô Duyên hủy hoại, về sau Tô gia sợ là không có ngày yên tĩnh, nữ nhân mê luyến hắn mỗi ngày sẽ ném trứng thối vào nhà chúng ta.

Đến Hắc Đoạn Nhai, nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt, ta thực hối hận không đến sớm chiếm chỗ. Nói người ta dồn hết về đây cũng không ngoa chút nào, sợ là toàn bộ người ở trấn đều đến xem náo nhiệt. Tiểu thương sáng ý còn dựng quán lên, bán khoai lang, kẹo hồ lô, buôn bán thật đắt hàng. Vừa ăn vừa xem luận võ là chuyện thích ý dường nào. Thậm chí còn bán ghế, ta đoán đại khái chỉ là miếng lót yên ngựa.

Tô Nam với Tần Lãng đều là người tốt, đánh nhau thôi cũng có thể vực dậy kinh tế nơi trấn nhỏ này. Ta dám khẳng định, trải qua pháp hội lần này, kinh tế của trấn sẽ nhảy vọt.

"Đến đây, đến đây, đặt cược đi, mua xong rời tay..."

Tiếng này là...

Ba người chúng ta không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy vài nam nhân áo đen ngồi trên bãi mở sòng, nhiều người tràn đến đặt cược. Cảnh tượng rất quen thuộc, giống hệt sự kiện quần ẩu tại Thục Sơn ba năm trước. Chẳng qua hôm nay không phải quần ẩu mà là đơn đả độc đấu, địa điểm cũng từ Thục Sơn chuyển đến Hắc Đoạn Nhai. Ta hỏi một người qua đường mới biết nam nhân áo đen là tiểu nhị ở đổ phường Đồng Thịnh trên trấn.

Dao Băng sư tỷ sáng mắt, tám chín phần cũng đang nhớ lại chuyện năm xưa, khi đó nàng còn lời một trăm lượng bạc.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng đặt cược thôi." Dao Băng sư tỷ thực kích động.

Ta do dự: "Lỡ thua thì sao bây giờ, ta thực túng, không có tiền."

"Yên tâm, có ta ở đây, ngươi còn sợ thua sao? Ta cũng không phải lần đầu cá cược, năm đó ta còn kiếm lời đó thôi."

Ta không nói gì. Nàng còn không biết xấu hổ đề cập đến chuyện năm đó. Nếu ta không mơ hồ xông vào đám người kia, ai thua ai thắng còn không chắc, nàng thắng một trăm lượng bạc còn không phải nhờ công lao của ta.

"Sư tỷ, sư tỷ ngươi làm gì..."

Dao Băng sư tỷ giãy khỏi tay ta, lập tức hướng về sòng bài, lấy ra mười lượng bạc, phóng lên bàn: "Ta mua Tần Lãng, mua Tần Lãng thắng!"

"Được rồi!" Tiểu nhị áo đen vui vẻ lấy tiền.

Ta chạy lại chỗ nàng: "Ngươi thật hư đốn, muốn mua cũng nên mua Tô Nam, đó là ca ca ta, ngươi sao để cánh tay đánh khuỷu tay!"

"Ta đương nhiên biết hắn là ca ca của ngươi nhưng cũng đâu không thể cam đoan hắn sẽ thắng. Ta muốn mua thì phải mua người có thể giúp ta thắng. Nhiễm Nhiễm ngươi tin không, Tần Lãng chắc chắn sẽ thắng, người ta là truyền nhân Hiên Viên Thần Kiếm. Tin ta đi, ta không nhìn lầm, năm đó ta còn..."

Không đợi Dao Băng sư tỷ khoe hết, ta thở phì phì móc tiền ra, giơ tấm ngân phiếu mười vạn lượng Nhạc Phong cho lên cao... Người xung quanh thẳng mắt, chưa thấy ai đặt lớn như vậy. Nào biết ta giơ ngân phiếu lên ngắm một chút rồi cất lại, sau đó từ trong tay áo móc ra một lượng bạc để lên bàn: "Ta mua Tô Nam."

Mọi người vừa rồi còn sáng mắt chốc lát chuyển thành kinh ngạc, tiểu nhị đổ phường cũng sửng sốt, lắp ba lắp bắp: "Cô nương ngươi... Ngân phiếu... Của ngươi... "

Thì ra còn nhớ thương ngân phiếu của ta. Ta mỉm cười thực thục nữ: "Ngượng ngùng, ngân phiếu là sính lễ cha mẹ cho ta, không thể đặt."

U Chỉ sư tỷ buồn cười, Dao Băng sư tỷ không phản ứng, bản chất ta thế nào nàng đã sớm rõ nên không trách.

"Cô nương, xin hỏi người đã có ai chưa?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cô nương, sinh thần bát tự của cô nương là..."

"Cô nương là người ở đâu, trong nhà có mấy người..."

"..."

Thật nhiều người vọt tới cạnh ta, hơn nữa tất cả đều là nam. Ta trợn mắt, đây là tình huống gì chứ?

"Còn không phải ‘sính lễ’ mười vạn lượng kia gây họa!" Dao Băng sư tỷ tiến đến thì thầm bên tai ta.

Không phải nói Lạc Dương rất phồn hoa sao, sao có thể có nhiều người động tâm với "sính lễ" của ta thế? Ta tính chạy nhưng đông quá, vây một vòng quanh ta, căn bản không đi được.

"Kia... Nàng đã đính ước, thật sự!" Dao Băng sư tỷ nhanh chóng giải vây giúp ta, "Ta có thể làm chứng!"

U Chỉ cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, nàng thật sự đã đính ước."

"Chỉ là đính ước thôi, có thể từ hôn."

"Đúng vậy, đúng vậy, chi bằng cô nương giải trừ hôn ước theo ta, ta sẽ đối xử tốt với cô nương."

"Cô nương, ta vừa gặp người, đã không thể kềm chế, yêu thương người..."

"Còn có ta, ta đối với người nhất kiến chung tình tái kiến ái mộ, gặp gỡ lần thứ ba thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn..."

"..."

Trời a, ai ban cho ta một khối đậu hủ đập đầu, rốt cuộc là chuyện gì!

Dao Băng sư tỷ ngăn cơn sóng dữ: "Từ hôn gì chứ, vì sao phải từ hôn, các ngươi biết vị hôn phu của nàng là ai không, nói ra hù chết các ngươi!"

Lập tức có người hỏi: "Hôn phu của nàng là đại nhân vật nào, cô nương thử nói xem?"

Tại thời khắc này, ta rất muốn bịt miệng Dao Băng sư tỷ, cho tới bây giờ, lời nàng thốt ra cũng đều đáng sợ chết người. Ai ngờ vẫn chậm một bước, tay ta vừa giơ lên, nàng đã hé lộ: "Vị hôn phu của nàng là Lâu Huyên, Du Long Công Tử Lâu Huyên! Sao, nhân vật đủ lớn chưa!"

Thanh tĩnh chết người, thật là thanh tĩnh chết người. Không chỉ đám người vây xem không nói, ta cũng nói không nên lời, ngay cả Dao Băng sư tỷ cũng ngây ngẩn. Tuy ta rất tức giận nhưng đây tuyệt đối không phải lỗi của nàng, toàn Thục Sơn có thể làm chứng, Dao Băng sư tỷ miệng nhanh hơn não, chưa nghĩ đã nói.

Các nam nhân điên cuồng vì mười vạn lượng á khẩu, tròng mắt không nhúc nhích nhìn về phía sau ta.

Bỗng nhiên ta có cảm giác thật xấu. Ta thật cẩn thận, thật cẩn thận xoay người, tim rớt xuống đất. Lâu Huyên hai tay vòng trước ngực, mặt mỉm cười, ra vẻ thực hưởng thụ trò hay, Lâu Ý Ý bên cạnh nghệch mặt không hiểu.

"A, hắn không phải là Du Long Công Tử sao?" Có người tinh mắt, nhận ra Lâu Huyên.

Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, hắn chính là Du Long Công Tử, ta đã thấy ở khách sạn Phong Vân..."

"Cô nương, hắn thật là hôn phu của người?"

"..."

Giờ khắc này ta thấy rõ một thực tế, xong rồi, xong rồi, ta đã bị Dao Băng sư tỷ hại chết.

Lâu Huyên không trả lời, ta bước đến cạnh hắn, không nói hai lời, níu tay hắn: "Ai nha, sao giờ huynh mới đến, để người ta đợi thật lâu..." Không ai thấy ta giấu trong tay áo, túm áo Lâu Huyên, ám chỉ hắn giúp ta. Ta hiện tại không phải Tô Nhiễm, không oán không cừu với hắn, hẳn là hắn sẽ thấy chết không cứu đi.

"Nương tử, mới không gặp trong chốc lát, nàng nhớ ta vậy sao?" Lâu Huyên rất phối hợp, "thâm tình" nhìn ta, rút tay đặt trên thắt lưng ta.

Dao Băng sư tỷ với U Chỉ tròng mắt thiếu điều vọt ra ngoài, ta thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia Lâu Ý Ý như hít phải một ngụm khí lạnh: "Nha! Đại ca... Người người người... Nàng nàng nàng... Hai người dám tư định chung thân! Trời trời ơi..."

Người nên kêu "trời" là ta mới phải, sao Lâu Ý Ý lại cướp vai của ta. Không đợi Lâu Ý Ý tiếp tục khó dễ, ta mau chóng kéo Lâu Huyên bỏ trốn mất dạng, rời khỏi chỗ thị phi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.