Một Lần Cho Anh

Chương 7




Lời nói của Thường Hy khiến Dương Lạc Thanh vô cùng chấn động, khuôn mặt sau khi sinh non vốn tái nhợt nay lại càng không có một tia huyết sắc. Nàng cảm thấy Thường Hy quả thật không phải người nữa, chuyện như vậy làm sao nàng ta có thể biết được? Chuyện nàng ăn phải quả linh lung cũng chỉ có hai cung nữ thân cận bên cạnh, còn lại không có ai biết được việc này!

Thường Hy vẫn nhìn không thấu Dương Lạc Thanh, cảm giác nữ nhân này không phải chỉ là một người bình thường, có thể từ một nữ ca cơ mà bò lên thân phận quý nhân này đủ để thấy nàng là một người không thể xem thường. Còn nữa, lá gan của nàng ta lớn cỡ nào mới dám lừa gạt Hoàng thượng cùng mình làm giao dịch, một nữ nhân có dũng có mưu như vậy lần này lại bị người khác lừa gạt, Thường Hy cảm thấy có chút không thành thật, giống như đang nằm mơ!

Nghĩ tới đây, trong lòng lại cẩn thận một phen so đo, quan sát thần sắc Dương Lạc Thanh, mở miệng nói: “Quý nhân và tôi đều có chỗ tương tự, hai ta có thể đi đến ngày hôm nay là điều cực kỳ không dễ dàng, cô có lắm bất đắc dĩ, tôi cũng không thiếu điều chua cay.” Nói tới chỗ này Thường Hy liền dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh, quả nhiên thấy được trong mắt nàng có một tia kích động xen lẫn chút bi ai, Thường Hy trong lòng lóe lên, lại tiếp lời nói: “Vào thâm cung này chính là một vũng bùn, ai cũng đừng nghĩ có thể một thân trong sạch mà đi ra ngoài. Ngay cảVi An vương phi lãnh đạm với quyền thế như vậy cũng bị người khác lợi dụng hãm hại, quý nhân không có Hoàng tử làm bùa hộ thân, cuộc sống sau này chỉ sợ là không mấy dễ chịu…”

Dương Lạc Thanh dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong mấy lời này, nàng vốn có cừu oán cùng Mị phi, cuộc sống sau này quả thật là không dễ dàng. Trước kia nàng cũng có tính toán lợi dụng Thường Hy để mình tiến lên cao thêm một bước, nàng rất không thuận mắt tại sao một nô tỳ còn dám ở trước mặt mình vênh váo đắc ý, nàng không phục, nhưng cũng bởi vì mình khinh thường cho nên hôm nay đến hài tử cũng không còn, sau này núi dựa cũng biến mất. Thời điểm mấu chốt như thế này nàng cũng không dám đắc tội Thường Hy nữa!

Nàng thiếu chút nữa thì một bước lên trời, nhưng hôm nay lại phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày. Ngu Thường Hy mặc dù chỉ là một nô tỳ nhưng trong cung này có rất nhiều chủ tử đều muốn nịnh bợ nàng, lấy lòng nàng, đây là số mệnh! Ngay cả khi nàng không cam lòng thì vẫn không thể làm gì khác hơn!

Thường Hy giờ phút này không nghĩ tới Dương Lạc Thanh đang so đo bản thân với nàng, nàng chỉ nghĩ rằng Dương Lạc Thanh đang đắn đo xem có nên đem chân tướng sự thật nói ra hay không, vì vậy cũng không có quấy rầy nàng ta, chẳng qua chỉ lẳng lặng chờ. Nàng tin tưởng Dương Lạc Thanh tuyệt đối sẽ không ăn bừa bãi quả linh lung, nhất định là có người nói qua với nàng ta cái gì đó.

Qua hồi lâu, Dương Lạc Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thường Hy, khẽ thở dài một cái, sắc mặt mang theo chút sa sút tinh thần, nói: “Tôi nguyên tưởng rằng tôi đã tính toán vô cùng cẩn thận, ở trong thâm cung này từng bước bò lên được vị trí như vậy. Ban đầu những ca cơ cùng đi với tôi đã sớm thất linh bát lạc, người chết đã chết, người đi cũng đi, nhưng đến hôm nay tôi mới hiểu được, tất cả chỉ là trống rỗng, tất cả chỉ là giả dối, quay đầu nhìn lại chỉ toàn là bị người khác tính kế!”

Thường Hy lẳng lặng lắng nghe không nói một lời, sắc mặt mang theo mấy phần ngưng trọng, Dương Lạc Thanh trong lúc bất chợt nói ra mấy lời cảm thán như vậy cho thấy nàng ta thật sự là bị đả kích.

Dương Lạc Thanh lúc đó thật giống như đang nói nhảm, thao thao bất tuyệt với Thường Hy, kể chuyện từ khi nàng vào cung đến nay, từ một nữ ca cơ ti tiện, là đồ chơi của nam nhân trở thành một quý nhân kim tôn ngọc thể. Dọc con đường đi này, người khác hại qua nàng, nàng cũng tính toán người khác, vào cung cùng nhau hơn mười người cuối cùng trụ lại chỉ có mình nàng. Vốn tưởng rằng mang thai long tử, lại có tòa núi dựa là Thái tử, về sau có thể có được một cuộc sống sung túc, nhưng là lòng tham không đáy. Nàng thế nhưng lại nghe theo lời dèm pha của kẻ khác, cho rằng mình mọi chuyện không thể cứ nghe theo Ngu Thường Hy, tại sao một một cung tỳ thấp kém lại có thể đối với mình vênh mặt hất hàm sai khiến? Tại sao chỉ là thân phận cung tỳ, ánh mắt người khác nhìn nàng so với mình lại tôn quý hơn?

Nàng không phục!

Chẳng qua là không nghĩ đến, nàng cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác mặc cho hắn lợi dụng thôi!

Thì ra người này đúng là đang đấu với Ngu Thường Hy, nàng chỉ là vật hy sinh, chỉ có thể cười rằng vật hy sinh như nàng lại vọng tưởng có thể giương cánh bay cao, chưa từng nghĩ rằng người ta cũng chỉ là làm cho lồng chim lớn thêm một chút, nàng cũng không biết trời cao đất rộng là gì!

Ngẩng đầu nhìn Thường Hy, Dương Lạc Thanh khẽ thở dài một cái, nói: “Ngu thượng nghi yên tâm đi, tội danh của Vi An vương phi tôi sẽ thay nàng rửa sạch, chỉ là tôi cần Phùng thái y phối hợp, lát nữa phiền toái cô nói lại cùng ngài ấy mấy lời!”

Thường Hy cau mày, bộ dáng Dương Lạc Thanh tựa hồ không muốn đem người kia nói ra, trong lòng quanh quẩn một tia âm ai, mở miệng nói: “Dương quý nhân, tôi chỉ muốn biết người kia là ai?”

Dương Lạc Thanh lắc đầu một cái, nói: “Cô không cần hỏi, tôi sẽ không nói đâu.”

Thanh âm mặc dù vẫn vô lực mềm yếu như cũ nhưng Thường Hy nhận có thể cảm nhận được Dương Lạc Thanh có bao nhiêu kiên trì, mi tâm nhăn càng chặt. Nhưng lại nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại chính là rửa sạch oan khuất cho Lệ Bình, Dương Lạc Thanh đã nói sẽ chủ động làm chuyện đó, có thể thấy được nàng ta đã nghĩ thông suốt sẽ không coi mình là địch, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không nói ra kẻ đứng sau màn đến tột cùng là người nào!

Cứ như vậy Dương Lạc Thanh đem cả hai bên đều đắc tội nhưng đồng thời cũng cho mỗi bên ăn định tâm hoàn. Bên phía Thường Hy, oan khuất của Lệ Bình được rửa sạch, nhưng nàng lại không nói ra người giật dây, quan hệ cùng Thường Hy coi như ân đoạn nghĩa tuyệt. Bên kia nàng không có mượn cơ hội hãm hại Lệ Bình nhưng cũng không đem người sau màn giao ra, coi như vừa đắc tội với đối phương nhưng không có tuyệt tình, về sau chỉ sợ là cũng không còn hợp tác với đối phương nữa.

Một đao chặt đứt hai sợi dây, phần quyết tuyệt này Thường Hy cũng có chút bội phục!

Chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dương quý nhân nói: “Cô cho rằng cứ giải quyết như vậy là ngày sau có thể sống tốt sao? Cô đắc tội với tôi cũng đắc tội với người kia, tôi có thể không truy cứu nhưng bên kia, bọn họ cũng có thiện tâm như vậy sao?”

Dương Lạc Thanh không nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng cúi đầu giống như lão tăng nhập định.

“Cô cho rằng cô không nói gì tôi liền không tra ra được? Mới vừa rồi lúc cô nói chuyện, Hoàng quý phi đã tự mình đi thẩm vấn người của Linh Đinh các, cùng lúc đó tôi cũng cho người đến phủ Vi An vương bắt được kẻ xuyên tạc lời nói bên người vương phi. Dương quý nhân, cô cho rằng nước cờ này của mình là cao minh, đắc tội hai bên đồng thời cũng giữ lại được đường lui, nhưng là khe hẹp cho cô lui này liệu còn có thể giữ được mạng sống mà ra không?” Thường Hy giễu cợt nhìn nữ nhân tự cho mình là đúng này, thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.