Một Lần Cho Anh

Chương 25




Thường Hy đối mặt với một đôi con ngươi âm trầm, trong đó mang theo thần sắc bất thiện nhìn nàng, rồi mới lên tiếng: “Đã tỉnh rồi hả?”

Nam tử kia không để ý tới Thường Hy, hạ màn xe xuống, ra ngoài cùng Ngọc Linh, Thái Thanh nói tới nói lui. Thường Hy dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, loáng thoáng nghe được bọn họ nói cái gì Lư Giang thành, Sư thành. Nghe đến đó trong lòng nàng chợt lạnh, Lư Giang thành là biên quan của Đỉnh Nguyệt quốc, qua Lư Giang thành vừa đúng là Lư thành, chẳng nhẽ những người này muốn đem nàng ra khỏi Đỉnh Nguyệt quốc hay sao?

Nghĩ tới đây Thường Hy có điểm sợ, nếu như ra khỏi Đỉnh Nguyệt quốc thì Tiêu Vân Trác càng khó tìm được nàng, muốn gặp mặt hắn còn khó hơn lên trời. Giờ khắc này Thường Hy thật là hận chết Mạnh Điệp Vũ, con bướm đáng chết khốn kiếp này, nếu nàng có thể sống sót nhất định phải lấy phương thức ăn sống nuốt tươi cô ta mới có thể hả giận!

Nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến mấy câu nửa hiểu nửa không, Thường Hy ở trong lòng yên lặng tính toán, cẩn thận tự hỏi xem nên làm cách nào chạy trốn là tốt nhất!

Lại qua một lúc lâu, xe ngựa chuyển động. Thường Hy đã sớm đói bụng tới mức da bụng đụng da lưng, hai mắt bốc lên sao vàng rồi. Hơn nữa trên đường lại xóc nảy không chịu nổi, chỉ trong chốc lát nàng liền hôn mê bất tỉnh. Thường Hy cứ cho là mình bị đói đến hôn mê, thực ra là do phu xe đã lén vén màn thả vào mê hương vô sắc vô vị, lúc này nàng mới có kết cục như vậy.

***

Chuyện Thường Hy mất tích đưa đến sóng gió to lớn trong hậu cung, cùng lúc đó việc Thường Hy là thần nữ hộ quốc bất chợt trong một đêm mà truyền khắp cả Vân Đô. Thường Hy từ bên người Tiêu Vân Trác bị cướp đi, đây chính là ý trời cao không hy vọng Tiêu Vân Trác thừa kế ngôi vị Hoàng đế cho nên mới khiến thần nữ hộ quốc mất tích. Trong lúc nhất thời, đủ thể loại lời đồn kỳ quái xuất hiện khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Trong Doanh Nguyệt điện đã sớm mất đi tiếng nói tiếng cười thường ngày. Không có Thường Hy, không khí nơi này bị đè nén muốn chết, thái tử cả ngày nghiêm mặt. Bảng hiệu người lạ chớ tới gần thiếu chút nữa thì gắn lên trán rồi!

“Thái tử điện hạ, đã có tin tức của xá muội chưa?”Ngu Thụy Lân lo lắng hỏi. Trải qua mấy ngày nay bọn họ cũng là vận dụng tất cả mọi lực lượng truy tìm tung tích Thường Hy, chỉ tiếc là giống như đá rơi xuống biển, không hề có tăm hơi.

Tiêu Vân Trác ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân, trong mắt hằn lên mệt mỏi, vẫn như cũ kiên định nói: “Ngươi chỉ cần để ý chuyện thi hội, việc này giao cho ta!”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, ngươi chỉ có đề tên bảng vàng thì lúc trở lại Hy nhi mới có thể nâng thẳng sống lưng, các ngươi mới có thể bảo vệ được nàng!” Tiêu Vân Trác nghiêm nghị nói. Hắn phát hiện ra đây chính là một âm mưu, Thường Hy mất tích chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp chỉ sợ là thủ đoạn như sấm vang chớp giật đang chờ bọn họ.

Ngu Thụy Lân hiển nhiên cũng có chút không phục. Sinh mạng của Thường Hy trong lòng bọn hắn quan trọng hơn.

Tiêu Vân Trác quay đầu nhìn thần sắc Ngu Thụy Lân, than nhẹ một tiếng nói: “Ngươi suy nghĩ một chút, thân phận thần nữ hộ quốc của Hy nhi cơ hồ cả thiên hạ đều biết, có thể khẳng định tính mạng của nàng không gặp nguy hiểm. Chỉ cần người bắt cóc nàng muốn đoạt thiên hạ thì đương nhiên phải đối xử tử tế với nàng. Mà điều ta muốn làm chính là nuôi binh dưỡng tướng, thời điểm đánh ra đòn quyết định cứu lấy Thường Hy nhất định phải thành công!” Nói tới chỗ này ánh mắt Tiêu Vân Trác khẽ thoáng qua chỗ xích đu trống không, thần sắc khẽ buồn bã nói: “Kẻ địch ra tay bắt Thường Hy là muốn chúng ta loạn trận cước. Chỉ cần chúng ta ổn định thì sẽ không cho bọn chúng cơ hội lợi dụng. Hy nhi nhất định sẽ tìm được. Nếu như đến lúc đó, ngay cả Hy còn chưa cứu được mà chúng ta đã bị tiêu diệt thì càng không có về sau rồi!”

Nghe được mấy lời này, Ngu Thụy Lân sinh ra lòng áy náy, ánh mắt của hắn vẫn là thiển cận. Thái tử gia nói đúng lắm, sinh mệnh của Thường Hy khẳng định không đáng ngại, dù sao con bé cũng là thần nữ hộ quốc, người ta coi nó là trân bảo còn không kịp nữa, chỉ là không biết tung tích của nó trong lòng vẫn không yên ổn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lời nói của Tiêu Vân Trác rất đúng, vì vậy nói: “Thái tử gia yên tâm, ta sẽ hết sức cố gắng. Coi như vì muội tử cũng nhất định đề tên bảng vàng, làm một hậu thuẫn kiên cố cho nàng!

“Tam công tử là đang đi theo Lệ tướng quân sao?” Tiêu Vân Trác nhẹ giọng hỏi. Trước đó vài ngày hắn đã an bài tam ca của Thường Hy, Ngu Thụy Minh đi đến biên quan Lư Giang thành tôi luyện, chỉ mong sao hắn có thể biểu hiện thật tốt trong quân đội.

“Đã đi. Lúc đi tam đệ còn chưa biết muội tử mất tích, ta sợ hắn gấp gáp, lo lắng nên chưa báo tin. Xem chừng hiện nay đã đến biên quan, ta muốn thương nghị cùng Thái tử gia xem có nên báo cho hắn một tiếng để hắn ở biên quan chú ý một chút?” Ngu Thụy Lân nhìn Tiêu Vân Trác hỏi. Dù sao cũng là liên lạc với tướng lĩnh biên quan, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói với Tiêu Vân Trác, tránh cho mang đến phiền toái đối với Tiêu Vân Trác và Lệ tướng quân.

“Ta đã sớm đưa tin, ngươi yên tâm đi. Thành Lư Giang là biên quan duy nhất đi Minh Khải quốc, nếu như có người muốn đem Thường Hy qua đó nhất định phải đi qua. Ta đã sớm đưa tin cho Lệ Trung Dũng, tự hắn phải kiểm tra cẩn thận. Vì không để cho đệ đệ ngươi phân tâm nên đã dặn không nói cho hắn, tránh cho hắn gặp phải thị phi ngoài ý muốn.” Tiêu Vân Trác đã sớm đem mọi chuyện an bài đến giọt nước cũng không lọt. Chỉ cần đợi một thời gian, vị trí của Thường Hy rất nhanh sẽ tìm được.

Tiêu Vân Trác sắp xếp mọi thứ chu đáo như thế, Ngu Thụy Lân một chút khuyết điểm cũng không tìm ra, không nghĩ tới vị Thái tử gia này thật đúng là đem muội tử nhà mình đặt trong tim, trong lòng thầm than một tiếng, nói: “Gần đây gia phụ gặp rất nhiều áp lực. Trường Tín vương và Hải Hà vương đã chính thức gặp gia phụ nói muốn nạp Thường Hy làm trắc phi, áp lực gây vô cùng lớn. Ngu gia gần đây chịu không ít khó khăn.”

Tiêu Vân Trác chợt ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân, hai quả đấm nắm lại hết sức chặt, hừ lạnh nói: “Người còn chưa tìm được đã vội vã làm loại chuyện này, hay cho bọn họ!”

“Thái tử gia xem chuyện này nên làm sao bây giờ? Ngu Thụy Lân cũng là không có cách nào. Chuyện như vậy bình dân như họ đúng là không có cách giải quyết, quyền thế có thể không nhìn được, không sờ được nhưng nhất định sẽ lấy được mạng của ngươi. Điều này càng khiến Ngu Thụy Lân quyết tâm đi vào sĩ đồ, chỉ như vậy mới có thể khiến Ngu gia, khiến muội tử trống lên một mảnh trời.

“Làm sao?” Tiêu Vân Trác cười lạnh một tiếng, đứng dậy chậm rãi nói: “Nếu bọn họ đã không kịp đợi như vậy thì có chuyện ta muốn ngươi làm. Xong xuôi chuyện này, phiền não tự nhiên sẽ biến mất, thừa dịp cháy nhà hôi của, cũng không phải ta không có bản sự này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.