Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 2: Cứu người




“Còn có thể làm gì, nghẹn ca từ!” Lăng Mạt Mạt bĩu bĩu môi, mới vừa đánh xong câu này, sau đó nghĩ đến lần trước mình gửi ca từ cho Enson, sau đó Enson đã sữa ca từ cho mình thành tinh phẩm, Lăng Mạt Mạt ngồi ngay ngắn lại, đảo tròng mắt, cười hì hì gửi cho Enson một tin nhắn wechat: “Bây giờ anh có bận không?”

“Không bận gì thế”

“Vậy anh xem giúp em ca từ, sau đó thuận tiện sửa giúp em chút nhé!”

“Được, gửi đi”

Lăng Mạt Mạt thấy những lời này, bèn nhanh chóng, lấy ca từ mình viết ra gằn từng chữ gõ xuống, gừi cho Enson.

Vậy mà, lần này Enson gửi ca từ lại cho cô tốc độ lại cực kỳ nhanh, chỉ có mười phút, điện thoại của Lăng Mạt Mạt truyền đến một âm tin nhắn đến, cô cúi đầu, nhìn thấy một đoạn lời ca thật dài gửi tới.

Những ca từ cô viết lần này đã bị lược bỏ hơn một nửa, Lăng Mạt Mạt nghiêm túc xem từng chữ, càng xem, đáy lòng càng than thở không dứt

“Có lúc anh tình nguyện, em đối với tôi xấu xa một chút, không cách nào ngừng ước muốn vĩnh viễn của chúng ta, yêu em là tâm sự cô đơn, không biết em ý tứ mỉm cười, chỉ có thể giống như một đóa hoa hướng nhật kiên trì lặng lẽ trong đêm, yêu em là tâm sự cô đơn, càng hi vọng em thành thật với tôi, vẫn luôn yêu em, theo cách của mình.”

Lúc Lăng Mạt Mạt đọc đến đoạn ca từ này, không nhịn được bắt đầu mơ tưởng: Enson rốt cuộc sẽ là người như thế nào, anh mở ra công ty giải trí âm nhạc ES, vẫn có thể sáng tác ra lời ca hoàn mỹ như vậy!

Từ trong lời ca, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đó tài hoa hơn người!

Văn ngôn của anh nội dung tỉ mỉ là một trong những người đàn ông sâu sắc nhất trong tất cả những người cô đã gặp qua, lại thêm trái tim anh tinh tế tỉ mỉ kiến cho người ta ấm áp, khuôn mặt của Lăng Mạt Mạt vốn là than thở trong khoảnh khắc biến thành nụ cười khổ sở.

Mặc dù cô chưa từng thấy anh, chỉ là suy nghĩ của cô, cô chắc chắn cảm nhận được Enson là một người hoàn mỹ!

Chỉ là người hoàn mỹ như vậy, cô có thể xứng sao?”

Lăng Mạt Mạt rũ vành mắt xuống, lại nhìn ca từ, cảm thấy lời nói này, chính là khắc họa trong lòng cô.

Cô yêu Enson, là tâm sự.cô đơn nhất của cô.

Enson thấy Lăng Mạt Mạt mãi không trả lời wechat, bèn gửi một tin đến: “Thế nào? Không được”

Lăng Mạt Mạt vội vàng trả lời: “Không! Em cảm thấy viết rất hay!”

“Cảm ơn em!”

“Em nên cảm ơn anh mới đúng, anh lại giúp em một lần nữa.”

“Tôi rất vui lòng”

Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Enson gửi tới bốn chữ này, trong lúc bất chợt cong môi, cười ngọt ngàom, tiếp tục trò chuyện wechat với Enson, mãi cho đến mười giờ ba mười phút đêm, Enson nhắc nhở Lăng Mạt Mạt đi ngủ.

Lăng Mạt Mạt nhìn tin nhắn cuối cùng Enson gửi đến: “Ngủ ngon” lưu luyến không lỡ để điện thoại di động xuống, nhưng cuối cùng cô như nghĩ ra điều gì đó, lần nữa vào cập nhật khoảnh khắc đổi thành: “Có lúc em tình nguyện, anh đối với em xấu xa một chút.”

Nếu như Enson đối với cô xấu xa một chút, không cần tốt như vậy, có lẽ cô sẽ không đến mức rối rắm như vậy.

Lý Tình Thâm tắm xong ra, cầm điện thoại di động, thấy cô gái không còn ở wechat, nghĩ thầm cô đã ngủ thiếp đi rồi, cũng định đi ngủ, vô ý chạm vào màn hình, hiện ra chữ ký cá nhân, Lý Tình Thâm trầm tư một chút, cũng đổi chia sẻ khoảnh khắc của mình thành: “ Luôn yêu em, theo cách của mình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.