Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 6: Sống tiếp




Lăng Mạt Mạt nhíu mày, bỗng nhiên có chút hiểu ý đồ Thẩm Lam Triết, nhưng anh ta nói rất uyển chuyển, lấy công việc làm cớ, dường như không tiện cự tuyệt, trong lòng Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, thì trên mặt nở nụ cười, nói: "Trầm tiên sinh là ảnh đế, nói ra đề nghị, nhất định khiến tôi được lợi không nhỏ."

Lăng Mạt Mạt vừa dứt lời, điện thoại di động của cô bỗng nhiên kêu tít tít, cô hơi áy náy quay ra cười với Trầm Lam Triết, rồi móc điện thoại di động của mình ra, Enson gởi wechat: 【 chụp xong chưa? Có mệt không? 】

Lăng Mạt Mạt nhanh chóng trả lời một câu: 【 Tạm thời còn chưa có mệt! 】

Gửi wechat xong, Lăng Mạt Mạt liền ngẩng đầu lên, lúc này Trầm Lam Triết mới lên tiếng, nói: "Đề nghị thì không dám nhận, Lăng tiểu thư diễn rất tốt, đã từng học qua diễn xuất chuyên nghiệp sao?"

Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, nói: "Không có."

Mới vừa nói xong, wechat của Enson lại gửi tới: 【 nếu mệt thì nhanh về nghỉ ngơi một chút, sau đó nhớ ăn bữa tối! 】

Lăng Mạt Mạt tiếp tục xin lỗi liếc mắt nhìn Trầm Lam Triết, sau đó cúi đầu, trả lời wechat: 【 bị người ta quấn lấy! 】

"Vậy đúng là hiếm thấy, xem ra Lăng tiểu thư trời sinh cũng rất có thiên phú trong phương diện diễn xuất này." Trầm Lam Triết tán dương Lăng Mạt Mạt từ trong thâm tâm.

Lần này Esnon trả lời vô cùng nhanh, chỉ có một chữ: 【 Ai? 】

Lăng Mạt Mạt nghe được lời tán dương này, hơi ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, bỗng không biến sắc di chuyển đề tài: "Thẩm tiên sinh thật khách khí, không biết Thẩm tiên sinh đã có ý tưởng gì về lần quay ngày mai chưa?"

Lăng Mạt Mạt nói xong những lời này, liền cúi đầu, gửi wechat cho Enson: 【 Trầm Lam Triết, nói tìm em bàn bạc về cảnh quay của ngày mai. 】

Trầm Lam Triết giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chờ Lăng Mạt Mạt gửi wechat xong, lúc này mới lên tiếng nói: "Sợ rằng nói rất dài dòng, bây giờ là thời gian dúng bữa tối, không bằng chúng ta tìm một chỗ vừa trò chuyện vừa ăn?"

Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, trong lòng không nhịn được nói thầm, đây mới là mục đích của anh ta đi, muốn hẹn cô ăn cơm!

Đúng là quanh đi quẩn lại, nhưng không thể không thừa lý do rất tốt, khiến cho cô cũng không biết cự tuyệt như thế nào.

Bình tĩnh mà xem xét, Lăng Mạt Mạt mệt đến nỗi không muốn đi, thứ hai là bản thân cô đã có người thích, cho nên cũng không có muốn cho người khách thêm một chút cơ hội.

Cho nên, Lăng Mạt Mạt liền nhanh chóng chuyển động đại não, nghĩ nên làm sao có thể cự tuyệt Trầm Lam Triết, cũng không làm hỏng hòa khí. Nghĩ một lát, Lăng Mạt Mạt nói: "Như vậy sợ rằng không được tốt, nơi này thường có paparazzi."

Trầm Lam Triết vốn thấy Lăng Mạt Mạt không nói lời nào một lúc lâu, cho là cô sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới cô lại lo lắng cái này, vì vậy liền cho Lăng Mạt Mạt một nụ cười trấn an, nói: "Cái này cô lại có thể yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không có paparazzi!"

Vừa nói như thế, ngược lại Lăng Mạt Mạt lập tức không tìm được cớ tốt hơn, trong lòng khó tránh khỏi chút gấp gấp.

Trầm Lam Triết thấy cô trầm mặc, chỉ coi như cô chấp nhận, đã nói: "Cô chờ một lát, tôi đi lái xe."

Lăng Mạt Mạt nghe xong lời này, có chút nóng nảy, muốn bật thốt lời cự tuyệt theo bản năng, ai ngờ điện thoại di động cũng đúng lúc lại vang lên, Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây quả thực là cây cỏ cứu mạng, vội vàng cầm lên, nghe: "A lô, tôi là Lăng Mạt Mạt."

"Em đang ở đâu?"Lời Lăng Mạt Mạt vừa dứt, điện thoại truyền đến từng giọng nói lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.