Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 55




"Vì khi mở đầu buổi biểu diễn, không xuất hiện sai lầm, cho nên, bắt đầu ngày mai, em phải gia tăng rèn luyện." Lý Tình Thâm giống như căn bản không có nghe được lời Lăng Mạt Mạt nói, tự nhiên dặn dò.

Lăng Mạt Mạt nhìn ra Lý Tình Thâm bỏ rơi lời của mình, cô nhíu mày, cứng rắn cắt đứt lời Lý Tình Thâm nói, không cam lòng lên giọng, "Lý Tình Thâm!"

Đây là lần đầu tiên Lăng Mạt Mạt gọi thẳng tên Lý Tình Thâm, cả tên cả họ.

Gọi đến nỗi cả người Lý Tình Thâm khẽ giật mình, lại bình tĩnh đưa mắt nhìn sang cô gái, trong con ngươi đen nhánh của cô thoáng hiện lên một chút kiên trì, ánh mắt Lý Tình Thâm lóe lên, bộ dạng vẫn lạnh lùng bình thản như cũ: "Sau buổi biểu diễn ở thành phố X, kế tiếp chính là tour biểu diễn cả nước. Em muốn tới nơi nào trước?"

Lăng Mạt Mạt tức giận gần như muốn nổ tung, "Anh không cần bỏ qua vấn đề của em, rốt cuộc anh định không trợ giúp Trần Uyển Như sao?"

Lý Tình Thâm dừng một chút, không chút để ý trả lời: "Tôi cho là biểu hiện của tôi đã để cho em biết đáp án."

Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm vẫn có thể tỏ ra việc không liên quan đến mình như thế, trong lòng cô khẽ lạnh, cô nắm chặc một bàn tay, nói: "Anh cũng biết cô ấy thích anh"

Lý Tình Thâm nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, biểu tình lạnh nhạt như cũ: "Vậy thì thế nào?"

Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Lý Tình Thâm đứng ở trước mặt của mình nói ra những lời như thế, nét mặt của cô có chút trở nên kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, cái gì gọi là vậy thì thế nào? Trần Uyển Như đã rút lui khỏi Làng Giải Trí, thậm chí rơi vào kết quả tiếng xấu, anh không thể nào không biết. Trần Uyển Như đã hình thành đã định và không thay đổi thích anh nhiều năm như vậy, mặc dù anh không thích cô ấy, nhưng dầu gì bọn họ đã từng là đồng bạn hợp tác, tại sao anh có thể giống như người không có chuyện gì, tỏ ra bình tĩnh như vậy?

Lý Tình Thâm hơi suy tư một chút, mở miệng: "Mạt Mạt, cái chỗ ngồi Nhất Tỷ trong giới âm nhạc đó, Trần Uyển Như và Giản Thần Hi là hai đối thủ lớn của em, bây giờ bọn họ gặp những chuyện này, vừa lúc em có thể bắt được cái ghế Nhất Tỷ, đây là cơ hội rất khó có được, cho nên, Mạt Mạt, trong lúc quan trọng này, việc em cần làm lúc này là cách ngàn dặm, bảo vệ tốt mình."

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt hoàn toàn nguội lạnh, vốn là cô đối với cái ví trí Nhất Tỷ đó mà chạy theo như vịt, nhưng rõ ràng bây giờ xuôi tay có thể đụng rồi, cô lại đột nhiên cảm thấy hết hào hứng.

"Cái giải thưởng này có thay đổi thì cũng không đến được phiên em, huống chi Trần Uyển Như bị hãm hại, cô ấy rất với em, làm sao em có thể ngồi mát ăn bát vàng như thế?"

Lý Tình Thâm trầm mặc thật lâu, phun ra bốn chữ: "Mỗi người có một số mệnh, chỉ có thể nói trời cao chiếu cố em."

"Chiếu cố sao?" Lăng Mạt Mạt cảm thấy hai chữ này, cực kỳ châm chọc.

"Mạt Mạt, Bình thẩm đoàn đã hủy bỏ tư cách của Trần Uyển Như, đây đã là sự thật không còn cách nào thay đổi, mặc dù Trần Uyển Như thật sự là bị hãm hại, nhưng bây giờ chúng ta có đi giải thích, cũng không có bao nhiêu người biết tin tưởng em. Em mới vào cái vòng này không lâu, sẽ không hiểu được, rốt cuộc áp lực dư luận lớn bao nhiêu, kinh khủng bao nhiêu. Có lúc, thực tế chính là như vậy, cũng không phải em có thực lực mà có thể bắt được giải thưởng, nhiều khi cũng là dựa vào vận số."

Lần đầu tiên Lý Tình Thâm chịu kìm nén, đi giải thích cho người ta, anh ngưng mắt nhìn mặt cô gái, giọng điệu nhu hòa: "Mạt Mạt, nếu Trần Uyển Như tồn tại ở Làng Giải Trí, dù ở mười năm, em cũng không lấy được chỗ ngồi danh ca Nhất Tỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.