Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 31: Diều hâu




Lăng Mạt Mạt nhăn mũi rồi cầm điện thoại di động, tìm đồng hồ điện trong nhà, dùng ánh đèn yếu ớt của điện thoại để quan sát, thấy bên trong còn rất nhiều lượng điện, Lăng Mạt Mạt lại chạy đến phía cửa sổ, nhìn những nhà khác, đều thấy họ vẫn trong có điện, lúc này cô mới biết không phải bị cúp điện, mà là nhà mình có vấn đề.

Lăng Mạt Mạt gãi gãi đầu, liền đi ra ngoài, chạy đến chỗ lắp đặt đồng hồ điện nước ở hành lang, mở ra, cả người đột nhiên sững sờ.

Lăng Mạt Mạt ảo não nhìn một mớ tạp nham bộ phận máy móc mà rầu rĩ.

Đối với mấy thứ này, quả thực là một chữ cô cũng không biết. Bên trong hộp đồng hồ, chốt mở, dây điện lộn xộn lung tung thành một đống lớn, căn bản cô không có cách nào xuống tay.

Cô thử động tay lung tung vào mấy cái công tắc nguồn điện nhà mình, lại phát hiện đèn bên trong nhà vẫn không sáng, không nhịn được giơ tay lên, vò vò tóc, bĩu môi quyệt miệng, giận dỗi lấy chân đạp đạp máy móc, trong miệng lẩm bẩm nghiên cứu.

Lý Tình Thâm đứng ở dưới lầu, theo thói quen chờ đèn trong nhà Lăng Mạt Mạt sáng lên thì sẽ rời đi, ai ngờ anh chờ nửa ngày, lại chỉ thấy ánh đèn bên trong nhà cô lóe lên một cái, rồi lại đột nhiên tối om, sau đó cũng không sáng lên lần nào nữa. Anh có chút không yên lòng, liền khóa xe, đi lên lầu.

***

Đi tới tầng lầu mà Lăng Mạt Mạt ở, vừa mới bước ra khỏi thang máy, Lý Tình Thâm liền nhìn thấy Lăng Mạt Mạt đang khom người chổng mông, cúi người ngơ ngẩn trước hộp đồng hồ điện, đáy lòng không nhịn được liền mềm nhũn, bước chân tiến về phía cô, dùng âm điệu nhàn nhạt hỏi: "Thế nào?"

Lăng Mạt Mạt không nghĩ đến sẽ đột nhiên xuất hiện thêm một người vào lúc này, sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là Lý Tình Thâm, lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, chu đôi môi hồng hồng căng mọng, oán trách nói: "Làm em sợ muốn chết."

Mới nói được nửa câu, Lăng Mạt Mạt liền kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, nói: "Thầy, làm sao anh còn chưa đi?"

Lý Tình Thâm không hề để ý đến câu hỏi của Lăng Mạt Mạt, trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn qua hộp đồng hồ điện, sau đó vô cùng bình tĩnh mở miệng nói: "Cầu chì bị đứt rồi."

Nhất thời Lăng Mạt Mạt dường như cảm thấy có được hi vọng, sau đó nháy mắt, hỏi: "Thầy, anh biết sửa sao?"

Lý Tình Thâm gật đầu một cái, nói: "Nhà em có cái cầu chì mới nào không? Chỉ cần thay đi là được rồi."

Lăng Mạt Mạt vò vò tóc, sau đó ngu ngốc lắc đầu một cái: "Em không có."

Lý Tình Thâm không nhịn được có chút xấu hổ, là thêm một người không biết chuẩn bị đồ dùng!

Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm im lặng, le lưỡi một cái, rất nhanh sau đó nói: "Thầy, anh chờ một lát, em xuống dưới lầu, tìm chủ nhà hỏi mượn, anh ấy nhất định là có!"

Sau đó, Lăng Mạt Mạt không đợi Lý Tình Thâm trả lời, liền lạch bạch lạch bạch chạy xuống lầu dưới, không bao lâu, trên tay cô đã trở lại, trên tay cầm một số dụng cụ và cầu chì, đưa cho Lý Tình Thâm: "Thầy, anh xem có đủ không."

Lý Tình Thâm "Ừ" một tiếng, liền cúi người, đổi cầu chì.

Mặc dù hành lang có đèn, nhưng nó lại không sáng lắm, hơn nữa, có chút ánh sáng còn chiếu được đến chỗ anh, xem ra có chút khó khăn, Lý Tình Thâm nhíu mày, hỏi Lăng Mạt Mạt: "Em có đèn pin cầm tay hay không?"

Lăng Mạt Mạt lại vò tóc, sau đó kinh ngạc lắc đầu một cái, rồi lại nhanh chóng mở miệng nói: "Thầy, dùng đèn của điện thoại di động có được hay không?"

Lăng Mạt Mạt vừa nói vừa mở điện thoại di động, vậy mà ánh sáng vẫn chưa đủ, Lý Tình Thâm liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, không nhịn được mở miệng chỉ trích, có chút bất đắc dĩ nói: "Em sống ra sao vậy? Đến đèn pin cầm tay cũng không có?"

Lăng Mạt Mạt cong cong môi, làm nũng: "Làm sao em biết được sẽ bị cúp điện chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.