Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 25: Lợn rừng lớn




Editor: Lam Anh

“Anh ấy dị ứng với cồn, một chút còn có thể, nhưng mà một khi nhiều hơn một chút, sẽ sốt cao không giảm, bác sĩ nói sẽ nguy hiểm tính mạng, lần trước ở buổi tiệc tôi làm lễ chúc mừng cho cô, anh ấy uống rượu, liền ở bệnh viện, còn sốt cao rất nhiều ngày.” Du Dật cười cười, mở miệng thờ ơ, nói ra những điều bí mật Lăng Mạt Mạt không biết.

Lăng Mạt Mạt trợn mắt há mồm nghe, quả thật không thể tin nhìn Du Dật, làm sao có thể? Lý Tình Thâm không thể uống rượu, lần kia anh còn uống một lần nhiều rượu như vậy?

Về sau anh phát sốt nằm viện, đều là vì uống rượu sao?

Cô nhịn không được nhớ đến, một đêm kia cô vì đuổi theo Enson, bước nhầm vào tiệc rượu của Trần Uyển Như, Trần Uyển Như cầu mong Lý Tình Thâm giúp cô ấy một chút, anh lại lạnh như băng thờ ơ cự tuyệt.

Lúc ấy cô còn nghĩ, tại sao Lý Tình Thâm lại vô tình như vậy, nhưng mà, bây giờ, anh biết rõ mình không thể uống rượu, nhưng mà vì cái gì, vừa rồi lại muốn đỡ rượu thay cô?d/đ/l/q/đ

Trong đầu Lăng Mạt Mạt hỗn loạn một hồi, Du Dật nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Lăng Mạt Mạt, biết mục đích của mình đã đạt được, liền lười biếng dựa vào trên ghế sô pha, không nói chuyện.

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt thật lâu không có cách nào bình tĩnh lại, cô không tự chủ quay đầu, nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện anh còn đang nói chuyện phiếm với mỹ nữ ngoại quốc kia, trên mặt hai người đều đã treo lên một nụ cười, không biết tại sao, cô cảm thấy ánh mắt Lý Tình Thâm nhìn cô gái kia, vô cùng thâm tình, vô cùng thân thiết.

Vô cùng chói mắt.

Lăng Mạt Mạt cảm thấy người con gái người Mĩ kia, vô cùng không thích.

Có quá nhiều loại vô cùng đan xen liên tiếp ở đáy lòng Lăng Mạt Mạt, cuối cùng cô nhịn không được ngượng ngùng quay đầu, bưng ly rượu lên, yên lặng uống vào hai ngụm rượu.

Cô nghĩ, cô rốt cuộc là bị sao thế này?

Tại sao lại có nhiều suy nghĩ không thoải mái như vậy?

Người con gái kia hẳn là người Lý Tình Thâm thầm mến rồi, như lời Enson đã nói, thực sự rất đẹp.

Lăng Mạt Mạt yên lặng bĩu môi, quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm người con gái kia một hồi, sau đó đáy lòng âm thầm nghĩ lại, nơi đó nhìn đẹp sao? Làn da giống như tuyết, con mắt lớn không cân đối, mũi cao như vậy, miệng hồng như thế, tóc dài như thế…

Lăng Mạt Mạt cong môi lên, nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng càng lúc càng ảo não, cho dù cô nghĩ như thế nào, người con gái kia, thực sự nhìn rất đẹp mắt.

Đây là một chuyện không có cách nào thay đổi.

Lăng Mạt Mạt rũ con mắt xuống, cảm thấy chính mình cùng người trong khắp gian phòng, đều không hợp nhau như vậy, hơn nữa không biết Du Dật đã rời đi từ lúc nào, một mình cô ở nơi này, có vẻ nổi bật như thế…

Lăng Mạt Mạt mấp máy môi, yên lặng đứng lên, cầm đồ của mình, đi ra ngoài cửa.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt đi ra khỏi chỗ tiệc rượu, lập tức ngăn cách toàn bộ âm thành ồn ào phồn hoa, cô nhấn thang máy, chuyển xuống dưới, sau đó vượt qua đại sảnh nguy nga lộng lẫy, sau đó ra khỏi “Hoàng Cung”.

Cuối mùa thu thành phố X, đã có chút cảm giác lạnh, cô mặc bộ lễ phục váy dài quét đất, không có tay áo, gió thổi tới, rất lạnh.

Cũng để cho đầu óc của cô tỉnh táo rất nhiều.

Cô chỉ nhớ lại rời đi, tại sao không kêu một tiếng, liền thực sự rời đi rồi?

Như vậy có thể có vẻ quá không biết lễ phép rồi hay không?

Nhưng mà sau đó, Lăng Mạt Mạt lại suy nghĩ, mặc dù cô đi rồi, cũng sẽ không có ai chú ý đến đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.