Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 22: Yêu thích




Bên cạnh Ôn Giai Nhân có rất nhiều người, Lý Tình Thâm dẫn cô đến, Tần Thánh rất tinh mắt, nháy mắt với Lăng Mạt Mạt ở phía sau, cười nói: "Ai u này, Lăng đại mỹ nữ đến rồi!"

Tần Thánh gọi như vậy, làm những người bên cạnh Ôn Giai Nhân quay đầu nhìn lại, tất cả đều là người tập đoàn Bạc Đế, dĩ nhiên hoa phục quý hiếm không dễ lại gần.

Hơn nữa, bọn họ còn là những người xinh đẹp, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, bây giờ vì Tần Thánh, Lăng Mạt Mạt trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm, cô lập tức có chút luống cuống, mặt hơi đỏ lên, liền cắn môi dưới, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tần thiếu gia."

"Ưm, nhìn rất quen mắt" Dịch Thiển nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, suy nghĩ, sau đó phun ra một câu như vậy.

"Anh Dịch Thiển, đây là người phát ngôn quảng cáo của công ti Du thị!" Bạc Sủng Nhi cười hì hì nhìn Lý Tình Thâm, sau đó nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.

Dịch Thiển lắc đầu một cái, không nói gì, cậu biết cô gái này là người phát ngôn quảng cáo công ti Du Thị, chính là cậu cảm thấy cô gái này rất quen mặt, giống như là gặp ở nơi nào rồi!

"Anh Tình Thâm, người này là bạn anh sao? Thật xinh đẹp! Ngay cả giọng nói cũng hay như vậy!" Dịch Hỉ Hoan vùi nữa người trong ngực Dịch Thiển, đại não luôn luôn chậm chạp, ngây ngốc nói một câu như vậy, dẫn đến cái gõ đầu của Tần Thánh, nói: "Ngu hết biết, Dịch Hỉ Hoan, bạn bè gì, em thiếu mất một chữ rồi!" Nói xong, còn nhìn Lý Tình Thâm chớp chớp mắt.

Dịch Thiển trợn mắt giận dữ nhìn Tần Thánh một cái, sau đó giơ tay lên vuốt đầu nhỏ của Dịch Hỉ Hoan, rồi cười tít mắt nhìn Lý Tình Thâm, ánh mắt đầy ranh mãnh.

Dịch Hỉ Hoan chớp mắt, không rõ chân tướng, tiếp tục ngây ngốc, hỏi: "Mất một chữ gì?"

Mọi người cười lên, dĩ nhiên Lăng Mạt Mạt biết chữ kia là “gái”, mặt càng đỏ hơn.

Lý Tình Thâm thấy cô lúng túng, trước tiên dừng đám người đang quậy phá đó lại, chỉ Lăng Mạt Mạt, nói với nhóm người đó: "Tôi giới thiệu một chút, cô ấy là Lăng Mạt Mạt, học trò của tôi."

Sau đó quay qua nhìn Lăng Mạt Mạt, chỉ vào Tần thánh nói: "Người này em biết, không cần giới thiệu, người bên cạnh là Dịch Thiển."

Lăng Mạt Mạt ngưỡng mộ đại danh Dịch Thiển đã lâu, là người nối nghiệp của tập đoàn Bác Đế, hôm nay vừa thấy, lại phát hiện là một đại nhân vật hòa hoa phong nhã, nhất thời xấu hổ cười, nói: "Dịch thiếu gia."

"Đây là chị họ của Sủng Nhi, Dịch Hỉ Hoan, cùng tuổi với em." Lý Tình Thâm chỉ Bạc Sủng Nhi và Dịch Hỉ Hoan, sau đó nói với Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt khéo léo gọi: "Mỏng tiểu thư, Dịch tiểu thư."

Sau đó, Lý Tình Thâm nhìn một vòng, không thấy Tô Thần, liền dừng lại tại đây.

Sau khi chào hỏi xong, Lý tình Thâm dẫn Lăng Mạt Mạt đến trước mặt Ôn Giai Nhân và Lý Niệm, nói: "Đây là Mạt Mạt."

Dĩ nhiên Ôn Giai Nhân và Lý Niệm đều nhớ Lăng Mạt Mạt, Ôn Giai Nhân lập tức kéo Lăng Mạt Mạt lại, quan sát một lần, liền cười lên, giọng nói ôn hòa: "Mạt Mạt, trong chớp mắt con đã lớn thế này rồi, lúc nhìn thấy con, con còn là một bé gái nha!"

"Dì Ôn, sinh nhật vui vẻ." Hai tay Lăng Mạt Mạt đưa món quà mình chuẩn bị lên, khéo léo cười nói.

"Cảm ơn con!" Ôn Giai Nhân nói cảm ơn, nhận lấy món quà, đưa cho người phía sau mang đi, sau đó xoay người nắm lấy tay Lăng Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, Tình Thâm có nới với dì rồi, ông cố con mất, con cũng không gọi điện cho chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.