[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 39




“Thuần nhi của trẩm cũng có lúc dự tiệc, haha” Thanh âm của Long Tiêu từ đằng xa vang lên ngăn chặn tất cả tiếng cười.

"Hoàng nhi đã hạ triều rồi ư?” Thái hậu cố ý cười hỏi 

“Hồi mẫu hậu, vừa lâm triều xong, liền nghe náo nhiệt nên chạy đến xem một chút."

Long Tiêu thi lễ nói. 

"ừ, hoàng nhi có thể thưởng thức với ta hay không!" Thái hậu cười hỏi.

"Hoàng nhi tuân lệnh!" Long Tiêu cười đáp rồi ngồi bên cạnh thái hậu 

"chỉ sợ là hoàng huynh nghe nói Thiên cô nương cũng ở đây, cho nên mới tới xem?" Tiểu Lâm công chúa nhảy ra, làm bộ không hài lòng nói. 

"Hoàng Muội cũng ở đây, vào cung khi nào?" trong mắt Long Tiêu từ đầu đến cuối chỉ có một người là Nhất Thuần, nghe Tiểu Lâm công chúa nói hắn có chút kinh ngạc

"Đã một lát rồi, hoàng huynh chớ đổi chủ đề." Tiểu Lâm công chúa không hài lòng trêu cợt

"Hoàng Muội vào cung là tới thỉnh an mẫu hậu hay là... tránh người khác đây?" Long Tiêu làm sao có thể bị này nha đầu này trêu cợt chứ. 

"Ha ha, không ai hiểu con bằng hoàng huynh!" Thái hậu cười trộm nói. 

"Mẫu hậu, người bất công!" Bị nói trúng điểm yếu, tiểu Lâm công chúa bất mãn hướng thái hậu làm nũng.

"Được được được! Chúng ta hỏi xem Thuần nhi có còn ca khúc nào không, thanh âm của nàng thấm tận đáy lòng, Bổn cung thích." Thái hậu nhắc nhở, khiến Nhất Thuần hơi lúng túng, mất tự nhiên cười cười. 

"Không biết Đại Đường theo lời Thuần Nhi nói là thuộc triều đại nào?" Long Tiêu lại bắt đầu lơ đảng, trong lòng nghi ngờ. 

"Đại Đường?" Một quốc gia không tồn tại ở đây, đã từng là một quốc gia huy hoàng trong cổ đại, nó khiến thế giới phải kính trọng, nhưng những lời này Nhất Thuần chỉ nói ở trong lòng. 

"Đúng nha, ca khúc quê hương Đại Đường?" Thái hậu cũng hỏi. 

"Là ca khúc của người khác do ta tùy ý thêm suy nghĩ vào thôi, cũng không có nước này. Ca khúc được tạo ra cũng không nhất định phải chân thật, cũng có thể ca khúc là một nguyên vọng. Ta chẳng qua là cảm thấy này bài hát dễ nghe, liền hát ra cho mọi người giải buồn." Nhất Thuần nhẹ nhàng linh hoạt giải thích một phen.

"Thiên tỷ tỷ nghe được ca khúc ở nơi nào, từ ngữ đơn giản lại có thể biểu đạt chân thật, không cần giả giọng, ai cũng có thể hát, thật là kỳ lạ." Tiểu Lâm công chúa bội phục nói ra suy nghĩ.

"Đúng như công chúa nói, ca khúc này ai cũng có thể hát, phong cách mỗi người cũng khác nhau, nhưng chỉ cần tâm hồn tinh tế đều có thể biểu đạt được." Nhất Thuần đáp lời, trong lòng đã sớm mệt không chịu nổi.

"Thiên tỷ tỷ hát tiếp nữa được không?" Tiểu Lâm công chúa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nhất Thần, khẩn cầu nghe thêm một khúc nữa. 

"Mẫu hậu, vẫn là nên dùng bữa trước đi, thời gian cũng không còn sớm, Nếu Lâm nhi muốn nghe hát buổi chiều trở lại cũng không muộn." Long Tiêu sớm biết nàng đã mệt đến không chịu được, trước đó vài ngày không khỏe trong người còn chưa tu dưỡng đủ, lại bị một phen giày vò, hắn sợ nàng không chịu nổi. Nghe Long Tiêu vừa nói như thế, Nhất Thuần không cảm kích không được, chỉ ước gì cái màn thi đấu nhàm chán này sớm kết thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.